Trời mới vừa tờ mờ sáng, Hạ Hi Ngải đã bị động tác của Giang Lưu Thâm đánh thức.
Cậu hơi hé mắt, mơ màng nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện mình đang bị đối phương ôm chặt trong ngực, đang đi ra khỏi phòng.
"Vẫn còn sớm, ngủ chút nữa đi, để anh ôm em xuống." Giang Lưu Thâm dịu dàng nói.
Tối qua Hạ Hi Ngải bị chơi đùa nên vô cùng mệt mỏi, cậu mới ngủ được ba bốn tiếng nên vẫn cảm thấy rất mệt, tinh thần không được tỉnh táo. Nghe anh nói vậy, cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà tự điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất rồi yên tâm rúc trong ngực anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Giang Lưu Thâm ôm người xuống garage, đầu tiên đặt Hạ Hi Ngải xuống ghế phía sau rồi đóng cửa xe, quay đầu lại hỏi vệ sĩ bằng gương mặt vô cảm: "Mang hết hành lý xuống rồi chứ?"
"Vâng, thưa cậu, tôi đã bảo lái xe của cậu đi cửa chính đi trước rồi, sau khi đám truyền thông giải tán xong sẽ đưa cậu đến đoàn làm phim."
"Bao nhiêu người tới?"
"Khoảng một trăm người, bên phim trường có thể là hai ba trăm người nữa."
"Sắp xếp xong hết rồi chứ?"
"Vâng, đã cho người ngăn chặn rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn làm phim đâu ạ."
"Ừ, lái xe đi."
Ra đến ngoại ô thành phố, dọc đường có nhiều đoạn gập ghềnh không bằng phẳng, xe cứ lắc lư nghiêng ngả, khiến Hạ Hi Ngải tỉnh dậy. Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang gối trên đùi Giang Lưu Thâm, trong lỗ tai còn được bịt một chiếc nút chống ồn.
"Đi đâu vậy?" Cậu dụi mắt hỏi.
Giang Lưu Thâm vuốt mái tóc rối của cậu, đáp lại: "Mới đi được nửa đường, còn hai tiếng nữa, em ngủ lúc nữa đi."
"Vâng." Hạ Hi Ngải liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa tới bảy giờ. Cậu định tìm điện thoại của mình nhưng phát hiện không có trong túi.
"Điện thoại di động của em đâu?"
"Anh tắt máy giúp em rồi, để tránh đánh thức em."
Hạ Hi Ngải gật đầu, qua đoạn đường gập ghềnh xong, cậu lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc cậu tỉnh dậy lần sau thì bọn họ đã đến đoàn làm phim. Giang Lưu Thâm nhéo má đánh thức cậu, đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi của mình rửa mặt thay quần áo, còn thuận tiện gọi thợ trang điểm tới làm tóc cho cậu.
Hạ Hi Ngải nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương, cậu luôn cảm thấy sắc mặt của thợ trang điểm khá kỳ lạ. Dường như cô ấy có nhiều điều muốn nói, gương mặt đỏ bừng nhưng lại không dám mở miệng. Cậu cho là người kia cảm thấy mình lạnh lùng không dễ nói chuyện nên chủ động hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thợ trang điểm cảm nhận được sau lưng phát ra hơi lạnh nên lập tức nói: "Không có gì không có gì, chỉ là cảm thấy cậu quá đẹp trai thôi."
Hạ Hi Ngải được khen thẳng mặt như vậy vẫn thấy hơi ngượng ngùng. Cậu đang định cảm ơn thì cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra.
Hà An cười sảng khoái bước tới, vỗ vào bả vai Giang Lưu Thâm một cái: "Lưu Thâm à, hành động lần này của cậu đã gây tiếng vang lớn đấy nhé! Ngay cả weibo của tôi cũng bị fan của hai cậu tấn công, bọn họ xôn xao hỏi có phải là thật hay không."
Giang Lưu Thâm nắm tay than thở: "Đạo diễn Hà, cháu còn muốn giấu một thời gian nữa."
Hạ Hi Ngải mờ mịt hỏi: "Fan hâm hộ hỏi gì cơ?"
"Ngải Ngải, anh sai rồi." Giang Lưu Thâm nhanh chóng đi tới trước mặt cậu rồi ngồi xuống. Anh nâng bàn tay cậu lên hôn hai cái rồi nói tiếp: "Nhân lúc em ngủ anh đã làm một số việc, em có thể tha thứ cho anh không?"
Hạ Hi Ngải lập tức rút tay về: "Anh làm gì vậy..." Bên cạnh còn có người khác, Giang Lưu Thâm lại hôn vào tay cậu như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã nhận ra được vẻ mặt của mọi người không đúng lắm.
Hà An xem kịch vui chỉ cười không nói, trong khi thợ trang điểm thì che miệng cười trộm.
"Anh..." Hạ Hi Ngải đột nhiên nghĩ đến, hình như tối hôm qua trước khi ngủ Giang Lưu Thâm có hỏi cậu gì đó, cậu mơ hồ cảm thấy có mối liên hệ giữa hai chuyện với nhau: "Tối hôm qua anh hỏi em gì đấy nhỉ?"
"Lúc trước anh có hỏi em một chuyện nhỏ, em đã đồng ý rồi. Có điều anh đã chuẩn bị chu đáo từ trước mà thôi."
Hai mắt Giang Lưu Thâm hơi nhếch lên, lộ rõ ý cười đắc ý. "Anh hỏi em là: "Cục cưng, tối nay chúng ta công khai nhé!" "Em đã gật đầu."
"..."
Sau khi lướt weibo nửa giờ xong, Hạ Hi Ngải chỉ muốn hành hung Giang Lưu Thâm.
"Chuyện lớn như vậy sao anh lại không nói với em?" Đây là lần đầu tiên cậu gào lớn tiếng với người khác như vậy.
Giang Lưu Thâm quỳ xuống đất: "Không phải là không nói với em, anh biết không thể giấu được nữa nên chỉ muốn để em ngủ ngon trước thôi, Ngải Ngải đừng tức giận mà."
"Không phải em tức giận, mà là..." Hạ Hi Ngải cắn môi, khóe mắt hơi ửng đỏ: "Hôm qua anh đã vì em mà bị thương, hôm nay còn chạy theo đi quay phim, bận rộn bể đầu sứt trán. Sáng nay anh còn công khai chuyện chúng ta nữa, sắp xếp đâu ra đó mọi thứ... Em giống như một người ngoài cuộc vậy, chẳng giúp được gì..."
Giang Lưu Thâm biết, người bạn nhỏ nhà mình đang thương xót anh mà thôi.
"Ai nói em không giúp được gì? Sự xuất hiện của em đã giúp cho cuộc đời anh rất nhiều." Giang Lưu Thâm cười nói: "Nếu em đã không tức giận, vậy có thể lên tiếng được không? Anh đã lên tiếng cả đêm rồi, nếu như em không nói gì thì người ta còn tưởng rằng anh tương tư đơn phương đó."
Hạ Hi Ngải trừng mắt nhìn anh: "Bây giờ mà em còn đăng bài nữa thì sẽ hại nhân viên của weibo, bọn họ đã khắc phục sự cố cả đêm rồi. Em đoán bây giờ người ta đang hận anh muốn chết, sau này sẽ không cho anh lên hot search nữa."
"Không thể nào, anh công hiến cho bọn họ độ hot cao như vậy, một đêm mà đến mười triệu lượt đăng tải, bọn họ làm sao dám tìm người hào phóng tốt bụng như chúng ta chứ. Em định đáp lại anh thế nào đây, cục cưng?"
Hạ Hi Ngải trả lời: "Biết rồi, để em nghĩ caption đã."
Cậu nhìn bài đăng đã có hàng triệu lượt tương tác, càng xem càng thấy nhức đầu. Bình luận vẫn không ngừng tăng lên, mười câu thì đến bảy tám câu đều có một chuỗi dài chữ "a", khiến cậu cũng sắp không nhìn nổi nữa.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Tôi phục sát đất hai người luôn! Aaaaaaaaaa! Tôi bắt đầu nói loạn lên rồi! Aaaaaaaa!"
"Là thật! Là thật đó! Con mẹ nó! Tôi thật muốn hét lên với cả thế giới đây là sự thật!"
"Này nhóc! Đừng ngủ nữa! Chín rưỡi rồi! Anh Thâm của cậu đợi cậu trả lời cả đêm rồi! Nếu cậu không dậy, tôi sẽ... lát nữa tôi lại quay vào! (Lần thứ chín mươi tám giục nhóc rồi nhưng tôi cũng không vội)"
"Bảo bảo, anh thật sự bị con sói Giang Lưu Thâm ăn thịt rồi! Aaaaaaaa! Ma ma khóc hu hu hu nhưng mà ma ma vẫn chúc phúc cho hai người!"
"Nhìn anh Thâm của cậu dũng mãnh như vậy, cậu đi theo làm em trai nhỏ rồi."
"Tôi chỉ hâm mộ một mình anh Thâm, nhưng nếu anh Thâm đã nói vậy, tôi cũng chỉ đành yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Nhân tiện xin chào chị dâu nhé!"
"Wow! Hai nam thần top đầu công khai tình cảm. Tôi sống lâu vậy rồi nay mới được làm nhân chứng lịch sử tình cảm, chuyện này có thể ghi nhận trong xử sách của CP được không?"
"Bây giờ tôi đang nghi ngờ không biết tối qua Giang Lưu Thâm đã làm chuyện cần chịu trách nhiệm gì với Hạ Hi Ngải. Vì vậy hôm nay anh ấy mới công khai tình cảm, còn Hạ Hi Ngải đến bây giờ vẫn chưa tỉnh..."
"Hi Ngải à, cậu không thể nhận lời anh ta được. Ngay cả nhẫn anh ta cũng không đeo cho cậu, còn không biết xấu hổ mà tự chụp lại. Chúng tôi không cần loại đàn ông này!"
Hạ Hi Ngải thấy cảnh tượng càng ngày càng nóng hơn, sau một hồi cân nhắc, cậu đã quyết định nên làm gì.
Giang Lưu Thâm rướn cổ lên nhìn cậu đã gõ phím: "Em định đăng gì vậy?"
"Đi ra đi, anh không nói với em, em cũng không nói với anh!" Hạ Hi Ngải ngăn không cho anh nhìn.
Nhưng Giang Lưu Thâm rất nhanh đã biết.
Người bạn nhỏ vừa đăng bài đã nhanh chóng leo lên vị trí đầu tiên, hiện ra đầy chói mắt trên đầu trang của anh, lời ít ý nhiều chỉ có chín chữ: