Lúc Hạ Hi Ngả còn chưa phản ứng lại, đã bị đại sắc lang Giang ôm ngang người, ném lên trên giường. Nệm giường mềm mại, vô cùng co dãn, cậu bị nảy lên nảy xuống hai lần, ngay cả đầu óc cũng cảm thấy có chút mơ màng.
Vừa rồi chẳng phải bọn họ còn đang bàn luận chuyện lần đầu động lòng khi còn bé tươi đẹp trong sáng à? Sao đột nhiên lại chuyển sang cái đề tài đen tối này thế?
Giang Lưu Thâm nâng gáy cậu lên muốn hôn môi, Hạ Hi Ngả lập tức chặn lại không cho anh đến gần mình.
"Chờ đã! Em còn chưa hỏi xong mà."
Giang Lưu Thâm cũng không cứng rắn nhào đến nữa, hỏi: "Em còn muốn biết chuyện gì nữa?"
"Anh... biết mọi chuyện từ bao giờ?"
"Vào ngày khởi động máy, đạo diễn Hà có nhắc đến nơi anh quay bộ phim đầu tiên, lúc ấy anh mới nhớ ra."
"Anh biết sớm thế, tại sao lại không nói cho em biết?"
"Không phải đã nói rồi sao, anh còn đang tìm một cơ hội để em ăn thứ giấm một lần cho biết." Ngữ khí của Giang Lưu Thâm có chút gấp gáp, hơi thở cũng đã nặng nề hơn: "Cũng tiện xem, em còn nhớ đến anh hay không. Kết quả em còn chẳng thèm nhớ anh, từ đầu đến cuối chỉ nhớ mỗi trà sữa thôi."
"Em nào có… Em có nhớ anh mà." Hạ Hi Ngả rầm rì: "Thế nhưng cho đến tận bây giờ em vẫn chưa thể nào tin được, tại sao anh trai lớn của em lại biến thành anh nữa..."
Giang Lưu Thâm nghe ra được trong lời nói của cậu có chút gì đó không đúng lắm, lập tức hỏi: "Tại sao anh lại có cảm giác em rất không tình nguyện là thế nào nhỉ?"
"Anh trai lớn trong ấn tượng của em, hẳn là rất phải rất dịu dàng..." Hạ Hi Ngả nhìn anh một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng đang nói "anh chả giống chút nào cả".
Giang Lưu Thâm không vui nói: "Anh không dịu dàng chỗ nào? Coi như Giang Lưu Thâm mười hai tuổi kia có dịu dàng hơn anh thì đã sao? Cậu ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao? Có thể chắn gió che mưa giúp em à?
Hay là có thể hầu hạ em thoải mái đến như vậy ở trên giường?"
Mặt Hạ Hi Ngả đỏ bừng lên: "Sao ngay cả giấm của mình mà anh cũng ăn thế..."
"Bây giờ em thuộc về Giang Lưu Thâm hiện tại, nếu em vẫn còn vương vẫn Giang Lưu Thâm quá khứ, Giang Lưu Thâm hiện tại sẽ ăn giấm đấy." Giang Lưu Thâm có lý có tình nói: “Em nói xem cậu ta đã từng cho em thứ gì, anh sẽ cho em gấp trăm lần."
"Không có gì… chỉ là mấy viên kẹo mà thôi." Hạ Hi Ngả nhìn anh, hai mắt chợt sáng lên: “Giấy gói kẹo ấy rất đẹp, em vẫn còn giữ lại. Nhưng sau khi rời xa quê hương, em không mang chúng theo, có lẽ bây giờ chúng đã chẳng còn gì nữa rồi..."
Cậu cảm thấy có chút khổ sở mím môi lại.
Giang Lưu Thâm thấy dáng vẻ đáng yêu này của cậu không thể nhịn được, chậm rãi cúi người thì thầm bên tại cậu: “Ngả Ngả, sau này anh sẽ lại mua kẹo cho em. Bây giờ có thể cho anh ăn viên kẹo là em trước được không?"
Hạ Hi Ngả: "?"
Giang Lưu Thâm không chờ cậu hỏi lại, lập tức cúi đầu, vội vàng hôn lên môi cậu.
Cho dù hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì Hạ Hi Ngả vẫn hay bị khí thế mạnh mẽ, cứng rắn của Giang Lưu Thâm doạ cho sợ hãi. Rõ ràng lúc bình thường anh là một người điềm đạm, ung dung, chưa bao giờ vội vàng hấp tấp, thế nhưng khi hôn lại dùng sức giữ chặt cậu lại, buộc cậu phải hé miệng chịu đựng sự xâm lần hung mãnh của anh. Đầu lưỡi anh xông đến nơi sâu xa nhất, không ngừng đảo loạn tư duy của cậu, khiến cậu nghẹt thở, khiến cậu mê loạn, khiến cậu phải nghẹn ngào xin tha.
Lúc này cũng vậy, Giang Lưu Thâm ngậm chặt miệng cậu, đầu lưỡi quấn quýt lấy cậu không cho cậu có cơ hội trốn đi, thậm chí còn hôn đến mức phát ra từng tiếng mút mát, thỉnh thoảng anh còn cắn môi cậu nữa.
"Ngả Ngả thật ngọt ngào..."
Hạ Hi Ngả bị hôn đến mức hít thở không thông, vội vã dùng sức đẩy anh ra: "Chờ đã..."
"Người đàn ông của em đã đợi gần một tháng rồi." Giang Lưu Thâm ngồi dậy, gọn gàng, lưu loát cởi sạch quần áo trên người mình. Vì thời gian vừa rồi quay chụp ngoại cảnh rất nhiều, thế nên màu da anh đã hiện lên sắc nâu khỏe khoắn, bắp thịt nhô lên rất rõ ràng, nửa người trên trần trụi đẹp trai và cường tráng như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp, Hạ Hi Ngả thấy vậy lập tức có chút xuất thần.
"Không mặc đẹp trai gì nhất đúng không nào?" Giang Lưu Thâm nắm lấy tay cậu, đặt lên trên cơ ngực của bản thân mình, dẫn dắt cậu xoa dần xuống, rồi nhướng mày nói: "Có muốn liếm thử không cưng?"
Hạ Hi Ngả nhanh chóng rút tay về, bên tai hiện lên sắc đỏ chót: "Ai muốn liếm anh chứ."
Giang Lưu Thâm cười nhẹ bảo: "Vậy để anh liếm, cam tâm tình nguyện làm cún liếm em luôn."
Ngoài miệng nói lời thô thiển, hèn hạ, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi thô lỗ kéo dây lưng trên áo ngủ của Hạ Hi Ngả xuống, không nói lời nào trói chặt hai cánh tay đang giãy dụa của cậu, đặt lên trên đỉnh đầu, chân cậu cũng bị anh ép chặt xuống. Sau đó anh lập tức kéo áo ngủ của Hạ Hi Ngả xuống, khiến toàn bộ lồng ngực của cậu bại lộ dưới tầm mắt mình, rồi tự mình cúi đầu, há miệng ngậm lấy nơi hồng hào mềm mại mà mình đã ao ước bấy lâu kia.
"Anh… ừm!" Hạ Hi Ngả như bị điện giật ưỡn eo một cái, vô tình dâng mình đến trước miệng sói.
Đầu tiên Giang Lưu Thâm từ từ thưởng thức tựa như liếm kẹo vậy. Đầu lưỡi anh đảo quanh hạt đậu đó một vòng, sau đó tăng dần cường độ liếm mút lên. Mãi đến tận khi đầu v* cậu toàn nước bọt của mình, anh đột nhiên liếm liên tục, khiến đầu v* hồng hồng mềm mại lập tức bị kích thích đến mức gắng gượng cứng lại. Tiếp theo anh ngậm hẳn ngực cậu vào trong miệng, mút vào mạnh vào, khiến cho xung quanh đầu v* bị liểm đến đỏ chót. Ngón tay anh cũng không rảnh rỗi mà liên tục xoa nắn bên còn lại.
Thay phiên liếm cắn như vậy, hai bên ngực cậu nhanh chóng bị đùa bỡn đến mức sưng đỏ không thể tả.
Hạ Hi Ngả bị anh liếm mút đến mức chân như nhũn ra, mất hết sức lực hét lên: "Đừng, đừng hút nữa mà…Đau em..."
Giang Lưu Thâm ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu hỏi: "Từ nhỏ Ngả Ngả đã thích uống sữa như thế, có khi nào chỗ này cũng có thể hút ra sữa luôn không?"
Hạ Hi Ngả chưa bao giờ nghe thấy mấy lời đen tối đến mức này, lập tức bị anh chọc cho hồng thấu từ cổ đến ngực: "Biến thái! Em không phải nữ!"
Giang Lưu Thâm khàn giọng cười, hơi nóng phả hết lên trên đầu v* mẫn cảm sung huyết của cậu: "Cũng đúng... đành chuyển qua chỗ khác vậy." Tay anh mò xuống dưới, không chút kiêng dè đặt lên trên nơi nào đó đã có phản ứng từ nãy tới giờ.
"Chắc chắn nơi này có thể hút ra thứ gì đó chứ?"
Bóng đêm dần xuống ngày một dày, trên đường phố sáng đèn đã không còn mấy người đi lại, đa số các cửa hàng đã đóng cửa. Thế nhưng bên ngoài khách sạn vẫn còn không ít phóng viên và chó săn. Bọn họ theo hai người từ trong nước bay qua Luân Đôn, từ khi trời sáng cho đến lúc trời tối, bất chấp mọi thứ. Cho dù đêm hôm khuya khoắt cũng vẫn chấp nhất giữ vững vị trí, chỉ vì muốn chụp tới tay một bức ảnh độc nhất vô nhị. Cũng khách sạn đó, các fans cũng đã phát hiện tình huống này, lập tức chạy xuống ngăn cản bọn họ nhìn trộm việc riêng tư của thần tượng nhà mình.
"Đừng chụp đừng quay nữa, đôi trẻ người ta chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, mấy anh cũng nhanh đi ngủ nghỉ chút đi."
"Nhìn đi, rèm cửa sổ kín kẽ như thế mấy người muốn chụp cũng chả chụp được gì, tiền tuyến nhà tôi cũng bó tay rồi."
"Nếu như để anh Thâm biết chuyện mấy người ở dưới lầu chụp trộm... Hậu quả là do mấy người gánh đấy."
Mấy tay phóng viên và đám chó săn nghe thấy câu cuối cùng, lập tức run lên, cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, hơn nữa mấy tư liệu quay chụp được vào ban ngày cũng đã đủ để báo cáo rồi.
"Được được, đi thôi đi thôi." Đám chó săn nhanh chóng thu dọn dụng cụ, trước khi rời đi còn lưu luyến quay đầu ngắm nhìn ánh sáng trong gian phòng nơi lầu ba nào đó thêm lần nữa, lầm bầm nói: "Muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ, hai người kia đang làm cái gì thế không biết..."
"Có thể làm cái cơ chứ? Đây là bên ngoài chứ không phải ở nhà." Một fans nhanh miệng trả lời: “Anh Thâm chiều chuộng, cưng nựng bạn nhỏ nhà anh ấy như thế, sao có thể để cho anh chụp được mấy tấm ảnh không nên thấy? Đừng có nằm mơ nữa anh giai à."
Chó săn ngẫm nghĩ một chút thấy cũng đúng, đang muốn rời đi, chợt thấy rèm cửa sổ khẽ bay lên, sau đó dường như lại bị người nào đó chặn lại, chiếu ra một bóng dáng mơ hồ không rõ ràng cho lắm.
"Ơ! Anh xem! Đó là anh Thâm hả? Có phải anh ấy đang tựa lên chỗ cửa sổ kia không?"
Fans nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng bóng người kia đã biến mất rồi.
"Anh nhìn lầm rồi! Rèm cửa sổ kéo kín thế kia, anh ấy còn đứng đó làm gì chứ?"
Ánh đèn chiếu sáng khắp bên trong gian phòng.
Giang Lưu Thâm ôm người trở về phòng ngủ, ngồi ở mép giường, nhéo nhéo bờ mông mềm mại đang nằm trong tay mình, dán sát miệng bên tai người trong ngực mình, khàn giọng hỏi:
"Có ngồi hay không, hả?"
Hạ Hi Ngả hé miệng thở dốc, ánh mắt mê ly, toàn thân trần trụi địa ngồi trên đùi Giang Lưu Thâm, hai tay bị dây lưng áo tắm trói chặt lại không có chút sức lực nào gác trên cổ anh. Cậu vùi đầu bên hõm vai Giang Lưu Thâm, da thịt trắng nõn hiện lên từng vệt hồng ngân trải rộng và cả những vệt chất lỏng trắng đục vừa bị hút bắn ra, chạy dọc theo lồng ngực đang phập phồng kịch liệt mà chảy xuống, lướt qua bắp đùi cũng bị liếm cắn cho đỏ chót.
"Đừng mải thở thế, nói chuyện đi em." Giang Lưu Thâm giữ gáy người trong ngực mình, buộc cậu phải ngẩng đầu đối diện với anh: “Có muốn anh ôm em đến bệ cửa sổ làm một lần nữa không? Lần này biết đâu anh lại kéo cả rèm cửa lên nữa thì sao?"
Sắc mặt Hạ Hi Ngả ửng đỏ, ánh mắt ướt át nhìn anh nói: "Em không ngồi được mà..."
"Ngả Ngả có thể, ngoan, tự mình ngồi lên nào." Giang Lưu Thâm nhẫn nhịn dục vọng cương cứng, nâng mông cậu lên, nhắm ngay nơi đang dựng đứng
của mình, đầu gậy cứng rắn nhợt nhạt khi có khi không đâm vào miệng huyệt ướt át phía trên.
"Đã liếm cho em ướt như thế rồi mà, không sao đâu. Nếu còn không vào được, anh lại liếm liếm cho em."
Hạ Hi Ngả không thể nhịn được nữa, đỏ mắt ra sức nện phía sau lưng anh: "Anh! Không cho phép liếm nữa!"
Giang Lưu Thâm không hề thấy đau, thậm chí còn giọng nói còn mang theo ý cười, trêu chọc cậu: "Em không thích sao? Không thích sao lại có dáng vẻ thoải mái đó được? Còn ấn đầu anh lại không cho anh đi nữa."
"Em, không phải em ấn anh... mà là muốn đẩy anh ra!"
"A, sao bây giờ Ngả Ngả hiện lại trở nên không thẳng thắn như thế, hửm?" Giang Lưu Thâm cau mày: “Trước đây khi còn bé rất nghe lời, lúc nào cũng anh trai lớn. Anh trai lớn bảo gì em cũng đều ngoan nghe theo, lúc anh đi còn nói với anh là ‘Anh trai lớn, em sẽ nhớ anh!" nữa đấy. Bây giờ thì hay rồi? Gần một tháng không gặp anh, còn không nhiệt tình chủ động chút nào."
Hạ Hi Ngả mím môi môi, cụp mi mắt xuống, không nói lời nào.
Giang Lưu Thâm tiếp tục kích cậu: "Vẫn là em khi còn bé đáng yêu hơn. Nếu như bây giờ em vẫn ngoan ngoãn như khi còn nhỏ thì tốt biết mấy, chắc chắn anh sẽ càng yêu em hơn."
Hạ Hi Ngả trầm mặc vài giây, cắn môi, sau đó tựa như đã đưa ra một quyết định nào đó vô cùng gian nan. Cậu khom lưng ôm lấy Giang Lưu Thâm, bàn tay cậu dừng lại phía sau tấm lưng dày rộng của anh, lộng ngực trần trụi, nóng rực dính chặt vào nhau, nhẹ nhàng cọ sát.
"Em biết anh đang trêu em... Nhưng mà."
Cậu nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài run rẩy như cánh bướm, chậm rãi hướng mình về cái thứ nóng như bàn ủi kia gắng gượng ngồi xuống.
"Hạ Hi Ngả của hiện tại, cũng muốn Giang Lưu Thâm của hiện tại thích mình hơn nữa..."
Bị lưỡi dao sắc phá tan thân thể, cảm giác đau đớn, khó chịu ập đến khiến hai mắt Hạ Hi Ngả ngân ngấn nước. Đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch, vẫn cứ nhắm mắt từng tấc từng tấc ngồi xuống. Lối vào chật hẹp bị mở đến cực hạn, khó khăn nuốt vào thứ thô to cứng nhắc. Mãi cho đến tận khi da thịt chạm nhau, Hạ Hi Ngả có cảm giác bản thân mình như bị đóng lại trên cái đồ vật đáng sợ kia. Cậu cảm thấy trong cơ thể mình rất nóng, không còn chút sức lực nào, đến bò lên cũng không bò nổi nữa, chớ nói chi đến chuyện tụ chuyển động eo.
"Em, em không xong rồi..." Hạ Hi Ngả nằm trên vai Giang Lưu Thâm, nghiêng đầu, kề sát bên tai anh, xấu hổ không chịu nổi nhẹ giọng nói: "Anh tới đi..."
Tóc phía sau ngáy bất ngờ bị kéo một cái, Hạ Hi Ngả bị ép ngẩng đầu lên. Giang Lưu Thâm yên lặng cậu gần trong gang tấc, sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy của anh. Giang Lưu Thâm nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm một vòng xung quanh môi cậu, thậm chí còn dùng đầu lưỡi mô tả lại môi châu khéo léo, ướt át của cậu nữa.
"Thu hồi lại lời nói ban nãy, bây giờ em đáng yêu hơn."
Hạ Hi Ngả nghe thấy lời này, vừa có chút thẹn thùng lại vừa có chút hài lòng. Mặc cho phía dưới bị căng ra đến mức khó chịu, vẫn ôm sát cần cổ Giang Lưu Thâm, đỏ mặt hỏi: "Tại sao..."
Giang Lưu Thâm dán vào môi cậu thổi khí nóng thì thầm: "Bởi vì Ngả Ngả của hiện tại… đã tìm thao."
Tiếng còi cảnh tỉnh trong đầu Hạ Hi Ngả mãnh liệt vang lên, đương nhiên là không còn kịp nữa. Hạ thân đột nhiên bị bàn tay lớn nâng lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống, Giang Lưu Thâm giữ chặt eo cậu nhấn một cái, đồng thời
cái thứ vẫn còn chôn một nửa trong cơ thể cậu mạnh mẽ vọt thẳng vảo trong!
"Ô ừm!"
Hạ Hi Ngả bị cú nhấp này làm cho trước mắt hoa lên, thế nhưng cậu còn chưa phản ứng lại, Giang Lưu Thâm đã bắt đầu thô bạo, bá đạo đưa đẩy.
Hành lang nhỏ bé chật hẹp vẫn chưa thích ứng với cái thứ to dài đã lâu không gặp kia, cứ vậy bị nong ra một cách mạnh mẽ, cơ thể không khống được dán vào nhau rất chặt chẽ. Thế nhưng vẫn không ngăn được gậy lớn nhanh chóng ra vào, mài đến mức bên trong vách th*t nóng bỏng đau đớn, nhưng cũng mang đến sự khoái cảm thô bạo.
Lần nào Giang Lưu Thâm vào đến tận cùng, gậy lớn không hề thương tiếc hung tợn cắm vào miệng huyệt non mềm. Động tác lỗ mãng mãnh liệt quá mức, chỉ rút ra một chút, rồi lại mạnh mẽ đâm vào,. Sau nhiều lần chà đạp, huyệt thịt đã bị thao đến hồng thấu.
Hạ Hi Ngả nghe thấy âm thanh giao hợp vang dội từ phía hạ thân truyền đến, nước trong khóe mắt càng trào ra. Biết rõ nơi yếu đuối của chính mình đang bị người ta đùa bỡn quá đáng, nhưng lại không có cách nào thoát ra được. Cho dù bị thao đến mức đầu óc, tay chân tê dại, cả người đổ mồ hôi, cậu cũng chỉ có thể ôm chặt hung thủ dưới thân, nghẹn ngào đứt quãng xin tha: "Lưu, Lưu Thâm... Nhẹ một chút... Ưm…Ừ..."
Một người từ trước đến giờ vẫn thích nghe cậu làm nũng van xin như Giang Lưu Thâm thế mà hôm nay lại không thèm đáp lại, chỉ đè đầu cậu xuống, dùng miệng mình chặn miệng cậu lại.
Đầu lưỡi anh mô phỏng theo tần suất phía dưới thân, vội vàng ra vào vòm miệng của cậu, gặm nuốt môi lưỡi cậu, hoàn toàn không giống khi xưa, tựa như thành thạo điêu luyện lắm rồi. Cảm giác dịu dàng ấm áp cũng không
còn sót lại chút gì, dường như hết thảy những thứ hôn hôn ôm ôm anh làm khi trước chỉ để phụ trợ cho đợt làm tình này.
Trận này không khác nào mưa to gió lớn đột nhiên xuất hiện, làm cho Hạ Hi Ngả có cảm giác bản thân mình chìm nổi trong làn sóng dục vọng. Hết lên lại xuống, xóc nảy chập trùng, cả người cậu ướt đẫm, gần như không chịu nổi trận sóng lớn này, sắp bị nó lật tung cuốn vào bể dục, chỉ có thể ôm chặt lấy khúc gỗ duy nhất trước mắt.
Nước trong hốc mắt không chịu được từng đợt ra vào mãnh liệt, cuối cùng cũng theo nhịp lên xuống của cơ thể lăn xuống. Lông mi cậu ướt đẫm, chóp mũi ửng hồng, khóc thút thít, eo mông căng ra, không ngừng lên lên xuống xuống trên cây gậy của Giang Lưu Thâm. Cho dù cậu có đánh đấm hay khóc lóc xin tha cũng đều vô dụng, chỉ có thể bị ép hé miệng, tách chân, mặc anh vừa hôn vừa thao.
Không biết sự dằn vặt kinh bị này kéo dài bao nhiêu lâu, cuối cùng, thứ trong cơ thể cậu cũng sắp đạt đến đỉnh điểm, Giang Lưu Thâm thở dốc không ngừng, thế nhưng anh lại không rút ra ngoài như ngày thường.
Hạ Hi Ngả có chút hoảng hốt, đấm đánh lung tung lên phía sau lưng anh kháng nghị: "Không muốn..."
Giang Lưu Thâm ngậm vành tai cậu, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan... Để anh bắn vào trong anh càng yêu em..."
Hạ Hi Ngả có chút ngơ ngác, mở to đôi mắt ướt nhẹp vẫn còn ngậm nước nhìn anh. Chóp mũi cậu ửng hồng, đôi môi sung đỏ, trên môi châu vẫn còn vương giọt nước mắt, bị làm đến mức nghẹn ngào vài tiếng. Cuối cùng cậu cũng không kháng nghị nữa, đầu khẽ tựa vào vai anh, ôm sát cổ anh thì thầm.
Người bạn nhỏ nhà anh vô cùng yêu anh, yêu đến mức không còn nguyên tắc.
Cậu nói vậy là đang cho phép anh, muốn làm gì thì làm.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay ăn tạm chút điểm tâm ngọt, ngày mai sẽ ăn bữa ăn chính, cho các bạn chút H giải khát. Chương này Ngải Ngải bị Giang lưu manh bắt nạt, chương sau muốn "Phản kích"! Liệu có thể thành công à?!?