Chuyện Con Mèo Báo Ân

Chương 5



Trận đại chiến chó mèo này đến quá nhanh, gọi là đại chiến cũng có phần hơi phóng đại. Nói một cách chính xác thì là trận ức hiếp. Với tốc độ ánh sáng, thắng bại đã rõ!

Bàn về sức mạnh thì một con mèo mới mấy tháng tuổi như Hứa Du không phải là đối thủ của Ấm Trà. Nhưng đối với chuyện đánh nhau này, cái cần liều vốn dĩ không phải sức mạnh mà còn phải có đầu óc. Rõ ràng, con chó ngu ngốc kia là thú cưng nên không có chút tính hoang dã. Nó làm trò nũng nịu mè nheo thì giỏi, nhưng đánh nhau thì là tay mơ. Vì lẽ đó, Hứa Du quyết định chiếm ưu thế và giành thế chủ động từ tay con chó. Từ những cái móng vuốt này, nàng đã gây dựng nên vị thế giang hồ của mình.

Hứa Du không sợ đánh chết nó, bởi vì một là nàng đã có tiểu thế tử chống lưng, hai là những cái móng trên tay nàng cũng không hẳn là sắc nhọn, chúng chỉ như là mấy cánh quạt, Ấm Trà cùng lắm chỉ bị thương một chút ngoài da. Hứa Du tin rằng sau khi cho con chó ngu ngốc này ăn hành xong, nếu mai sau có gặp lại nàng thì nó đảm bảo sẽ ngoan ngoãn!

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Hứa Du đã áp dụng những sách lược phân tích tâm lý học, xã hội học với khoa học về quan hệ công chúng để lật ngược tình thế. Tại thời điểm giành chiến thắng, nàng cảm thấy hơi vui song nghĩ tới bản thân đã sa đọa tới mức phải đùa giỡn tâm trí với một con chó thì Hứa Du lại cảm thấy chua xót.

Nhân sinh thật không vui!

Triệu Thành Cẩn đâu hiểu được tâm trạng đau buồn và rầu rỉ của Hứa Du, cậu hô to một tiếng rồi vội vàng xông lên trước Tề vương ôm Hứa Du vào lòng, cậu vui sướng ôm mèo xoay mấy vòng. Xong xuôi, cậu đưa chỉ tay vào Cầu Tuyết đang đứng sau lưng Tề vương cười to: “Thua, Thất thúc thua rồi!”

Lúc này Tề vương mới hoàn hồn. Hắn mất mặt cúi đầu trừng mắt nhìn con chó đang cắn gấu quần hắn năn nỉ phân xử, hắn dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó chơi xấu gõ sau gáy Triệu Thành Cẩn, hắn lớn tiếng nói: “Thua thì thua, có gì ghê gớm lắm đâu!”

Hắn nói thế nhưng trên mặt thể hiện vẻ không cam lòng.

Bại bởi tay người ngoài thì không sao, nhưng sao lại bại dưới tay tiểu oa nhi như Triệu Thành Cẩn cơ chứ! Tề vương nghĩ mãi không ra. Chú chó nhà hắn cao to khỏe mạnh, bình thường diễu võ giương oai trong phủ thì dẫu sao cũng phải có chút bản lĩnh, làm sao có thể để thua một con mèo thoạt nhìn đần độn và thậm chí còn háo sắc thế kia? Thật kì lạ!

Triệu Thành Cẩn không nghĩ nhiều đến vậy, cậu chàng sung sướng ôm mèo đi kể công với Thụy Thân vương. Việc đầu tiên là dành lời khen cho Hứa Du, khen xong lại không khỏi nhắc tới Lĩnh thị vệ, cậu ngưỡng mộ: “May mà chiều hôm qua có nhờ Lĩnh thị vệ hỗ trợ, hắn đã dạy cho Quả Cầu Tuyết một chiêu Đại Cầm Nã Thủ rất lợi hại…”

Không ngờ Lĩnh thị vệ của Thụy vương phủ còn có bản lĩnh này, ngay cả mèo cũng dạy được! Mọi người trong viện nghe vậy đều tò mò, đến cả Thụy thân vương cũng cảm thấy hứng thú liền hỏi tới tấp: “Lĩnh thị vệ dạy như thế nào vậy?”

“A!?” Triệu Thành Cẩn không nghĩ tới việc Thụy thân vương sẽ hỏi tới nên sửng sốt một hồi mới trả lời: “Thì là… đánh mấy quyền… Lĩnh thị vệ thật lợi hại!” Nếu không lợi hại thì làm sao hắn có thể dạy cho Quả Cầu Tuyết trở thành cao thủ nhanh như vậy, con chó đần Ấm Trà đó mới ăn một chiêu đã chạy mất.

Thụy thân vương không biết phải nói gì hơn, Thụy Vương phi không thể nhịn cười được “Hì” một tiếng rồi vẫy tay với Triệu Thành Cẩn, đón lấy Hứa Du rồi vuốt lông mèo. Bà vừa cười vừa nói: “Tiểu gia hỏa người có chút xíu này không ngờ còn có bản lĩnh, mấy bạt tai vừa rồi thật là oai phong!”

“Tam tẩu!” Tề vương chịu không nỗi bèn xen vào: “Ta còn đứng ở đây lấy hơi đây này!” Khoe con mèo uy phong trước mặt ta là không nể mặt ta phải không.

Thụy Vương phi cười thích thú bảo: “Ta đã sớm nói với ngươi là đừng nghịch với Thuận Ca. Ngươi vẫn không nghe, ngươi đã lớn rồi không còn là trẻ con nữa. Hiện tại mất mặt, vui rồi chứ? Ta nên nói với Thái hậu nương nương chỉ hôn cho ngươi. Xem ra ngươi cũng phải tu tâm rồi!”

Tề vương biến sắc, liên tục xin tha: “Tha cho ta đi Tam tẩu! Hôm nay là đệ đệ không phải, chớ nên kéo Thuận Ca vào cược. Đại nhân độ lượng, xin đừng chấp nhất với loại người như ta!” Nói xong, hắn lại nghiến răng nghiến lợi lườm con mèo đang nằm trong lòng Triệu Thành Cẩn một cách oán hận. Hắn vừa tức vừa không hiểu: “Con mèo này mới bây lớn đã biết giở thói bịp bợm! Nếu như nó không tập kích bất ngờ thì Cầu Tuyết tuyệt đối chưa tới nỗi thua.”

Con yêu quái đội lốt mèo! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn không nói ra. Chuyện yêu quái cũng không thể đi nói lung tung, sơ xảy một cái sẽ bị chụp mũ dùng tà thuyết mê hoặc người khác. Tuy là Vương gia nhưng cũng phải cẩn trọng.

“Cầu Tuyết là ai? Nó là Ấm Trà! Ấm Trà!” Triệu Thành Cẩn chỉ tay vào chú chó đang ngồi trong góc nhà ăn thịt khô, cậu nói to: “Con đã nói nó sẽ thua”. Dứt lời, cậu xoay đầu lại đắc ý hỏi Thụy thân vương: “Phụ vương, có phải cái tên này rất hợp với con chó ngốc nghếch nhà Thất thúc không?”

Thụy thân vương còn chưa trả lời, Tề vương đã lạnh lùng nói xen vào: “Ta cảm thấy Thuận Ca không còn nhỏ nữa, nên nhập học được rồi. Hài tử thông minh như thế mà cho ở nhà chơi cả ngày thì thật là uổng. Ngươi xem các đường huynh của ngươi đi! Từ bốn tuổi trở đi ai mà không vào Thượng Thư phòng đọc sách chứ?”

Mặt Triệu Thành Cẩn biến sắc, ngón tay cậu run run chỉ vào Tề vương: “Thất thúc, người thật là nham hiểm!”

Thụy thân vương nheo mắt lại không vui, mắng Triệu Thành Cẩn: “Ngươi ăn nói với Thất thúc như vậy à?”

Triệu Thành Cẩn bĩu môi, nói với vẻ mặt tội nghiệp: “Thất thúc không chịu nhận thua, thúc thật hư!” Chẳng qua chỉ thắng được cái tên, Thất thúc lại nham hiểm muốn tống cậu vào cung để học. Thượng Thư phòng đâu phải là chỗ người ta mong ngóng vào. Bất luận là mùa hè nắng nóng hay mùa đông rét lạnh, lúc trời chưa sáng thì phải tới nơi. Nếu học không tốt sẽ bị ăn hèo, mấy vị thái phó thì vừa dữ vừa đáng sợ, đến cả thái tử ca ca cũng bị đòn thì tất nhiên họ sẽ không khách khí với cậu.

Nghĩ đến đây thôi cậu đã thấy phát run, quay người lại ôm lấy chân của Thụy Vương phi, ngước đôi mắt đỏ hoe cầu xin: “Nương, hài nhi không muốn đi học!”

“Hồ đồ!” Không đợi Thụy Vương phi đáp lời. Thụy thân vương đã nổi giận, nghiêm mặt quát: “Đã lớn rồi, động một tí lại khóc còn ra thể thống gì nữa! Thất thúc bảo ngươi đi học cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi. Suốt ngày chỉ biết chơi, chiêu miêu đấu cẩu thì sau này có thể làm nên trò trống gì…?”

Bị Thụy thân vương mắng, Triệu Thành Cẩn chẳng hề hấn gì. Duy chỉ có mỗi Tề Vương là ngày càng cảm thấy xấu hổ.

Chiêu miêu đấu cẩu gì đó, rõ ràng là đang giáo huấn hắn?

Sau khi mắng xong nhi tử một trận không kịp vuốt mặt, tâm trạng của Thụy thân vương đã trở nên tốt hơn nhiều. Hắn quay qua mới phát hiện ra biểu cảm của mọi người xung quanh ai nấy đều mỗi người một vẻ. Tề vương trầm mặt trừng mắt nhìn hắn, Thụy Vương phi thì quay mặt sang hướng khác để nói chuyện với ma ma, các cháu trai cúi đầu giả vờ như không nghe thấy hắn nói gì, Triệu Thành Cẩn thì ôm mèo vuốt lông nó một cách chậm rãi…

Thụy thân vương tức giận!

Trước hết, tạm gác lại chuyện nhập học của Triệu Thành Cẩn đã. Thụy thân vương biết rất rõ, nếu như không có sự đồng ý của thái hậu dù ở phủ có la khan cả cổ cũng vô ích. Hắn không phải không nghĩ tới chuyện bàn bạc lại với thái hậu, có điều lão nhân gia tuổi tác đã lớn nên tính tình hơi cứng nhắc. Một khi bà đã quyết thì có nói gì cũng không nghe. Thụy thân vương đã thử nói bóng nói gió trước mặt thái hậu thăm dò hai lần, sau khi bị thái hậu quở trách mới đành chết tâm.

Triệu Thành Cẩn lúc này mới yên tâm.

Từ khi Hứa Du giữ được cái tên Quả Cầu Tuyết, Triệu Thành Cẩn bắt đầu cảm thấy Quả Cầu Tuyết thông minh lanh lợi nên chỉ mong có thể ôm nó mỗi phút mỗi giây, đi đâu cũng mang theo. Còn chú chó Ấm Trà nọ, Tề vương trong cơn giận đã để lại nó ở phủ Thụy thân vương. Thụy Vương phi tốt bụng, đã tìm một hạ nhân biết nuôi chó để chăm sóc nó. Tuy không được tôn trọng như ở Tề vương phủ song cũng không tới nỗi trở thành chó hoang. Và kể từ đó, Ấm Trà rấtsợ Hứa Du. Mỗi lần nhìn thấy nàng, nó đều chạy đi thật xa rồi đứng ở khoảng cách núi cùng nước tận nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán.

Thực ra, ngay từ lần gặp đầu tiên Hứa Du không hề bài xích Ấm Trà. Ông tướng này mặc dù có kích thước to lớn nhưng tính cách ôn hòa và thậm chí còn hiền lành, thân thiện. Nó đặc biệt thích chơi chung với người khác, dễ vui và khi vui thì đi chơi khắp viện, nó lấy lòng người ta bằng cách phe phẩy đuôi, điệu bộ nịnh bợ ấy đã khiến cho Hứa Du không đành lòng nhìn thẳng.

Đã có một lần, nó thậm chí còn tha cục xương không biết từ đâu ra tới trước mặt Hứa Du rồi phe phẩy chiếc đuôi, như thể đang dâng vật quý lấy lòng nàng…

Hứa Du: “…”

Thật điên rồ!

Càng về sau, đến cả Triệu Thành Cẩn cũng yêu thích Ấm Trà: “Sao con này dính người như sam thế”. Ngoài miệng thì nói thế, nhưng ánh nhìn của cậu đối với nó không còn ghẻ lạnh nữa và cậu cũng không còn lớn tiếng chỉ vào nó mà mắng “Con chó ngốc”. Có lúc cậu vui còn tiện tay ném một món đồ chơi, Ấm Trà hí ha hí hửng chạy theo nhặt đồ chơi về, sau đó vừa ngoe ngẩy đuôi vừa nghẹo đầu cười toét miệng với Triệu Thành Cẩn.

Hứa Du không bày ra dáng vẻ đó được. Phần lớn thời gian, nàng đều ngồi trên xà nhà đưa mắt nhìn xuống toàn cảnh phủ. Chỉ những khi Triệu Thành Cẩn gọi tên nàng, nàng mới chậm rãi đáp “Meow!”, tiếp đó thong dong men theo những ngăn tủ, giá sách cao thấp mà đi xuống từng bậc một rồi nhảy vào lòng Triệu Thành Cẩn.

Dạo gần đây, nàng mập mạp hẳn ra, cả người mọc lông nên trông như trái banh lông, kể cả việc thực hiện động tác nhún nhảy cũng trở nên khó khăn, nhiều khi nhảy đến bước cuối cùng cũng bị té lăn lộn. Hứa Du rất lo lắng cho vóc dáng của mình trong tương lai.

Mặc dù chưa nhập học nhưng Triệu Thành Cẩn đã biết chữ. Đó là do đích thân Thụy Vương phi chỉ dạy, bà đã cầm tay dạy cậu nhận biết từng mặt chữ. Bài đọc vỡ lòng là cuốn “Tam Tự Kinh” của Vĩnh Hằng, Triệu Thành Cẩn mỗi ngày đều phải đến Huyên Ninh Đường học suốt một canh giờ. Trong lúc đó, Hứa Du sẽ nhảy lên nóc nhà đi loanh quanh khắp viện.

Nàng gần như đã thăm dò hết bố trí của Thụy thân vương phủ, tiền viện là nơi Thụy thân vương tiếp khách, phía Tây có mấy viện để trống, phía Đông là nơi ở của thị vệ trong phủ, hậu viện chính viện là Huyên Ninh Đường, nối gót đằng sau là Lệ Viên – nơi ở của Triệu Thành Cẩn. Phía Đông Lệ Viên là khuê phòng của các vị tiểu thư trong phủ, phía Tây thì là Mai Viên, Trúc Viên và Lí Viên. Hướng Đông của Huyên Ninh Đường có một cái hồ nước, xung quanh hồ trồng các loại cây cối, hoa cỏ. Vào mùa hạ có cây xanh che bóng mát, cỏ non xanh dày đặc rất mát mẻ.

Hạ đến, thời tiết ngày càng oi bức. Hứa Du lại càng thích đi vào rừng. Cánh rừng này trồng nhiều nhất là cây hoa, dẫu tuổi đời của chúng đã cao nhưng cành lá vẫn xum xuê. Trong đó có cây long nhãn lâu năm, nó xòe ra những tán lá rộng che mát giống như một chiếc dù khổng lồ xanh thẳm. Hứa Du thích nhất là leo lên cây nhìn xuống vạn vật bằng phong thái ngạo nghễ.

Nàng nhìn một hồi cũng thấy hơi buồn ngủ, bèn cuộn tròn người lại rồi rúc mình vào chạc cây để ngủ.

Mỗi khi có gió thổi qua, tán lá lay động va chạm nhẹ vào nhau phát ra thanh âm xào xạc thật vui tai. Thỉnh thoảng có chim chóc bay tới bay lui rộn ràng cất tiếng hót. Thậm chí có một con thanh tước ngu ngốc nhảy tới trước mặt Hứa Du, cái đuôi nó đong đưa đụng phải vùng ria mép nhạy cảm của Hứa Du làm nàng bất ngờ mở mắt, nó sợ hãi thét lên rồi đập cánh bay đi.

Gần đó có tiếng người, tiếng nói thầm thầm thì thì, giống như đang đè nén giọng xuống vậy. Trong giọng nói đó bộc lộ lên sự cảnh giác và thận trọng. Hứa Du kéo căng lỗ tai, sinh lòng hiếu kỳ nên dứt khoát không ngủ nữa. Nàng duỗi mình rồi nhẹ nhàng nhảy qua cây đối diện.

Tuy rằng nàng béo ra nhiều nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng, cộng thêm việc núp ở tán cây um tùm thì người đứng dưới tán cây tất nhiên sẽ không phát hiện ra. Dù bị phát hiện cũng không sao, cũng không ai để mắt tới một con mèo. Nàng chậm rãi nhảy lên nhánh cây trên đỉnh đầu của hai người kia để vểnh tai lắng nghe họ nói chuyện.

“… Ngươi sợ cái gì? Nếu xảy ra chuyện thì ai mà đoán ra là ngươi hạ thủ chứ?” Một người trong số họ mặc y phục màu tím trong vai vế ma ma lên tiếng.

Người còn lại trẻ tuổi hơn nên hẳn là nha hoàn. Người đó nghe vậy vẫn còn đang lưỡng lự muốn nói lại thôi. Ma ma kia hừ lạnh một tiếng, nói với giọng kì quái: “Thanh Vân cô nương ngày nay có tiền đồ nên đã quên chủ cũ, sao ngươi không nghĩ tới chuyện xưa kia chủ tử đã ra tay giúp ngươi? Nếu không có người giúp e là hiện giờ mạng ngươi cũng không còn. Giờ đây chẳng qua nhờ ngươi làm giúp một việc nhỏ ngươi liền từ chối, sợ rằng trong lòng ngươi đã sớm không có chủ tử.” Dứt lời, hừ lạnh một tiếng xoay người định rời đi.

“Chờ đã!” Vẻ mặt của nha hoàn có tên Thanh Vân thể hiện sự lo lắng, khẽ cắn môi gọi ma ma kia.

Ánh nhìn lướt qua của ma ma lộ ra phần đắc ý, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nét mặt bình thường, bà ta tận tình khuyên nhủ Thanh Vân: “Ta biết ngươi là người nhận ơn mà không quên ơn, từ trước đến nay chủ tử đối đãi với ngươi không tệ, giờ đây nhờ ngươi làm giúp một việc nhỏ, cũng chẳng phải là chuyện giết người phóng hỏa, ngươi sợ cái gì.” Bà ta vừa liến thoắng vừa rút một cái túi thơm nhỏ được giấu ở trong tay ra nhét vào tay Thanh Vân, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, mỉm cười, tiếp đó rời khỏi cánh rừng nhanh như bay.

Thanh Vân cắn môi, chăm chú nhìn túi thơm trong tay một hồi, sau cùng vẫn phải đem nhét vào trong lồng ngực, cúi đầu rời đi.

Chuyện này được coi là gì?

Nàng đã được tận mắt chứng kiến những âm mưu chốn hậu trạch trong truyền thuyết? Bà ma ma buộc Thanh Vân hạ độc thủ là người của ai? Trong túi thơm có gì vậy… Cả một mớ câu hỏi tuôn trào trong đầu, sau đó nàng rùng mình, nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây đuổi theo Thanh Vân.