Mới sáng sớm Tống Kiến Quốc đã thần thần bí bí giữ chặt Đường Văn Minh, nhìn quanh bốn phía thăm dò một phen, vẻ mặt thận trọng nói với hắn: “Nói cho cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” Đường Văn Minh đối với hành vi lén la lén lút của y cực kỳ khinh bỉ, “Nhìn gì vậy, trong nhà trừ cậu với tớ ra còn có quỷ nào nữa.”
“Phương Dịch đâu?”
“Việc gì anh ta phải ở đây.”
Tống Kiến Quốc yên lòng, đánh giá thái độ của Đường Văn Minh, nói: “Triệu Mặc Quân trở lại, lão Mạnh sáng nay nhắn tin nói với tớ, cậu biết chưa?”
Sắc mặt Đường Văn Minh thoáng chốc khựng lại, Tống Kiến Quốc thầm thở dài, đã qua nhiều năm rồi vậy mà Triệu Mặc Quân vẫn là vết thương lòng của hắn.
Lẳng lặng đứng yên, thật lâu sau Đường Văn Minh mới mở miệng: “Liên quan gì đến tớ?”
Lời ra khỏi miệng có vẻ rất trôi chảy, thế nhưng hắn có cảm giác như miệng lưỡi mình đang tê dại, cứng ngắc.
Triệu Mặc Quân, cái tên này dường như đã khắc sâu vào linh hồn hắn. Hắn từng yêu, hận, thống khổ, tất cả đều bởi sự xuất hiện của con người này. Cũng nhờ có người ấy, hiện tại hắn mới học được cách vui vẻ khoái hoạt mà không cần dâng hiến chân tình.
“Tớ ra quán đây, cơm trưa tự cậu giải quyết đi.”
Đường Văn Minh cầm áo khoác, xoay người muốn đi; Tống Kiến Quốc vội giữ chặt hắn, tuy y không phải loại người nhạy cảm tinh tế, nhưng Đường Văn Minh lúc này làm y cảm thấy rất không thoải mái. Y nói lắp nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra một câu, “Đã qua lâu như vậy… Hơn nữa bây giờ cậu đã có Phương Dịch …”
“Được rồi !” Đường Văn Minh ngắt lời, cảm giác giọng nói của mình mang theo nộ khí, hắn vội vàng dịu giọng lại, nói: “Đi đây.”
Tống Kiến Quốc nhìn hắn đi ra ngoài, trong lòng có chút bất an, y do dự tại chỗ nửa ngày, cuối cùng cắn răng quyết định gọi điện cho Phương Dịch.
Tăng Tiểu Lâm và Ngô Lỗi nhìn thấy Đường Văn Minh mới sáng sớm đã đến quán thì có chút hoảng sợ, một câu cũng không dám nhiều lời, hai người cắm đầu lau dọn khắp nơi như thể bận bịu nhiều việc. Buổi sáng căn bản là không có khách, bọn họ chạy tới chạy lui trong quán ngược lại có vẻ so với bình thường càng bận rộn hơn.
Đường Văn Minh ngồi sau quầy ngẩn người, thoáng chốc như quay ngược về thời trung học. Trên sân bóng rổ, dưới ánh chiều tà, thiếu niên mỉm cười hôn lên môi hắn, nụ cười ấm áp vô cùng động lòng người, hoàng hôn phủ trên mái tóc cậu đen mượt phản chiếu vào lòng hắn, nhiệt độ trên mặt hắn lúc ấy bây giờ vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.
Tiếng chuông điện thoại lôi hắn ra khỏi hồi ức, tên Phương Dịch hiện trên màn hình di động, rốt cuộc hắn cũng đổi hai chữ “Anh Yêu” thành “Phương Dịch”. Đường Văn Minh nhìn chằm chằm hai chữ này rất lâu, không có ý định tiếp điện thoại.
Tăng Tiểu Lâm đến gần Ngô Lỗi, lấy cánh tay chọc chọc hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ê, sếp lại làm sao thế? Chẳng lẽ thất tình?”
Ngô Lỗi lùi lại một bước, đáp: “Nói ít làm nhiều.”
Tăng Tiểu Lâm trợn mắt, oán giận nói: “Cái đồ hũ nút như cậu bao giờ mới có bạn gái hả?”
“Không phải chuyện của cậu.” Ngô Lỗi lạnh lùng đáp, sau đó xoay người tránh đi, Tăng Tiểu Lâm tức giận giơ ngón giữa với bóng lưng hắn.
Điện thoại ngừng reo, Đường Văn Minh nhất thời cảm thấy vô vị, Phương Dịch đối với hắn cùng lắm chỉ là tình một đêm, kể cả anh ta nói thích thì đã sao? Tình yêu là thứ không đáng tin nhất.
Đường Văn Minh tắt di động, gọi Tăng Tiểu Lâm lại dạy hắn pha trà sữa, dù sao bây giờ cũng không có khách, nhàn rỗi không biết làm gì.
Đường Văn Minh không bắt máy, Phương Dịch đặt di động xuống, ngón trỏ chầm chậm gõ lên mặt bàn. Vạn Ngạn Dân ngồi đối diện nhìn anh rất lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng ngắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Dịch.
“Này, rốt cuộc chú có định làm việc nữa không? Để anh chờ nãy giờ.”
“Em chỉ là cổ đông, công ty của ai người đó điều hành, không phải sao?” Phương Dịch ngả lưng vào ghế dựa, thờ ơ nói.
Vạn Ngạn Dân không quen nhìn bộ dạng Phương Dịch lười nhác thế này, nói: “Aiz, lúc trước chúng ta mang theo hùng tâm tráng chí từ thành phố A đến thành phố B gây dựng sự nghiệp, thề phải làm nên tên tuổi chứng minh cho người nhà một phen, giờ thì sao? Mới làm vài năm chú đã bỏ gánh mặc kệ, thảy tất cả lên đầu anh để đi mở cái quán cơm gia đình gì đó? Nếu chị hai chú biết chuyện còn không phải sẽ cho chú một trận sao.”
“Chứ không phải em Come-out xong bị trong nhà đuổi đi à, muốn gây dựng sự nghiệp là anh, em chỉ có nghĩa vụ hỗ trợ, không những giúp anh về mặt tài chính mà còn làm thuê vài năm cho anh, thế này chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Vạn Ngạn Dân chán nản, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Cậu đúng là không có chí khí ! Còn chẳng bằng hai hai bà chị nhà cậu.”
“Hừ hừ.” Phương Dịch cười, dùng giọng điệu trêu tức nói với hắn: “Em biết anh thầm mến chị ba của em rồi, nhưng mà chị ấy đã kết hôn, anh không nên phá hoại hạnh phúc gia đình người ta, nhanh chóng tìm cô nào tốt kết hôn đi.”
Vạn Ngạn Dân đỏ mặt, hắn thầm thương trộm nhớ người ta hơn mười năm, ở thành phố A hầu hết mọi người đều biết, chuyện này vốn là truyền kỳ, kết quả lại biến thành chuyện cười bởi vì cô ba nhà họ Phương được gả cho người khác, đây nhất định là quá khứ đen tối đến không thể đen hơn. Ngày đó hắn rời khỏi thành phố A một phần nguyên nhân cũng là vì cô ấy kết hôn.
Không muốn dây dưa về vấn đề này nữa, Vạn Ngạn Dân dời đề tài lên người Phương Dịch, hỏi: “Aiz, sao thế này? Dạo này yêu ai rồi à? Nhìn chú có vẻ không yên lòng, là tiểu soái ca nào khuấy đảo trái tim Phương đại thiếu gia của chúng ta vậy, mau ra mắt ông anh này đi.”
Phương Dịch nghĩ đến Đường Văn Minh không khỏi khẽ cười một tiếng, phản ứng đó làm Vạn Ngạn Dân hoảng sợ, nói: “Má ơi ! Cậu em tôi không phải là yêu thật đấy chứ? !”
“Có khi nào hôm nay xuất hiện hồng vũ không !” Vạn Ngạn Dân nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò.
Phương Dịch không để ý vì sao hắn lại ngạc nhiên, đáp: “Là một người rất thú vị…”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Vạn Ngạn Dân vẻ mặt không tin, nói: “Chú không ra tay?”
“Có ra tay.”
“Vậy sau đó thế nào?”
“Không có sau đó.”
Vạn Ngạn Dân dừng một chút, bỗng nhiên nổi giận, mắng: “Chú giỡn mặt anh à? !”
“Giờ anh mới phát hiện?”
Phương Dịch cười ác liệt, Vạn Ngạn Dân càng nhìn càng tức giận, hắn nói: “Chú em cứ chơi đùa đi, cẩn thận gặp khắc tinh, này không phải cảnh cáo, này là nguyền rủa !”
“Hừ, ngây thơ.” ánh mắt Phương Dịch thỉnh thoảng lại lướt qua di động, ngón tay gõ gõ mặt bàn, nghĩ có nên gọi thêm lần nữa hay không.
Buổi tối Đường Văn Minh về nhà một chuyến, Tống Kiến Quốc không ở nhà, hắn tắm rửa đổi một thân quần áo, đã mấy ngày không làm cú đêm, hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Hộp đêm, cồn, đám đông, đây là những thứ khiến người ta quên đi phiền não nhanh nhất.
Đám người lắc lư, tiếng nhạc ầm ĩ, bị mấy thứ này vây quanh Đường Văn Minh cảm giác bao buồn phiền đều bị bỏ lại sau lưng, bỏ mặc hết thảy dung nhập vào bầu không khí náo nhiệt, vui chơi hết mình là được rồi.