Đường Văn Minh tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, nhìn đồ đạc và cách bày trí có vẻ không giống với mấy nơi như khách sạn; hắn quay lại, thấy Phương Dịch đang ôm eo mình ngủ, bỗng nhiên cảm giác không biết nên mở miệng với cái người từng cùng mình trải qua hai đêm tình này như thế nào.
Dưa chuột bẻ không gãy, đánh đấm cũng không lại, thôi thì cho anh ta vào sổ đen luôn.
Đường Văn Minh gỡ cánh tay đang quấn ngang hông mình ra, chuẩn bị rời giường, nhưng vừa mới ngồi dậy liền bị ai đó kéo xuống, hắn nhìn người bên cạnh, mặt không chút thay đổi hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Nhà tôi.”
Phương Dịch ngáp một cái, chống tay ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhíu mày liền cúi đầu hôn lên chân mày đối phương.
Loại hành động quá mức thân mật này khiến Đường Văn Minh cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế đẩy người ra, cả người trần trụi trực tiếp đứng lên, cũng không thèm để ý đến ánh mắt người phía sau.
Đường Văn Minh muốn mặc quần áo lại không tìm thấy quần áo của mình đâu, chỉ có di động và ví tiền là được đặt trên tủ đầu giường.
“Quần áo tôi đâu?”
“Mang đi giặt.”
Đường Văn Minh khó tin trợn mắt: “Vậy tôi mặc cái gì?”
“Cậu có thể không mặc gì cả.” Phương Dịch chu mỏ huýt sáo một tiếng, ánh mắt thập phần lưu manh đảo tới đảo lui trên người hắn, cười hết sức ái muội: “Yên tâm đi, dáng người của bảo bối rất tốt, hoàn toàn không cần tự ti.”
“Anh từ chỗ nào thấy tôi tự ti? Anh có bị bệnh không!”
Đường Văn Minh liếc xéo Phương Dịch, ánh mắt đầy khinh bỉ, hắn trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, mở ra, từ trong ngăn tủ đầy ụ áo quần tìm lấy một bộ mình có thể mặc.
“Cho tôi mượn một bộ quần áo.”
“Cứ tự nhiên.”
Phương Dịch nằm lỳ trên giường nhìn hắn, tầm mắt dời từ đoạn lưng trơn bóng sang hai quả mông rắn chắc, lưu luyến nhìn nó hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: “Có cần quần lót không? Có điều chỉ có đồ dùng rồi.”
Đường Văn Minh quay đầu lại trừng mắt một cái, tức giận nói: “Ông đây thích thả rông!”
“Ồ? Cậu không sợ lúc kéo khóa ‘nó’ bị kẹp sao?”
Phương Dịch tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, nhất thời nhịn không được bật cười, cảm giác chuyện này hoàn toàn có thể xuất hiện trên người Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh mặc quần áo còn không quên ném cho Phương Dịch ánh mặt uy hiếp.
“Anh cũng dễ cười nhỉ? Lúc làm tình cười, xem người ta mặc quần áo cũng cười, con mẹ nó anh thờ phật Di Lặc à?”
Phương Dịch nghe vậy cười càng vui vẻ hơn: “Còn không phải tại cậu quá khôi hài sao.”
Đường Văn Minh đen mặt, tức giận mắng: “Tôi khôi hài chỗ nào?!”
“Cậu chỗ nào cũng khôi hài, Triệu Bản Sơn (Danh hài đắt giá của Trung Quốc) không thu cậu làm đồ đệ quả là đáng tiếc, cậu rất có tố chất gây cười, nếu được debut tuyệt đối còn thành công hơn tiểu Thẩm Dương (ca sĩ, diễn viên, nghệ sĩ hài nổi tiếng Trung Quốc).”
Đường Văn Minh vốn định phản bác, trong đầu linh quang chợt lóe, tạm gác lại một bên, hỏi anh: “Đừng nói lúc làm tình anh cười cũng vì thấy tôi khôi hài đấy nhé?”
Phương Dịch nhếch miệng, cười xấu xa nhướn mày: “Cậu nói thử xem?”
Đường Văn Minh mặt ban đầu là đen, sau đấy là đỏ, cuối cùng thì tái rồi.
Phương Dịch nhìn sắc mặt hắn giống như tắc kè hoa không ngừng biến hóa, nổi lên xúc động muốn ôm người này vào lòng ra sức chà đạp một phen, nghĩ là làm, nhưng anh mới từ trên giường bò dậy, Đường Văn Minh đã vọt tới, một cước nhắm vào mặt Phương Dịch hung hăng đạp xuống.
Phương Dịch bị hù nhảy dựng, cơ thể phản ứng cực kỳ nhạy bén, một cái cúi người khó khăn lắm mới tránh được công kích, vừa định hỏi hắn vì cớ gì lại nổi điên thì Đường Văn Minh vấp chân, trực tiếp ngã thẳng cẳng.
Cái chân vừa rồi nâng lên đá Phương Dịch chưa kịp thu lại, trực tiếp rơi xuống giường, vì thế hắn cùng với giường và sàn nhà hợp thể tạo thành một chữ mã (马) lơ lửng.
Là một người đàn ông trưởng thành, dây chằng chưa từng được rèn luyện về độ dẻo dai, một chữ ‘mã’ phức tạp như vậy vốn không có khả năng hoàn thành, đồng thời cũng không khuyến khích phái mạnh thực hành, bởi vì dễ làm dập ‘trứng’.
Nhưng hôm nay, bởi vì ngoài ý muốn mà Đường Văn Minh lại có thể làm được, chỉ trong thời gian vài giây hắn đã hoàn thành tư thế giạng thẳng chân, việc mà lũ đàn ông dùng cả đời cũng khó mà làm nổi.
“Áuuu ! ! ! ! !”
Bao nhiêu dấu chấm than cũng không thể diễn tả được một tiếng kêu thảm thiết này, Phương Dịch cũng bị choáng váng theo, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, vội vàng chạy ra giải cứu Đường Văn Minh.
Được Phương Dịch đỡ lên giường, Đường Văn Minh hoàn toàn không có biện pháp khép chân lại như bình thường, hắn lệ rơi đầy mặt ôm hạ bộ gào khóc, không ngừng giãy đành đạch trên giường, Phương Dịch nhìn không thôi cũng đã thấy trứng đau rồi.
“Chúng ta… đến bệnh viện? A, có phải gọi xe cấp cứu trước không? Muốn báo cảnh sát không?” Phương Dịch chưa từng gặp phải loại tình huống này nên nói năng có chút lộn xộn.
“Không… Không… Không đi, bệnh… viện!”
Đường Văn Minh vừa khóc vùa run run rẩy rẩy trả lời, thanh âm rè rè giống như đang hát thể loại R&B, lúc ngắt âm như kiểu bỏ qua mười tám ngã rẽ trên đèo, trực tiếp đâm thẳng vào vách núi.
“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Dịch thấy hắn đau đến đáng thương, không khỏi lo lắng.
“Hu hu hu… Tôi làm sao biết được…”
Đường Văn Minh bẹp dí trên giường, ôm trứng, chổng mông, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Phương Dịch càng nhìn càng đau lòng, vội vàng lại gần dỗ dành hắn, trực tiếp kéo ga giường lau mặt cho hắn.
“Thôi mà, ngoan nào, đừng khóc, không đau không đau.”
Phương Dịch bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi, nói: “Cởi quần cho tôi kiểm tra xem, nếu bị thương nặng phải đến bệnh viện mới được.”
“Ừ…”
Bộ dạng của Đường Văn Minh hiện tại rất là mong manh dễ vỡ, nghe xong mấy lời này cũng không có ý kiến gì, chỉ ‘hừ hừ’ hai tiếng.
Phương Dịch bắt đầu cởi quần hắn, mặc dù anh đã tận lực nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho Đường Văn Minh đau giãy nảy, ré lên né tránh, kết quả là nửa ngày mới thành công cởi được quần ra cho hắn.
Phương Dịch kiểm tra tính khí của hắn từ “qua qua” cho đến trứng, ngay cả đóa cúc nhỏ phía sau cũng cẩn thận xem xét một phen, ngoại trừ trên túi trứng có một vết đỏ và bắp đùi hơi sưng thì bên ngoài không phát hiện thêm thương tổn nào.
“Khá tốt, không quá nghiêm trọng, có thể là động đến gân làm căng cơ thôi, tôi lấy đá lạnh cho cậu chườm.”
“Ừm.”
Đường Văn Minh thì thào gật đầu, thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm, có vẻ đặc biệt đáng thương.
Phương Dịch xoa xoa đầu hắn, thở dài nói: “Tôi đã bảo cậu nên mặc quần lót, lại còn cứng đầu muốn thả rông, giờ biết sợ chưa? Lần sau coi chừng đến ‘qua qua’ cũng gãy luôn, lúc đó có khóc lóc cũng không ai cứu cậu được.”
“Oa! Anh không cần nói nữa!”
Trải qua mấy ngày tủi thân đè nén, lúc này hắn không kiềm chế được liền tức nước vỡ đê, Đường Văn Minh không hề cố kỵ khóc lớn, nước mắt cứ ào ào tuôn ra như cái vòi nước hỏng, cổ họng rống lên cứ như đang hát đồng ca.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh khóc lóc chẳng khác gì đám nít ranh, nhất thời lại cảm thấy buồn cười, trong lòng vô cùng phức tạp.
Vì thế đồng chí Đường Văn Minh hôm nay không thể thuận lợi rời khỏi nhà Phương Dịch, đau đớn trong đó thực sự khó lòng diễn tả chỉ bằng mấy câu văn vẻ này.