Khoản ba mươi phút sau Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên đã về đến nhà chung của hai người, Nguyễn Ái Ngọc cũng bất ngờ vì ngôi nhà chung này thật sự lớn và đẹp hơn ngôi nhà cũ của mình rất nhiều, vừa bước xuống xe thì Nguyễn Ái Ngọc đã chủ động đi ra phía sau cốp xe để lấy đồ của mình, Bách Lý Tuyên cũng đi theo cô, nhận được đồ thì Nguyễn Ái Ngọc lên tiếng hỏi.
“Phòng riêng của tôi ở đâu tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi rồi.”
Bách Lý Tuyên nghe Nguyễn Ái Ngọc nói thì ngớ người vì lúc trước là cô kêu mua nhà một phòng ngủ vì đã là vợ chồng thì không cần kiên dè mấy chuyện ngủ chung... còn bây giờ thì cũng chính Nguyễn Ái Ngọc hỏi phòng riêng của mình ở đâu, Bách Lý Tuyên chỉ cười khinh bằng nụ cười nham hiểm rồi vừa đi vào nhà vừa nói với Nguyễn Ái Ngọc.
“Đi theo tôi, tôi đưa cô lên phòng.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe vậy thì cũng đi theo Bách Lý Tuyên không nghi ngờ gì, nhưng vừa đi cô vừa liếc anh từ phía sau trong lòng thầm nghĩ là Bách Lý Tuyên không có một chút ga lăng nào, cũng không biết vì sao cô gái trước lại thích Bách Lý Tuyên cho được còn chịu sống chung nhà.
[Tiếng mở cửa phòng]
“Phòng của cô đây vào đi.”
Bách Lý Tuyên mở cửa ra cho Nguyễn Ái Ngọc đi vào, vừa vào thì cô đã thấy ảnh cưới chình ình của anh và cô nhưng Nguyễn Ái Ngọc lại không biết cô gái trên hình đó lại là bản thân mình bây giờ.
/Cô gái chụp ảnh cưới chung với ông chú già đó là ai vậy...khoan đã, đừng nói là... mình của hiện tại đó nha./
/Ô hồ, từ lúc trọng sinh đến giờ chưa từng nhìn ngắm dung nhan luôn nhưng mà đẹp thật đó, nhưng mà còn một điểm... tại sao ảnh đẹp như vậy lại được chụp chung với chú già này chứ đúng là mất thẩm mỹ./
Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc khi bước vào cứ nhìn vào tấm ảnh cưới siêu to được treo trên tường vừa lắc đầu rồi lại thở dài, khiến Bách Lý Tuyên đang dựa vào trong cửa phòng không hiểu chuyện gì nên lên tiếng hỏi.
“Cô làm gì mà hết lắc đầu rồi lại thở dài vậy hả, bộ ngẫm nghĩ xem mình sắp già rồi hay sao?”
Bách Lý Tuyên vừa dứt câu thì Nguyễn Ái Ngọc đã khựng người rồi từ từ quay qua liếc Bách Lý Tuyên giọng Nguyễn Ái Ngọc bất cần đời nói lại.
“Nè bộ chú mở miệng ra không chăm chọc là không sống nổi hay sao, chỉ là thấy tấm ảnh đẹp như vậy... nhưng mà, lại có mặt chú nên mất thẩm mỹ thôi nào giúp tôi tháo nó xuống đi, tôi không muốn phòng tôi có mặt của chú còn nữa nếu đốt hoặc để đâu được thì để luôn đi mất thẩm mỹ khi tôi đứng cạnh chú quá.”
“Nè tôi nói cho cô biết phòng này, cái phòng cô đang đứng đó là phòng chung của chúng ta và căn nhà này lúc trước cũng do cô nói là chỉ cần một phòng ngủ và một phòng tiếp khách thôi bây giờ cô đòi phòng riêng thì lấy đâu ra cho cô chứ hả.”
Bách Lý Tuyên nói xong thì Nguyễn Ái Ngọc bất ngờ còn không tin chỉ vào mình rồi gương mặt ngơ ngác ý hỏi thật là mình đã đòi à, Bách Lý Tuyên cũng hiểu ý nên gật gật đầu Nguyễn Ái Ngọc nhận được đáp án thì ỉu xìu hẵng ra đi thờ thần lên giường nằm xuống.
/Không ổn rồi hai mươi mấy sống trên cuộc đời chưa từng yêu ai...chưa hôn ai, chưa đi chơi hẹn hò với ai, bây giờ ông trời cũng nhanh quá rồi một cái đùng cho mình nguyên một người chồng, nhưng lại là một ông chú già nữa chứ, không biết là có làm ăn gì được không nhưng chuyện quan trọng là gặp chồng không thương mình, bây giờ mình muốn đi tự tử thêm một lần nữa quá./
Nguyễn Ái Ngọc nghĩ thầm trong lòng xong thì đột nhiên quay qua thấy gương chiếu thẳng mặt hiện tại của mình thì bất ngờ ngồi bật dậy nhìn chăm chăm chìm trong nhan sắc hiện tại của mình.
/Nhan sắc này thật là đẹp quá rồi, nhan sắc lúc trước cộng thêm thân hình béo mỡ của mình lại bị rất nhiều người chê còn với nhan sắc này nếu ai không mê thì mình cũng tự mê gương mặt và bản thân bây giờ, tuyệt sắc./
Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc cứ ngồi chìm mình trước gương mãi không hiểu hôm nay Nguyễn Ái Ngọc lại bị gì nên lắc đầu ngao ngán rồi rời đi không nói một lời nào.
[Tiếng chuông điện thoại]
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì Nguyễn Ái Ngọc mới hoàn hồn trở lại không còn chìm đắm trong nhan sắc hiện tại của mình nữa.
“Là ai điện vậy?”
Nguyễn Ái Ngọc lấy điện thoại trong túi ra thấy là ba của cô nên mới bắt máy. “Alo ba ạ Ái Ngọc nghe đây ạ.”
[À ba điện hỏi con đã về đến nhà an toàn chưa Bách Lý Tuyên và con về an toàn chứ.]
/Đúng là khác một trời một vực, người ước được yêu thương lại không có được cũng không cần tình yêu chỉ cần tình thương từ gia đình, còn một người lại cần tình yêu không cần tình thương lúc tự tử cũng không nghĩ đến còn có một gia đình yêu thương như vậy./
/Thôi thôi bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, à đúng rồi bây giờ mình phải diễn không được nói là ông chú này ông chú nọ được trước mặt gia đình ông chú đó cũng diễn mà./
Nguyễn Ái Ngọc nghĩ ngợi xong thì bắt đầu bật chế độ diễn xuất.
“Dạ con và chồng con về đến nhà rồi ạ ba yên tâm, với lại có gì ba nói với mẹ giùm con là con về nhà an toàn rồi với ạ.”
[Ừm ba biết rồi à mà ngày mai hai vợ chồng rảnh qua nhà ăn cơm chung với ba mẹ nha có cả ba mẹ chồng con nữa đó sắp xếp nha con.]