Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 91: Chương 91




Được Long ôm lấy, bảo bọc trong vòng tay, Phương hạnh phúc lắm, cảm thấy rất là an toàn. Vòng tay vững chắc của Long như muốn truyền thêm sức mạnh cho Phương…. và Phương đã dùng chính sức mạnh ấy để……….. bảo vệ lại Long.
Ngay cái khoảnh khắc nhắm mắt tận hưởng hơi thở cùng nhịp đập của Long hỗn loạn vì mình, Phương vui như muốn hét lên, cô bạn cảm thấy bị như thế này cũng đáng. Nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng “thình thịch” từ bờ ngực rộng của Long…..Phương ước gì giây phút này kéo dài thêm một xíu …… và… 2 hàng mi rời nhau
Trước mắt Phương là hình ảnh tên côn đồ lúc nãy bị Long đánh ngã đã có trong tay một chiếc gậy mà hắn ta đã kiếm ra từ xó xỉnh nào đó ….. cây gậy ấy đang vung lên, và đang nhắm tới Long……… người có thể cứu Long bây giờ chỉ có thể là Phương, vì những người kia đang ở khá xa nên chắc chắn sẽ tới chậm…..
Vội rời khỏi vòng tay Long, Phương ôm chặt Long từ phía sau và …….. chịu giúp Long một đòn….
Cái khoảnh khắc tiếng “Bốp” chua chát vang lên thì cái sức nặng trên lưng Long cũng từ từ vuột mất……….. Long cảm giác như chính mình vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng…..
Lý trí dần rời xa Phương, hai hàng mi dần dần nhắm lại, sức lực biến mất………Phương té xuống nền đất lạnh…..
Máu từ vầng trán bắt đầu nối đuôi nhau chảy rồi chảy….. tiếp xúc với nền đất rồi loang lổ ra thành một vũng….
Bàng hoàng, ngơ ngác……Long cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng như không tin vào mắt mình, cái thân xác bé nhỏ mà cậu hàng đêm mong được ôm vào lòng… đang nằm im bất động trước mặt cậu……..
Bình, Quyên, Phương và An đều được đưa vào bệnh viện. Riêng Phương được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ tiến hành giám định sơ bộ. An, Bình và Quyên sau khi được nghỉ ngơi thì đã tỉnh lại 30 phút sau đó……. Hiện tại trước cửa phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng. Cuộc phẫu thuật đã kéo dài hơn 2 tiếng, bác sĩ y ta cứ thay phiên nhau ra ra vào vào… nhưng vẫn chưa thấy kết quả gì…… Cả 7 người sốt ruột chờ đợi…….. Long cứ như kẻ mất hồn, cứ mãi ngồi đó rồi nhìn vào hai bàn tay nhuốm đầy máu đỏ của Phương, cứ nhìn rồi nhìn
1 tiếng… trôi qua
2 tiếng….trôi qua
3 tiếng… trôi qua
4 tiếng… trôi qua……
“Cạch”….
Cánh cửa phòng bật mở……Vị bác sĩ mệt mỏi bước ra…

-Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể, những gì đã làm chúng tôi đều đã làm để giữ lại sự sống cho cô bé… còn kết quả ra sao đành phải dựa vào nghị lực sống của cô ấy mà thôi………
-…………… Đáp lại ông chỉ là sự im lặng……
-Hiện tại, nhịp thở cũng rất yếu, nhịp đập cũng yếu, vết thương rất nặng, giữ được sự sống đã là rất khó, sự sống của cô bé này như đèn treo trước gió ……… chúng tôi sẽ đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt..
-Hiện tại, tôi có thể vào thăm được không? – Long cất tiếng, giọng nói trầm khàn nặng nề đau buồn ………
-Tạm thời thì chưa được……..Bệnh nhân cần sự yên tĩnh tuyệt đối…. Có hồi phục được hay không chúng ta đành chờ thời gian xem thử…..Nếu trong vòng 3 ngày tới không có gì xảy ra, thì có thể cô bé sẽ hồi phục còn nếu không tôi e là mọi người nên chuẩn bị tâm lý…..
-Hồi phục….. hoàn toàn phải không bác sĩ? – Quyên cố gắng giữ giọng được vững vàng nhất
-Điều này cũng chưa chắc chắn, có thể ở trạng thái thực vật, có thể bị liệt nửa người….. vì vết thương này ảnh hưởng rất mạnh đến não bộ…..
Nói xong vị bác sĩ rời đi với gương mặt mệt mỏi, phờ phạc…… Vì không thể đến thăm Phương ngay lập tức được nên Long nghe lời mọi người, về nhà tắm rửa, ăn chút ít lấy sức và quay lại bệnh viện.
Quyên, An và Bình đều phải ở lại bệnh viện để bác sĩ theo dõi thêm. Quyết không rời 3 cô bạn nửa bước nên 2 anh em Tự và Phong đã nhờ người nhà đem ít đồ dùng tới và tắm rửa ngay tại bệnh viện……
Về nhà tắm rửa, ăn uống….. Long nhanh chóng quay lại bệnh viện và đứng chờ trước cửa phòng bệnh của Phương. Đôi mắt cậu như nhoà đi khi nhìn dòng chữ: Cao Trúc Phương ….. Miết nhẹ ngón trỏ lên từng chữ từng chữ một … Long nhắm mắt ghi nhớ nụ cười của Phương … mi mắt chợt ướt …. vị mặn thấm dần vào đầu lưỡi…..giúp Long cảm nhận rõ hơn nỗi đau của chính mình …..
Ánh bình minh gần ló dạng, nắm tay bàn tay nhợt nhạt của Phương và áp vào má mình……Nhìn Phương nằm ngay trên giường bệnh trước mặt nhưng Long cảm giác mình đang xa dần nơi đang “giữ” Phương, cái nắm tay này… sao Long cảm thấy không vững chắc… nỗi lo lắng dần lớn dần lớn trong tâm trí Long
-Này, ông mặt trời cũng dậy rồi đấy, em cũng phải dậy chứ ….
-…………….
-Hôm nay anh mang món KFC mà em thích nhất đến này, vừa ra lò nóng hổi đấy….
-……………
-Anh không cho phép em nằm im như thế này, em dậy mà cãi nhau với anh đi chứ, nếu không anh sẽ đi với cô gái khác đấy……….
-…………
-Em không sợ mất anh sao?
-…………..
-Nhưng…………anh sợ mất em lắm, em biết không?
-………
-Làm ơn…. làm ơn tỉnh lại và nhìn anh
-………….
-Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này, em đã bước vào cuộc sống của anh, khiến chúng trở nên sống động, thú vị, không còn nhạt nhẽo như trước…….. Em cho anh biết cảm giác nhớ một người đến khó thở là thế nào, biết thế nào là ghen, là yêu, thế nào là kiềm chế……. Em đến cho anh biết mọi thứ, cho anh cảm nhận chúng… rồi bỏ anh một mình thế này sao?
-…….

Đáp lại Long…. chỉ là sự im lặng của căn phòng….Đôi khi lại vang lên…….tiếng chim ríu rít
“Xoẹt”……….. Tiếng cửa sổ được mở….
Thì ra là mọi người đều đã vào phòng, Phong mở hé cửa sổ để ánh sáng chiếu vào phòng, để căn phòng thoáng đãng.. tốt cho Phương lúc này………
Buổi sớm mai, ánh nắng đang vui vẻ chiếu rọi mọi thứ…….. nhìn trời Bình thầm hy vọng….
-Hôm nay thời tiết rất tốt, rất đẹp, mày mau dậy rồi đi dạo với tụi tao nữa Phương à….
Mỗi người đều nói với cô bé đang nằm im trên giường một câu.. mà không để ý bầu trời bên ngoài đang dần xám ngoét lại………. âm u hơn……mây đen kéo đến……..
“Đùng”……….. Tiếng sấm vang ầm, tia sét sáng rực xé đôi góc trời, mưa bắt đầu trút nước……….
Và………..
biểu đồ nhịp tim của Phương………..dần trở về một đường thẳng……..
“Bác sĩ, bác sĩ”……….
Đi tới, đi lui, đi qua, đi lại…………. Mọi người bây giờ như đang trên một cái lò thiêu… … Bình và An vì sợ hãi quá nên đã ôm mặt khóc…….
Quyên vừa đi tới đi lui vừa lẩm bẩm: Nó không sao, nó chắc chắn ko sao…. nó không sao……
Long…………bất động như chính mình không hề tồn tại…
Cánh cửa mở ra rồi lại vào, hết người này tới người kia ra vào…….
Cuối cùng họ cũng bước ra……..
Tháo cặp mắt kính của mình vị bác sĩ cất lời…
-Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sức, mong mọi người chuẩn bị tâm lý, có gì muốn nói với cô bé thì hãy nói…….

Tiếng khóc thét vang.. một góc bệnh viện…….
Những giọt nước mắt rơi tí tách xuống nền nhà như muốn hoà cùng nhịp mưa….
Hình ảnh cuối cùng Quyên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Phong nhạt nhoè cùng nước mắt chính mình – cô bạn ngã vào vòng tay có Phong……..
Long đã hiểu cảm giác “mất mát” là thế nào?
Hối hận bao nhiêu cho đủ?
Đau đớn bao nhiêu cho đủ?
Khóc thét bao nhiêu cho đủ?
“nếu” bao nhiêu cho đủ?
Căm hờn, tức giận bao nhiêu cho đủ?
………..
………..
……….
Không có gì là đủ cả khi tôi mất em…………..