Dương vẫn siết tay tôi trong khi đường chân trời ửng đỏ. Cậu nó gì nhiều lắm. Nhưng tôi chẳng nhớ hết.
Hình như Dương nói về mẹ tôi… Về những chiếc bánh xinh đẹp mẹ làm. Về những điều bà lo lắng về tôi. Dương bảo mẹ vẫn luôn âm thầm đặt vào ba lô tôi một chiếc bánh ngọt vào mỗi buổi sáng. Lúc có Dương, mẹ vẫn thường nhờ cậu mang theo bánh cho tôi. Mẹ biết tôi hay đói giữa giờ trưa mà…
Cậu bảo hồi mới chuyển tới, bố tôi làm bác sĩ phụ trách cho Dương. Bố luôn kể với cậu, ông có 1 đứa con gái nhỏ rất đáng yêu. Cũng trạc tuổi Dương thôi. Thỉnh thoảng ông sẽ mang con bé tới bệnh viện. 2 đứa trạc tuổi nhau, sẽ dễ nói chuyện hơn. Lam Anh. Chưa từng dẫn người bạn nào về nhà… Có lẽ con bé chưa từng có 1 người bạn đúng nghĩa. Mỗi ngày đều lầm lũi đi học, về nhà rồi phụ tiệm bánh với mẹ…
Dương bảo, bố từng hỏi Dương, có thể thay ông trò chuyện với con gái ông mỗi ngày được không?
- Lam Anh biết không… Tiệm bánh là ước mơ cả cuộc đời của mẹ Lam Anh. Còn Lam Anh… chính là cả cuộc đời của bà đấy! - Dương mỉm cười, nắm lấy tay tôi, siết chặt- Nên Lam Anh không phải áy náy gì cả. Mẹ Lam Anh làm vậy. Là vì bà ấy muốn thế thôi. Nếu Lam Anh muốn mẹ yên lòng. Vậy Lam Anh tiếp nhận phẫu thuật như mong muốn của bố mẹ. Được không?
Tôi khịt mũi. Nhìn vầng dương dần ló rạng, có chút không hiểu lắm. Sao Dương biết rõ như thế? Có thật là cậu ấy 17 tuổi? Hay là phải hơn chỗ đó rất nhiều… rất nhiều rồi… Tôi mơ hồ nghĩ như thế, trong khi Dương đang chống cằm nhìn những ngón tay đan chặt lấy nhau.
Có vẻ như ngay cả lúc té xỉu, tôi cũng chưa từng buông tay cậu ấy.
- Mà… Dương nói gì cơ? Hồi nãy ấy.
- Hả? Tớ nói gì?
- Thì… “Nếu như sau này… tớ đi tìm cậu trong hình dạng không phải con người nữa… Cậu có sợ hãi té xỉu như thế này không?”… - Tôi cau mày- Tự nhiên cậu ăn nói xà lơ như thế! Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sức khỏe của cậu…
- Rất tốt! Không sao đâu!- Dương cười, đứng bật dậy. Tia nắng đầu ngày chiếu qua vai cậu ấy. Hiện lên bóng dáng ngược nắng gầy gầy. Tôi cố gắng ghi nhớ tất thảy những đường nét trên gương mặt Dương. Tôi sợ rằng sau này bản thân không thể nhớ được dáng vẻ này của cậu ấy nữa. Sợ rằng vùng kí ức chỉ dừng lại ở những buổi chiều tà chúng tôi tay trong tay chạy dọc bờ biển…
Sau này có thể tôi sẽ chẳng còn nhìn thấy bất kì điều gì trên Thế giới này nữa.
Thật hy vọng.
Tôi sẽ không bao giờ quên đi dáng vẻ của Dương. Trong tầm mắt.
Ngay lúc này…
…****************…
Hành lang bệnh viện, chỗ cầu thang đi xuống từ sân thượng vẫn luôn tối tăm ẩm thấp. Cuối đường có một cái đèn bão treo lủng lẳng. Ngày cũng như đêm, cái hành lang ấy luôn tối tăm mịt mù. Ánh sáng bên ngoài cố mấy cũng không thể lọt vào bên trong. Hành lang chỗ này, nghe nói dẫn tới phòng phẫu thuật phía bên kia. Lúc tôi và Dương đi xuống, phía trước có một cái cáng xe đẩy. Mấy vị bác sĩ mặc blouse đang phủ lên người phía trên một tấm vải màu trắng. Bàn tay đẫm máu thõng xuống. Báo hiệu 1 sinh mệnh nữa lại rời đi.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong tích tắc. Nạn nhân được đặt trên cáng xe đẩy, rồi rất nhanh chóng được đẩy vào thang máy. Có khi là mang xuống cho người thân chở về.
Trên Thế giới này… mỗi ngày đều có những cánh cửa mở ra rồi đóng vào. Bất quy tắc. Dưới ánh sáng mập mờ trong hành lang màu đen dài vô tận, tôi nghe thanh âm đổ vỡ nhẹ tênh của sinh mệnh 1 người…
Nếu như ngày mai, hoặc ngày kia, hay 1 ngày nào đó tôi cũng chết đi như thế!
Liệu bố mẹ tôi… sẽ sống như thế nào?
Tôi sợ hãi nắm góc áo Dương thật chặt. Cậu ấy an ủi tôi rằng mọi thứ sẽ ổn. Chúng tôi rời khỏi hành lang tối tăm mịt mù đó, chuẩn bị xuống khuôn viên bệnh viện mua đồ ăn sáng. Không ngờ lúc rẽ qua khu hành lang bệnh viện, lại thấy bố điềm tĩnh ngồi trên băng ghế cho người nhà bệnh nhân.
Bố không mặc áo blouse trắng. Bố đang mặc thường phục.
Dương nhanh chóng lánh đi khỏi đó. Để tôi lại giữa hành lang bệnh viện hun hút dài.
Trong không gian vắng lặng vang lên tiếng bước chân cót két. Tôi chầm chậm tiến lại chỗ bố. Tôi thấy tóc ông điểm bạc.