Ngày thứ ba chuyển đến trường trung học Thời Nam, tôi đưa đơn xin chuyển ban cho Từ Quân – chủ nhiệm lớp 11/1. Về việc chuyển ban tôi đã suy nghĩ kỹ, nếu không phải ngại dì đã cố gắng khuyên nhủ, lúc trước tôi đã không chọn khoa học tự nhiên, khoa Văn mới là niềm yêu thích thực sự của tôi.
Tiết tự học tối, thầy Từ Quân gọi tôi ra ngoài nói chuyện.
“Lý An Tĩnh, em đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Đã bàn bạc với người lớn trong nhà chưa?”
“Dạ em đã suy nghĩ kỹ.” Còn việc bàn bạc với gia đình, ba mẹ tôi không có ý kiến gì, từ lúc tôi chuyển sang nhà dì học từ lớp 6, họ không còn quản lý việc học hành của tôi. Còn dì ở bên kia thì hiện giờ đang bận rộn chăm sóc chị dâu, không rảnh để lo cho tôi.
Từ Quân lắc đầu: “Thầy đã xem qua điểm của em, ba môn toán lý hóa đều rất tốt, chắc chắn là hạt giống tốt cho khoa học tự nhiên, tại sao lại muốn chuyển sang ban Văn?”
“Vì em thích ban Văn hơn ạ.”
“Mấy đứa trẻ các em, thích thì không thể biến thành cơm ăn, triển vọng phát triển của ngành khoa học tự nhiên ngày càng lớn, chế độ đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều, nhưng khoa học xã hội thì khó mà nói.” Từ Quân bắt đầu thuyết phục, cũng lấy những bạn của mình làm ví dụ, nói năm đó trường họ tỉ lệ tìm được việc làm của ban khoa học tự nhiên vượt xa ban khoa học xã hội, rất nhiều bạn học sau khi tốt nghiệp bên khoa học xã hội vì không tìm được công việc tốt nên đã thi lên đào tạo thạc sĩ, hoặc là về làm nhân viên công vụ, làm giáo viên, nhân viên văn thư, cơ hội việc làm dành cho sinh viên khoa Văn càng ít, nhất là các bạn nữ.
Tôi đã nghe dì nói những điều này vô số lần, anh họ tôi Hứa Nghiêm năm đó chính vì được dì khuyên bảo mà ghi danh học khoa học tự nhiên, hiện giờ làm công việc liên quan đến lập trình máy tính, tuy rằng chế độ không tệ nhưng tôi vẫn cảm thấy anh họ có những điều tiếc nuối trong lòng, mỗi lần anh về nước đều ngồi ngẩn ngơ nhìn mớ băng đ ĩa nhạc, cây đàn ghita gỗ rất lâu.
Anh họ đã từng mơ ước trở thành ca sĩ nhạc rock, nhưng người lớn nghĩ đó là một nghề nghiệp nghe không đáng tin, bắt anh họ khi đến thời điểm đưa ra lựa chọn bắt buộc chân phải chạm đất, đừng mơ tưởng viễn vông, nghĩ chuyện xa vời.
Có lần anh họ rất nghiêm túc nói với tôi: “Tĩnh Tĩnh, khi em đưa ra lựa chọn cho tương lai, em cần phải chắc chắn nghe theo tiếng nói chân thật nhất bên trong con người mình, biết chưa?”
Lúc đó tôi cái hiểu cái không, hiện tại nghĩ lại lời anh họ nói chính là miêu tả chân thật nhất của anh. Anh hối hận, hối hận chính mình lúc trước đã không kiên định lựa chọn con đường âm nhạc mình yêu thích, hối hận mình không đủ dũng cảm, hiện giờ đã là chồng là cha, anh chỉ có thể đặt gia đình lên vị trí đầu tiên, mơ ước thời tuổi trẻ chỉ sợ không còn có khả năng để thực hiện.
Mỗi người chúng ta đều chỉ có thể sống một lần, cho dù là để cho mình không phải hối tiếc, cũng phải dũng cảm nghe theo tiếng lòng chính mình.
“Thưa thầy, đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ cặn kẽ.” Thái độ tôi rất kiên quyết, thầy Từ Quân không nói thêm nữa, cầm lá đơn xin chuyển ban của tôi mà cau mày.
“Em vào trước đi.” Thầy Từ Quân không nói đồng ý hay không.
Sau này nghe nói thầy Từ Quân điện thoại cho ba mẹ tôi hỏi việc tôi chuyển ban, ba tôi đang chạy xe đường dài, người nhận điện thoại là mẹ. Bà vừa nấu cơm cho em trai vừa để ý chăm sóc bà nội gần như đã lẫn, cũng không nghe rõ thầy Từ Quân nói cụ thể chuyện gì, còn tưởng là ở trường gọi điện thoại hỏi thăm thông thường.
“Thầy Từ, Tĩnh Tĩnh nhà tôi không phạm lỗi gì ở trường phải không ạ?” Vương Lị Lị kẹp điện thoại bên bả vai, hỏi to.
“Không có, chủ yếu tôi muốn hỏi bà xem việc Lý An Tĩnh chuyển đến ban Văn, không biết đối với việc lựa chọn này của con bà có ý kiến gì không?”
“Thầy nói gì?” Tâm trí Vương Lị Lị chỉ đặt trên người mẹ chồng đã mở cửa ra ngoài, bà đuổi theo giữ chặt bà cụ lại, sợ chỉ cần sơ suất thì bà cụ lại xảy ra chuyện.
Từ Quân đành lặp lại những lời vừa nói, Vương Lị Lị rất dứt khoát: “Vậy cứ nghe theo ý con bé đi, Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi rất quyết đoán, tôi và ba cháu đều ủng hộ quyết định của con bé.”
Trong việc phân ban này, ba mẹ tôi hết sức tin tưởng tôi, nhưng đồng thời bà cũng cực kỳ nghiêm túc nói: “Tĩnh Tĩnh, đây chính là quyết định quan trọng liên quan đến cuộc sống tương lai của con, con phải tự suy nghĩ kỹ, nếu lựa chọn thì phải kiên trì đi tiếp.”
Tôi gật đầu mạnh mẽ, con đường mình chọn cho dù đầy nước mắt cũng phải đi đến cùng.
Cứ thế, tôi thành công chuyển sang ban Văn, làm bạn cùng lớp với Vi Vi và Lâm Lỗi.
Thầy Đỗ Uy đi một vòng quanh lớp, cuối cùng nhìn Vi Vi: “Triệu Vi Vi, trước kia em nói thị lực mình không tốt đúng không? Hay là em lên ngồi phía trước đi, để bạn học mới ngồi chỗ em.”
“Dạ được!” Vi Vi đồng ý ngay, thu dọn đồ đạc mang lên trên ngồi cùng bàn với cô bạn đeo kính để tóc mái bằng, Trần Tư Duy. Thật ra cô đã nên đeo mắt kính từ lâu, nhưng mà Vi Vi đi đến cửa hàng kính thử qua, phát hiện đeo kính vào ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ ngoài của mình, vì thế thà chắp vá chứ không muốn đeo kính.
Lâm Lỗi tự giác đứng lên để tôi vào ngồi, mắt cô vẫn dừng trên người Vi Vi.
Lâm Lỗi lấy trong túi ra một nắm kẹo đủ màu rất đẹp mắt: “Có muốn ăn một cái không?”
“Được đó!” Tôi lấy viên kẹo màu vàng, lột vỏ ra cho vào miệng, vị chanh chua chua ngọt ngọt rất thơm.
Vi Vi nghe động tĩnh quay lại: “Hai cậu lén ăn gì đó?!”
Lâm Lỗi lấy một bao kẹo trong ngăn bàn ra, ném về phía Vi Vi, đập vào ngực Vi Vi.
Đỗ Uy vừa từ ngoài vào, đúng lúc bắt gặp cảnh này, “Triệu Vi Vi, em lại làm gì? Cả lớp có mình em là loay hoay suốt, một ngày không ra vẻ thì không chịu nổi phải không.”
Vi Vi rất oan ức biện hộ: “Em không có!”
Đỗ Uy là con hổ giấy, anh là một người đàn ông, thực ra rất sợ mấy cô bé vị thành niên này, nhưng để giữ vững dáng vẻ uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm mà tỏ ra giận dữ: “Triệu Vi Vi! Em ra ngoài cho tôi!”
Vi Vi tái mặt vì giận, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều nên cô không thể nào chấp nhận sự sỉ nhục trước mặt bao người thế này, cố chấp ngồi tại chỗ không động đậy.
Lòng thầy Đỗ Uy đã dịu đi hơn nửa, nhưng mấy đồng nghiệp lớn tuổi trong văn phòng đã cảnh báo rằng thời nay bọn trẻ “thân lừa ưa nặng”, thầy cô tính tình càng tốt thì học sinh càng không nghe lời, phải nghiêm khắc lên, làm cho chúng biết sợ, nếu không kỷ luật trong lớp sẽ biến thành nồi cháo.
“Triệu Vi Vi! Tôi nói em không nghe à?” Đỗ Uy cố tình cao giọng.
Lâm Lỗi đột ngột đứng lên: “Thưa thầy, việc này không liên quan đến Vi Vi, là do em chủ động ném cho cô ấy, muốn phạt thì thầy phạt em đi.”
Đương nhiên Đỗ Uy không ngờ đến tình huống này, suy nghĩ vày giây rồi nói thẳng: “Hai đứa đều ra ngoài!”
Vi Vi và Lâm Lỗi đứng cạnh nhau ngoài lớp, Đỗ Uy giống một bà mẹ già, tận tình khuyên nhủ cả buổi rồi cuối cùng phạt hai người viết một bài luận.
Đồng chí Đỗ Uy, giáo viên dạy Văn trường trung học Thời Nam thích nhất cho học sinh trong lớp viết bài luận, hơn nữa phải sử dụng phương pháp viết “Đầu rồng đuôi phượng bụng heo” mà ông viết ra, nói là chỉ cần dựa theo phương pháp này thì chắc chắn sẽ đạt được điểm cao cho môn Văn.
Vi Vi mặt mày ủ ê, cảm thấy viết tập làm văn còn không bằng phê bình một trận cho thoải mái, loại phiền phức này khiến người ta suy nghĩ đến hói đầu.
Chiều thứ sáu, Lục Kiều ôm một quả bóng đi vào lớp chúng tôi, lập tức khiến cả lớp xôn xao.
Ban Văn vốn dĩ đã ít nam sinh lại còn không đáng để kể, người cao ráo đẹp trai lại càng là đốt đèn tìm cũng không thấy, dạng con trai thuộc tuýp thích vận động như Lục Kiều rất được hoan nghênh. Cậu ấy đi đến bàn tôi búng tay: “Bạn học Lý An Tĩnh, cậu còn nhớ tôi không?”
“Cậu là bạn cùng phòng Trương Gia Vũ, Tiểu Kiều?”
Lục Kiều cười ha ha: “Đúng rồi, tôi đây.”
“Cậu đến tìm tôi có việc sao?”
“Cậu quên rồi? Hôm nay là thứ sáu, lát nữa tôi có trận bóng, nếu cậu không bận thì đến xem thi đấu đi, có thể dẫn mấy chị em của cậu cùng đến xem.”
Tôi vừa định tìm cớ từ chối thì nghe Lưu Vũ Huyên ngồi ngay phía sau tôi thò đến hỏi: “Bạn học, đá bóng ở đâu vậy? Tiết sau đúng lúc lớp tôi học thể dục này.”
Lục Kiều: “Trùng hợp thế! Ngay sân Phong Vũ đấy!” Cậu ta cười hì hì quay đầu lại: “Vậy Lý An Tĩnh, tiết thể dục của các cậu xong thì đến xem đá bóng đi!”
Tôi siết cây bút trong tay, không có hứng thú gì với trận bóng đá này, nhưng người này là bạn cùng phòng Trương Gia Vũ, không biết cậu ấy có đến xem không?
“Trương Gia Vũ cũng đi chứ?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên, cậu ta dám không đi?”
“Được, vậy lát tôi đến đó.” Tôi đóng sách lại.
Trận bóng chính thức bắt đầu là chuyện của 20 phút sau đó. Tôi túm Vi Vi và Lâm Lỗi đi vào sân Phong Vũ. Quả nhiên Trương Gia Vũ ở đó, cậu ấy cùng mấy người con trai khác đứng trên khán đài đối diện chúng tôi, đang bận rộn chuẩn bị nước uống cùng thanh năng lượng cho đồng đội.
Vi Vi hoàn toàn không hứng thú với bóng đá, nhưng cô ấy hứng thú với mấy anh chàng đẹp trai, ngồi trên bậc thang sân thi đấu đánh giá từng chàng trai trên sân, phát hiện người đẹp thì sẽ nói với tôi và Lâm Lỗi.
“Nhị Lỗi, cậu nhìn người áo thun trắng kia thế nào?”
Lâm Lỗi cơ bản là chả buồn nhìn: “Chẳng ra gì.”
Vi Vi không chịu: “Nhị Lỗi, mắt nhìn của cậu cao quá đấy, anh chàng đó rất đẹp trai, đúng là mẫu hình lý tưởng của tôi. Lát nữa tớ phải tìm cách nói chuyện với cậu ấy.”
Lâm Lỗi cố ý chặn cô: “Tốt nhất là cậu đừng đi, bị Đoạn Đoạn phát hiện… thì không tốt.”
Vi Vi mạnh miệng: “Có gì đâu, tớ chỉ làm quen kết bạn với anh đẹp trai, cũng không phải muốn phát triển quan hệ nam nữ.”
Lâm Lỗi ngẩng đầu nhìn thoáng qua người con trai mà Vi Vi nói đến, thẳng thừng: “Nhìn cậu ta là thấy đào hoa.”
Vi Vi: “Làm gì có, Tĩnh Tĩnh cậu nói xem đúng không, người ta chỉ đẹp trai thôi, đâu có đào hoa.”
Giờ phút này toàn bộ suy nghĩ của tôi đều tập trung vào Trương Gia Vũ, hầu như không nghe thấy Vi Vi nói gì, đáp qua loa: “Tớ cảm thấy Trương Gia Vũ là người đẹp trai nhất ở đây.”
“Ặc… Tĩnh Tĩnh, cậu buồn nôn thật đấy, mau cùng Trương Gia Vũ ở bên nhau đi.”
“Không vội, chờ chúng tớ học đại học rồi lại từ từ tính.”
“Chậc chậc, cậu không thấy trong trường mình rất nhiều con gái thích Trương Gia Vũ sao? Cậu phải bảo vệ tốt chủ quyền, đừng để người ngoài cạy góc tường.”
Vi Vi đúng là miệng ăn mắm ăn muối. Tôi trơ mắt nhìn một cô gái đi đến trước mặt Trương Gia Vũ, đưa cho cậu ấy chai nước, còn vừa nói vừa cười với cậu ấy. Nhớ tới trước đó Giang Đại Lâm nói Trương Gia Vũ rất ít nói chuyện với mọi người, tại sao cậu ấy là trò chuyện với cô gái kia vui vẻ vậy, cô ta là ai?
Cơn ghen như sông cuộn biển gầm, tôi đứng dậy chuẩn bị qua đó tìm Trương Gia Vũ.
Lúc này trọng tài thổi còi, nghỉ hết hiệp 1, mọi người trên khán đài đều đứng dậy, tôi bị người trước mặt chặn lại, không nhìn thấy bóng Trương Gia Vũ.
“Bạn ơi, làm phiền nhường đường.”
“Bạn ơi, có nghe thấy không, làm phiền tránh qua được không?”
Mấy người con trai đứng trước đó như người gỗ, không di chuyển, ngay lúc tôi đang chuẩn bị sử dụng giọng nói to của mình thì có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Lục Kiều.
Cậu ta mồ hôi đầy đầu đứng trước mặt tôi, thở phì phò, đồng phục trên người ướt mồ hôi hơn một nửa, “Cậu tìm ai vậy?”
“Không liên quan đến cậu.” Tôi đáp gọn, quay người tiếp tục đi về phía khán đài chỗ Trương Gia Vũ.
Lục Kiều nhìn thấy chai nước trên tay tôi, mặt dày hỏi: “Nước này cho tôi à? Cậu quá tri kỷ, tôi vừa khát vừa nóng.”
Chậc… tôi muốn nói nước này tôi để mình uống, nhưng thấy cậu ta nói vậy thì đưa cho cậu ta.
“Cầm đi.”
Lục Kiều nhận chai nước, vặn ra uống một nửa, còn một nửa tưới lên đầu, rồi giống một chú chó nhỏ mới tắm xong, hất hất nước trên tóc.
“Phiền thế, cậu phẩy hết nước vào người tôi.” Tôi cực kỳ ghét trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cậu ta không giận, cười toe toét.
“Lão Lục! Mày tới rồi à.” Lục Kiều vẫy vẫy tay với sau lưng tôi.
Trương Gia Vũ xách một bình nước lớn đi tới, cô gái ban nãy nói chuyện với cậu ấy không thấy đâu. Đột nhiên tôi thấy ngượng ngập, hỏi một câu hết sức ngô nghê: “Cậu xách bình nước to vậy làm gì?”
Trương Gia Vũ dùng mắt chỉ Lục Kiều: “Cho vị tiền đạo này.”
Lục Kiều: “Cảm ơn người anh em, nhưng tao uống nước Lý An Tĩnh mang tới rồi, bình này của mày để qua hiệp hai đi.”
Trương Gia Vũ nghi ngờ nhìn tôi, sau đó nhìn chai nước khoáng rỗng trên tay Lục Kiều, bất đắc dĩ cất bình nước kia đi, “Vậy thôi được.”
Đầu hiệp 2, Lục Kiều chạy trên sân, đứng dưới sân cỏ nhân tạo ra hiệu với chúng tôi là sẽ thắng.
Tôi không có hứng thú với trận đấu, lén lút nhìn Trương Gia Vũ ngồi bên cạnh, ánh nắng sau giờ chính ngọ dừng trên tóc cậu, trên đôi lông mày rậm, lại nhảy nhót trên hàng mi thật dài của cậu ấy. Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn cậu ấy, trái tim lại đập nhanh vô cớ.
“Này, Trương Gia Vũ, sao cậu cứ quay lưng về tớ?”
Tôi phát hiện Trương Gia Vũ đã nghiêng sang một bên, càng ngày càng nghiêng về hướng đối diện tôi, hay là cậu ấy biết tôi nhìn lén cậu?
Trương Gia Vũ nói nhẹ nhàng: “Để che nắng.”
“Che nắng?” Tôi nghe không hiểu.
Cậu ấy giải thích: “Vậy thì nắng không chiếu đến cậu.”
Tôi thề, khi nghe câu ấy tôi rất muốn ôm Trương Gia Vũ thật chặt, nhưng mà tôi nhịn lại, dù sao thì trước mặt mọi người, dù sao thì trời nóng như vậy… dù sao thì Đoạn Đoạn ở cách đó không xa đang nhìn.
Người con trai này sao mà chu đáo như vậy, cậu ấy cứ vô tình mà nhẹ nhàng bắt lấy tim tôi, làm người ta thấy cảm động và may mắn, may mắn vì được gặp nhau, may mắn có thể ở bên nhau trong khoảng thời gian đẹp nhất.