Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 21: chương 20




Chap 20: Công chúa được nhận nuôi
Hôm nay trời ấm, tuy không nắng nhưng quang đãng. Gió dịu dàng mang theo tia mát mẻ khoan khoái. Thời tiết này rất hợp với buổi ngoại khoá được tổ chức hoành tráng ngày hôm nay.
Đúng như Raito nói, hai cuộc thi Miko – mai và Kendo sẽ được tái tổ chức nhưng xếp ở sau cùng. Trước đó, hàng loạt các hoạt động khác sẽ được tổ chức nhằm phát huy khả năng làm việc nhóm, khả năng phán đoán, ôn lại các môn thi truyền thống và mục đích trọng yếu là dịp để các trường shamans giao lưu với nhau. Trong đó, nổi bật là thi tìm kho báu, trận pháp, chạy ba chân, nấu ăn, cưỡi ngựa bắn cung, dựng trại và đốt lửa trại.
Tôi chẳng mấy quan tâm đến những hoạt động ngoại khoá này vì bẩm sinh tôi đã không thích hoạt động nhóm. Hơn nữa, vì thời tiết xấu nên nhà trường đã cho nghỉ đông trước kì kiểm tra cuối năm nên tôi đang phải đối mặt với hai kì thi liền lúc mà không có bất kì kì nghỉ nào chen vào nữa. Vả lại tôi chỉ có thể thi lí thuyết, không thi thực hành nên hiển nhiên để cho công bằng đề thi của tôi sẽ dày gấp 2 lần so với những Pháp sinh khác. Nhưng rốt cục tôi vẫn phải tham gia thi nấu ăn và nấu đội hai người với Akêmi.
Thảo luận một hồi, chúng tôi quyết định làm mì udon truyền thống. Không quá cầu kì, không quá phức tạp nhưng cả hai chúng tôi đều thích, vậy là ổn.
Vừa ra sức nhào bột tôi vừa liếc sang Akêmi đang rửa nguyên liệu bên cạnh, tôi không biêt có nên thú nhận mọi việc với cô bạn hay không. Tôi không quên những lời Raito nói với tôi, nhưng thật sự nhận lỗi là một việc cần rất nhiều dũng khí, mà tôi thì nhút nhát bẩm sinh và nhất là tôi sợ Akêmi sẽ không tha thứ, cuối cùng tôi sẽ mất đi người bạn này. Đang không biết mở miệng thế nào thì Akêmi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Emi – chan, bạn không thích mình à hay là mình làm gì sao để bạn ghét? Dạo gần đây bạn cứ hay tránh mặt mình, nếu có gì bạn cứ nói ra, mình sẽ sửa mà!
Sửa ư? Nếu tôi nói hãy làm một kẻ khuyết tật giống tôi bạn có chịu không?
Nghe thật là châm biếm. Trước giờ tôi vẫn cứ nghĩ tình bạn là có thật trên đời và nó vốn trong sáng, vô tư không đòi hỏi. Nhưng đến giờ tôi mới biết điều kiện của tình bạn là phải đồng loại. Hãy thử nghĩ như thế này, xét về trình độ, nếu một giỏi một yếu là bạn của nhau thì kiểu gì cũng tan vỡ bởi những lí lẽ kiểu như: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, giỏi theo yếu sớm muộn gì cũng yếu theo, hoặc yếu không đủ đẳng cấp để theo được giỏi. Nếu xét và gia cảnh, chẳng hạn như: một giàu một nghèo thì thế nào cũng xảy ra chuyện kiểu, nghèo theo giàu chỉ muốn lợi dụng, ăn bám hoặc giàu chỉ thương hại nghèo chứ không hơn. Nói tóm lại, nếu muốn là bạn thì phải là đồng loại mới được.
Tôi vốn dĩ không thể theo kịp Akêmi vì cô ấy bình thường còn tôi là khuyết tật. Nếu cố ấy không giống tôi thì thứ gọi là tình bạn sớm muộn gì cũng bay theo gió thôi. Nhưng mà tôi rất sợ, sợ mất đi tình bạn này. Tuy là không đúng nhưng tôi ước gì Akêmi đừng thay đổi, hãy cứ mãi mãi là cô bé mồ côi lạc lõng như trước đây, cùng nắm tay tôi như trước đây và đừng có bất kì hào quang nào trú ngụ bên cô ây cả.
Nhưng ước thì vẫn chỉ là ước thôi phải không?
Con người luôn cầu tiến, luôn muốn thành công và luôn tồn tại sự tham vọng đâu đó trong cơ thể. Bắt họ dừng chân một chỗ là không thể nào.
Thở dài một hơi, tôi miễn cưỡng lắc đầu:
- Không phải đâu, chỉ là dạo này bận ôn kiểm tra cuối năm và kiểm tra sát hạch đầu năm thôi.

- À! – Akêmi như vỡ lẽ, nở một nụ cười tươi rói, nói: Mình cứ tưởng bạn ghét mình chứ! Thật may là không phải vậy!
Ghét? Bây giờ không phải, chỉ là ghen tị thôi. Nhưng tương lai thì chưa chắc.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi lấy can đảm dò hỏi:
- Akêmi này, nếu như…nếu như một người bạn thân của bạn phản bội bạn, làm hại bạn thì bạn sẽ làm thế nào? Bạn có buồn, có hận, có đau khổ không?
Akêmi vừa nấu nước luộc mì, vừa suy nghĩ một hồi, sau đó cô ấy nói:
- Không đâu. Mình sẽ không buồn, không hận, cũng không đau khổ. Không phải là cao thượng gì đâu mà là mình cảm thấy không đáng. Đã là bạn thì sẽ không bao giờ làm như thế. Một khi như vậy sẽ không là bạn nữa!
Sẽ không là bạn nữa?
Akêmi, cô ấy nói như vậy thì bắt tôi mở miệng nhận lỗi như thế nào? Hay là nếu không thể tha thứ, không thể hàn gắn thì chi bằng buông tay để cả hai thanh thản?
Tôi rối lên hết rồi đây. Nấu mì, nấu mì thôi.
Mì udon cuối cùng cũng xong!
Ban giám khảo là bác trai và bác gái. Họ tách đũa, nếm thử và nghe phát biểu cảm tưởng từ Akêmi.
Cô ấy nói, lí do cô ấy và tôi chọn món mì truyền thống không thể đem ra so sánh với những món ăn của đội khác chỉ đơn giản là vì chúng tôi thích món ăn này. Hơn nữa khi cô ấy còn ở trại trẻ mồ côi thì muốn có một bát mì udon để ăn cũng là hạnh phúc lắm. Cho đến giờ cô ấy vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc khi ăn mì và đối với cô ấy đây là món ngon nhất.
Còn tôi, tôi chỉ nói: Là vì đây là món đầu tiên Akêmi biết làm, món đầu tiên tôi dạy cho cô ấy, cô ấy thích ăn và tôi cũng thích ăn.

Tôi chỉ nói thế vì không muốn làm tranh đi sự xúc động sắp rơi nước mắt của bác trai, bác gái, những đội xung quanh vì lời phát biểu của Akêmi. Tôi không muốn làm kì đà cản mùi đâu.
Kết quả hẳn là mọi người cũng biết, chúng tôi được giải vàng nhưng danh hiệu uống nước nhớ nguồn của Akêmi thì vang xa ngàn dặm.
Tôi chọn cách im lặng làm ngơ suốt buổi ngoại khoá. Lâu lâu dỏng tai nghe tin tức.
Nghe nói, đội chiến thắng cuộc thi tìm kho báu là lớp tôi. Nghe nói thi cuộc thi chạy ba chân với việc bốc thăm ngẫu nhiên mà không biết là duyên hay gì đó khi anh họ tôi và Akêmi là một đội đã về nhất. Thi bắn cưỡi ngựa bắn cung thì số 1 là Raito. Quán quân Miko – mai là Akêmi và Quán quân Kendo là anh trai tôi.
Sau cùng mỗi lớp dựng trại, trang trí trại và góp vui vào tiệc tối mà nhà trường chuẩn bị. Cả một vùng, đèn đóm sáng rực. Phía bên trên, có hàng trăm chiếc đen lồng được treo chẳng chịt, rồi thì bóng bay, hoa hoè cũng được trang trí cho thêm phần bắt mắt. Hàng nghìn cái bàn phủ khăn màu trắng xếp thành hai hàng dài bày đủ loại đồ ăn nước uống hảo hạng từ Tây sang Ta. Ở cách đó một đoạn là chồng củi được đổ dầu và xếp sắn chỉ chờ được đốt. Đúng thời khắc 12 giờ mọi người sẽ đốt lửa trại và thả đèn trời.
Nhưng mà sao tôi muốn ngay lập tức phóng hoả bữa tiệc này quá. Thật nhức nhối và phiền óc. Đương nhiên muốn chỉ là muốn thôi bởi vì tôi biết ánh mắt của Raito chưa bao giờ dời khỏi tôi đúng như những gì cậu ta đã nói. Cậu ta giám sát tôi. Thật tệ!
- Wa, Emi của anh, sao đứng đây một mình thế này?
- A, anh Ryu, nhớ anh quá! – Tôi như bắt được vàng, tóm ngay ông anh họ để ngăn ngừa bụng hoả.
- Ôi, đừng ôm anh thế, không thì người ta hiểu nhầm, anh không tìm được người yêu là chết dở.
Tôi cười cười. Biết thừa anh chỉ đùa cho vui thôi.
Ryu là anh họ tôi, là Nam thần điện hạ – người thừa kế tương lai của cả tộc Shamans. Hiện giờ anh ấy đang học tại trường Shamans II. Anh hơn tôi một tuổi, mang nguyên tố Thổ. Anh ấy tuy không nổi như anh trai tôi và Raito nhưng không có nghĩa là anh không tài giỏi. Chẳng qua anh khá hướng nội, rất khiếm tốn và chín chắn trưởng thành hơn người mà thôi. Và một điều tuyệt nhất là anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi. Đôi khi tôi nghi ngờ rằng, anh ấy mới là anh trai thật của tôi.
Lâu lắm mới gặp, tôi nũng nịu:
- Ryu, anh phải ở với em tối nay đấy nhé, không thì cô đơn lắm!

- Ý, bé con bao nhiêu tuổi mà còn làm nũng vậy nè?
Tôi bĩu bĩu môi, nhún vai làm ngơ. Tội gì mà buông tha anh trong khi ngay cả một bạn nhảy tôi cũng không có chứ?
- Anh haiiiiiiiiiiii!
Một tiếng nói ngọt xớt vang lên và tôi hiểu ngay đó là tình địch cướp anh trai của mình. Tôi kiên quyết níu chặt tay anh, không mấy dễ chịu chào hỏi:
- Chào chị, chị Hikari!
Bà chị họ này – kẻ luôn cướp kẹo của tôi hồi nhỏ, tôi không quên đâu!
- À, Emi – chan hả. Xinh quá cơ, nhưng mà sao chỉ có anh hai chị đứng cạnh thế này?
- Còn hơn chị, đi lòng vòng rồi rốt cuộc vẫn phải tìm anh Ryu!
- Em! – Chị ta cứng họng, thẹn quá hoá giận, lôi xồng xộc anh họ tôi đi luôn.
Hazzzzzzz, biết vậy tôi nhịn một chút có phải tốt không. Là công chúa duy nhất nên bản tính của chị ta là một trăm công chúa hạt đậu gộp lại, đã thế còn vừa kiêu ngạo vừa chua ngoa. À, đương nhiên là chị ta chỉ dám biểu hiện trước người thân thôi. Tuy nhiên chị ta thẳng tính, nghĩa hiệp và khá hào phóng, tốt bụng.
Còn đang nhâm nhi ly kem lạnh lỏng răng, từ trên sân khấu bác trai và bác gái liền tuyên bố một tin khiến tôi lạnh người:
- Hondo Akêmi từ giờ sẽ là vị Điện hạ thứ 3, là công chúa ngoại tộc được nhận nuôi của Hoàng gia. Giữ nguyên họ Hondo và có quyền lực sánh bằng một vị Quận chúa.
Chẳng biết là do kem lạnh hay tim lạnh nữa mà cả người tôi đều bị đóng băng. Không dám tim và không dám nhìn thẳng lên sân khấu, chỉ biết cầu nguyện, đây không phải là sự thật!
Não bộ của tôi trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa. Tiếng xuýt xoa, cảm thán nổi lên khắp nơi.
- Linh nhỏ, cháu sao vậy?
- Eh? – Mất một lúc tôi mới cứng nhắc xoay đầu, đập vào mắt tôi là mái tóc đỏ rực và nụ cười quyến rũ, không phải cô Hanaka thì còn ai vào đây?

- Cháu đố kị và bàng hoàng à?
- Dạ?
- Không cần phải giấu, trước đây cô cũng như cháu, ghen với mẹ cháu kinh khủng!
Tôi im lặng.
- Thật ra ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt cháu nhìn Akêmi đêm Giáng sinh, cô đã biết, cháu thật sự không thể yêu thích cô bạn này.
- Vì sao? – Tôi siết chặt tay, liếc đôi mắt đầy giận dữ về phía sân khấu: Vì sao Akêmi được hai bác ấy nhận làm con gái nuôi chứ?
- Vì tên, tuổi, dung mạo của Akêmi giống một cô gái đã từng yêu và dùng sinh mạng mình cứu bác trai cháu. Có thể là tự lừa mình nhưng họ làm thế là mong được thanh thản, giống như là một cách trả ơn vậy!
- Thật vô lí hết sức! – Tôi thì thào.
Đến lượt cô Hanaka im lặng, ung dung nhấp ly cooktail.
Tôi không bận tâm đến cô Hanaka nữa mà trực tiếp bỏ đi. Tôi không dám đối diện với sự thật này và càng điên lên khi thấy Akêmi được vô số người vây quanh chúc mừng. Chỉ là một bản sao nhưng lại được hưởng mọi ưu đãi như vậy thật khiến tôi đây không can tâm. Tôi hận trò đùa quái đản này của ông trời. Tôi thực hận, thực hận!
Ngày mai, tôi sẽ chào Akêmi như thế nào đây?
Quận chúa?
Tôi thà bị câm còn hơn!
Điên dại bởi những suy nghĩ trong đầu, tôi không nhận ra mình đã vào rừng. Đang quay người tìm đường ra thì sau lưng tôi phát ra một tiếng “Vút” ghê người, gió ở đâu đến hất tung mái tóc tôi và trong phút chốc tôi một lần nữa rơi vào trạng thái đông cứng. Là…..