Chap 25: Thân phận thực sự của Kenshin
Vài ngày sau.
Hoa anh đào nở rộ, khắp mọi ngóc ngách đều phủ một màu hồng phấn. Vài làn gió thổi qua, hoa trên cành tung bay, không một chút níu cành tạo nên những đợt mưa hoa tuyệt mĩ. Dưới một gốc diệp anh đào, tôi ngẩn người, chốc chốc liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Tôi đang đợi Kenshin.
Vụt một tiếng, cậu ta đáp lên một cành cây và ngồi vắt vẻo trên đó. Tôi cười nhẹ, ngẩng đầu chào:
- Đến muộn 5 phút đó!
- Xin lỗi, có chút việc! – Kenshin búng đi những cánh hoa bám vào mũ, nhạt nhạt đáp lời.
Tôi cười cười, cảm thấy hành động của cậu ta rất đáng yêu và quen thuộc. Phải, cái động tác dùng ngón tay búng đi những cánh hoa ấy giống hệt động tác búng tuyết của một người. Là Raito. Lúc đầu, tôi cảm thấy Kenshin có điểm rất quen, dần dà tôi nhận ra giữa cậu ta và Raito có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng có lẽ tôi lầm vì cả hai đều là người tôi yêu quý chăng?
- Kenshin, đây là thuốc Giả nhân, cậu xem tôi làm đúng chưa? – Tôi ném cái lọ chứa thứ dịch nhầy nhầy cho cậu ta, chờ đợi một lời khen tặng.
- Tỉ lệ cánh muỗi hơi ít! – Cậu ta mở nắp, chăm chú nhìn thứ dịch nhầy, thẳng thắn nhận xét.
Tôi bĩu môi, cật lực lườm con người đang vắt vẻo trên cây. Tôi đã phải khó khăn lắm mới chế được thứ thuốc này. Thứ thuốc có thể khiến ta biến thành một người theo ý muốn, từ hình dáng bên ngoài cho đến giọng nói và trí thông minh bên trong. Đương nhiên, nguyên liệu không hề dễ tìm chút nào.
- Không biết đau mắt à?
Tôi chỉnh lại ánh mắt, quay người dựa vào gốc cây. Bàn tay xoè rộng, bắt lấy một cánh hoa anh đào đang xoay tít trong gió.
- Kenshin, tôi biết vì sao mình là một kẻ khuyết tất rồi!
- Vậy sao? – Người bên trên lơ đãng: Biết được thì thế nào?
- Chả thế nào cả! – Tôi cười buồn, thổi đi cánh hoa vừa bắt được.
- Vô nghĩa!
Tôi im lặng. Đúng là vô nghĩa thật. Ai cũng mong muốn biết được sự thật cho dù biết rằng sự thật bao giờ cũng tàn nhẫn, để rồi khi biết cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ chuốc lấy thêm sự tổn thương.
Bây giờ tôi như quay lại vạch xuất phát, lại là một con bé khuyết tật, không rõ mục tiêu, lạc lõng và chới với. Tôi đang rơi tự do mà không hề bắt được vào một cành cây hay một vách đá. Có lẽ là vì sợ bởi vì một khi đưa tay ra bắt lấy điểm tựa rất có thể bắt nhầm một vách đá sắc hay một cành cây có gai. Đương nhiên một kẻ nhút nhát như tôi sẽ không có đủ can đảm để hành động mạo hiểm, liều lĩnh như vậy.
- Kenshin, cậu có biết thổi sao không?
- Biết
- Thổi cho tôi nghe đi, không thì hát cũng được. Bài mononoke hime ấy!
Kenshin không nói gì chỉ nhảy xuống gần chỗ tôi đang đứng rồi tìm một tư thế thoải mái nhất mà ngồi xuống đã đồng ý.
Thật ra thì ở đây, vào ngày này của một năm trước, Raito đã thổi bài Hibika no shirabe để làm tôi vui, cho dù là đã kí ức nhưng lại là kí ức đẹp và vì đẹp nên tôi muốn nhớ lại, nhớ một chút để lấy tinh thần.
- Không mang sáo rồi, harmonica nhé?
- Cậu biết à? – Tôi ngỡ ngàng
- Uh
Tôi cười, gật đầu, sau đó nhanh chóng chìm vào giai điệu.
[YOUTUBE]9Tate5JlBwI[/YOUTUBE]
Ngày đầu tiên tôi gặp Raito, sao nhỉ?
- Oh, em gái sinh đôi của Ryan đây sao?
- Công nhân là rất giống nhau, nhất là cái mặt!
- Uh, cái mặt đều đần đần giống nhau, mắc cười không chịu được.
…
- Cái mặt trông đã đần, hoá ra bên trong cũng thế nhỉ?
Còn nhớ khi ấy tôi đã tức gần như phát điên, chỉ hận không thể lột da, lóc xương cậu ta cho cá ăn. Vậy mà chỉ một thời gian sau đó, chẳng biết từ khi nào hình bóng đáng ghét ấy luôn lởn vởn trong tâm trí, để rồi tất cả đều vỡ oà khi cậu ta tỏ tình.
Nhưng như vậy có là gì? Rốt cuộc cũng chỉ là kí ức. Tôi thừa nhận là chính tôi không chấp nhận Raito, là chính tôi đẩy cậu ấy ra và cũng chính tôi giết chết Emi mà cậu ấy thích. Cho nên tôi dù có hối hận cũng không thể oán trách được gì. Nếu như thời gian quay ngược trở lại hoặc chúng tôi trở về như ngày xưa thì có phải bây giờ tôi đã có người để dựa vào rồi không hay chí ít sẽ không có thêm bi kịch.
Quay sang nhìn người ngồi bên cạnh. Kenshin, tôi chưa biết gì về cậu ta ngoài cái tên và thân thế do cậu ta kể. Ngay cả khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ sụp của thần chết đó tôi cũng không biết. Và thậm chí dù mơ hồ về cậu ta như thế nhưng tôi vẫn đặt niềm tin, cho rằng đó là điểm tựa hiếm hoi và duy nhất của mình. Người cô đơn quá lâu như tôi thường này sinh tình cảm thân thiết với những người tỏ ra lo lắng ình. Thế nên chỉ cần một câu nói của Raito, một bài hát của Kenshin cũng đủ khiến hình tượng lãnh đạm, trầm mặc của tôi bị phá vỡ.
Ngày đầu tôi gặp Kenshin, ừm…là một ngày tuyết rơi trắng xoá, một ngày tôi đau khổ trong vô số ngày đau khổ. Dưới cái thời tiết kinh khủng và trong cái tâm trạng kinh khủng ấy, tôi đã gặp cậu ta như một kẻ bị bỏ rơi được thiên thần cứu rỗi.
Dưới ánh trăng sáng, tôi cảm nhận được trái tim em
Rung lên như nhịp kéo dây cung.
Dưới ánh trăng rọi trên mặt hồ, em nhìn lại tôi.
Không một ai có thể thấu hiểu trái tim em.
Khi mặt trời lặn, tôi trông thấy em:
Đẹp đẽ, ám ảnh nhưng lạnh lùng,
Như lưỡi dao, sắc bén và cũng thật ngọt ngào.
Không một ai có thể thấu hiểu trái tim em.
Tất cả gian khổ, phiền muộn và đau đớn mà em mang theo
Đều giấu kín vào khu rừng của màn đêm.
Tâm hồn bí ẩn của em thuộc về thế giới…
Của những gì đang thở dài trong đêm đen,
Của những gì đang khóc thầm nơi bóng tối…
Khi ấy, tôi từ ngỡ ngàng nhanh chóng chuyển sang tức giận. Bởi vì cậu ta gọi tôi là bé con mặt đần đần. Nói tôi mặt đã đần và bên trong cũng như vậy. Giờ nhớ lại không biết tôi giật vì bị xúc phạm hay giận vì cậu ta khiến tôi nhớ lại lần đầu gặp Raito.
Khoan đã…lần đầu…hình như…
Raito và Kenshin đều có nhânk định chung về tôi đó là: Mặt đã đần, bên trong cũng đần như vậy.
Đây không giống một sự trùng hợp. Giờ nhớ lại, họ có khá nhiều cử chỉ giống nhau.
Nhưng nếu như không phải sự trùng hợp, vậy thì câu trả lời duy nhất đó là…hai người là một. Đây cũng là lời giải thích, Kenshin lại biết nhiều về tôi như vậy, thậm chí cả size giày cũng rõ, cho dù điều tra cũng không thể chi tiết đến vậy.
Nhưng mà…giọng nói không giống nhau!
Tôi mím môi, từ tâm trạng thưởng thức nhạc chuyển sang hoang mang. Trong tâm trí tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: tháo bỏ chiếc mũ đó ra!
Rất nhanh chóng, suy nghĩ ấy chuyển thành hành động. Tôi thở hắt, gần như nhảy chồm về phía người bên cạnh, nhanh chóng vươn bàn tay hướng đến chiếc mũ.
“Pặp”
Phản xạ nhanh như cắt, Kenshin bắt lấy cổ tay tôi, tay còn lại xoay xoay chiếc harmonica đầy điệu nghệ. Cậu ta cười nửa miệng, siết chặt tay tôi, hỏi:
- Sao vậy?
Tay tôi có chút đau, muốn rút lại nhưng không được.
Gió nổi lên, hoa anh đào bay tứ tung trong không gian nhuộm màu hồng phấn. Tôi nhìn Kenshin, cái nhìn gắt gao như muốn xuyên thủng lớp vải của chiếc mũ che dấu khuôn mặt bí ẩn ấy. Một lần nữa, tôi vươn tay về phía Kenshin, tôi rất muốn, rất muốn biết khuôn mặt dưới chiếc mũ ấy. Nhưng…không được…
Cũng như lần trước, cậu ta bắt lấy cổ tay tôi một cách dễ dàng, dễ đến nỗi hai ngón tay của cậu ta còn kẹp được cái harmonica.
Tôi bối rối.
Nụ cười của Kenshin biến mất. Cậu ta rướn người, ghé sát tai tôi thì thầm:
- Emi, đừng đi quá xa!
Giữa chúng tôi dường như không còn tồn tại khoảng cách.
- Tại sao? – Tôi thì thào trong hoang mang.
Kenshin không trả lời.
Hai cổ tay tôi dần được buông lỏng. Mùi trầm hương thoang thoảng dần biến mất, chỉ còn lại hương hoa. Bóng dáng quen thuộc cũng nhanh chóng vụt mất.
Tôi hoảng hốt, từ sâu trong tâm khảm hiện lên một nỗi lo sợ, rằng nếu tôi để cậu ta đi như vậy thì bí mất này mãi mãi sẽ không được phơi bày và vĩnh viễn tôi sẽ không còn gặp lại Kenshin nữa.
- Đuổi theo cậu ta đi!
Tôi vụt dậy, không thèm để tâm đến tại sao Ime lại thốt ra những lại đó. Tôi chỉ biết, tôi phải giữ cậu ta lại, bằng mọi giá phải giữ lại.
Trong màn mưa hoa, tôi cố tìm thân ảnh quen thuộc.
- Raito, là bạn phải không? Nhất định là bạn mà!
Tôi vừa chạy, vừa kiếm, vừa gọi, cho đến khi không để ý mà trượt chân rơi cái ao trũng được tạo nên từ một thác nước nhỏ.
Nước lạnh không phải là điều tệ nhất, tệ nhất là …tôi không biết bơi!