Chap 47: Ảo ảnh và suy đoán
Khỏi cần mở mắt nhìn ta cũng có thể hình dung được khung cảnh trận chiến này thế nào bởi vì tơ nhện đã xâm nhập một chút vào kết giới mà ta tạo ra. Chúng ma sát với vòng phép tạo nên những tia điện linh lực như những nhát chém giáng thẳng vào người ta như muốn báo hiệu rằng nếu ta không cầm trụ được, kết giới có thể đổ vỡ bất kì lúc nào. Nói là tơ nhện nhưng cũng không phải, chúng vốn là chướng khí đông đặc do nhện quỷ – những con nhện thành tinh khổng lồ nhả ra. Kẻ nào không cẩn thận để bị cuốn vào đó chắc chắn khó có thể sống, bởi chỉ sau vài phút, linh lực hoặc sinh lực và máu của người đó sẽ bị rút cạn dẫn đến tử vong.
Ta bất giác nuốt nước bọt, Akemi không phải sẽ ngu ngốc lơ là đấy chứ? Cô ta hẳn sẽ không đem mạng sống của mình ra chơi đùa chỉ vì một ván cược ngớ ngẩn chỉ có một nửa phần thằng đúng không?
Nhưng nếu thật thì đó không phải là điều ta muốn sao? Ta hận Akemi!
Những dòng điện linh lực ngày một dữ dội xông đến, ta đau đến muốn buông bỏ tất cả nhưng ta vẫn phải cố chống giữ. Chuyện này xảy ra là vì ta, ta không thể một lần nữa phạm sai lầm được. Vậy nên, ta cố tập trung tinh thần, cố gắng giữ vững kết giới, miệng vẫn không ngừng hát, bài hát sắp kết thúc rồi, phải cố hoàn thành và hoàn thành một cách hoàn hảo nhất. Kết giới được củng cố, hất phăng chùm tơ nhện ra xa, hai nguồn sức mạnh tạo nên tiếng nổ cực lớn, gió và bụi xộc thẳng vào mũi ta.
- Đừng có ngừng đấy Misuzu, bọn này bảo vệ cô vì cái gì chứ!? – Ryu hét to nhưng tiếng chuyển động của cồn đất đá do anh điều khiển đã át bớt phần nào
- Chết tiệt, không biết mấy tên thầy pháp trong đền có thấy động mà đến không, tôi không chắc có thể bảo vệ được hết cũng như kiểm soát thông tin đâu! – Kenshin làu bàu, tiếng lưỡi kiếm xuyên qua không khí chạm vào chùm tơ nhện sắc lém mà nhanh gọn.
- Yên tâm đi! – Ryu đáp lời: trước khi họ ăn cơm tối tôi đã cho tí thuốc vào nguồn nước rồi, đảm bảo giấc ngủ cực kì chất lượng, đâu có như chúng ta!
- Vấn đề bây giờ là phải tìm ra con nhện quỷ đó! – Akemi không đứng một bên, xen vào
Hiển nhiên, đây là điều mà ai cũng nghĩ trong đầu. Tơ nhện kéo đến ngày một nhiều, hẳn là tràn khắp mặt đất rồi nên mùi chướng khí mới nổng nặc và kết giới của tôi mới không ngừng sung đột với tơ nhện như vậy. Cho dù có nhiều tay cỡ nào, cũng không cắt đứt được hết.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng của Kenshin đang lùi lại phía sau, hắn ta nhẩm đọc thần chú tạo kết giới lửa, và tiếng lốp bốt do lửa đốt vật gì phát ra ngày một rõ. Thế nhưng, trong khi ai cũng tưởng đã tạm đẩy lùi được đám tơ nhện, thì một tiếng hét thất thanh vang lên. Kenshin đã bỏ quên việc phòng thủ phía sau, tạo điều kiện cho quỷ nhện xuất hiện từ phía sau, giơ chân cặp lấy một người. Và tiếng hét đó cho ta biết: đó là Akemi!
Không phải chứ? Cô ta thật sự làm?
Không! Có lẽ là do sơ xuất thật sự. Việc liều mình, nguy hiềm đến tính mạng như thế, Akemi nếu thật sự cố tình thì cũng phải tính trước được ình cách tránh đi nguy hiểm đó.
Mà bây giờ ta nghe thấy tiếng chân con quái vật khẽ động, hẳn là nó đang đè Akemi xuống đất bằng một cái chân đầy lông lá nào đó của mình. Không giết cô ấy, chỉ uy hiếp chúng ta thôi. Ý định của nó đã rõ ràng: Hoặc kết giới củng cố bảo vật vẫn được duy trì và Akemi sẽ chết hoặc kết giới bị phá bỏ và Akemi sẽ sống.
Bầu không khí rơi vào im lặng, cả Kenshin và Ryu không có một động tĩnh gì, có lẽ là không thể, bởi nếu họ cử động một chút thôi, con quái vật sẽ hành hạ Akemi thêm một chút. Tuy không nhìn thầy nhưng ta có thể hình dung được vẻ mặt lo lắng của họ.
- Shirai à không Sawada Misuzu! Đừng có ngừng lời hát đấy, chẳng phải nó đã sắp kết thúc rồi sao? – Đột nhiên Kenshin lên tiếng như vậy, nói ra một câu nói tàn nhẫn như thế.
Con quái vật thở phì phò, chướng khi phun ra nồng nặc. Không gian dường như thêm tĩnh lại…
- Nếu lần này Akemi chết, đó là hy sinh. Còn nếu chúng ta dừng lại, sẽ có vô số mạng mất đi!
Ta đã nghe rõ mồn một. Nghe thì có vẻ vô tình, nhưng ta biết ý định của hắn ta không phải vậy!
“Raito sẽ không bỏ rơi ta!”
Đúng, Kenshin sẽ không bỏ rơi Akemi, bởi vì giờ đây, cậu ta nói như vậy để kẻ điều khiển con quái thú lơ là hòng cho hắn ta có cơ hội hành động. Trong cái đầu đó, hẳn đã là nảy ra một kế hoạch rồi.
- Raito! – Akemi tuyệt vọng thì thào, dường như không thể tin.
Ta mở mắt, bài hát truyền đời đã vào câu kết. Và tình trạng của Akemi đập vào mắt ta: phần da thịt của lưng của cô ấy bị con quái vật ghim chặt vào nền đất, máu tươi rĩ ra ngày một nhiều. Cho dù ta không biết đau, nhưng ta biết rõ, chịu đựng được vết thương đó không dễ dàng gì. Nhưng có lẽ không cần phải chịu lâu nữa, bầu không khí đang sự biến đổi biểu hiện cho việc Kenshin bắt đầu hành động.
Đột nhiên, Akemi dướn người, cổ trắng ngần tiền đến sát bên lớp vỏ sắc lẻm như lưỡi kiếm của con quái vật.
Ta chấn động, hiểu được một cách rõ ràng hành động của Akemi. Cô ta định tự sát! Đồ ngốc!
Khi ta chưa kíp phản ứng gì thì một vài hình ảnh đột ngột hiện lên trong giây lát, như một thức phim phát với tốc độ cực nhanh. Ta không thể nhìn thấy hết nhưng có hai hình ảnh ta nhìn thấy rất rõ ràng: chân dung một cô gái tóc đen, mắt hổ phát quay người, nhìn lại về phía ta với ánh mắt sâu, khó hiểu; rồi ta thấy cả người cô ta, cô ta đang chạy đi, bàn tay với lấy một cánh của cửa vốn đang đóng chặt, kéo lại, một chút!
Khi ta kịp định hình được một vài ảo ảnh rời rạc đó thì cũng là lúc người ta nóng dần lên, rồi rất nóng, rất nóng. Tiếng cuối cùng của bài hát đột ngột vì sự biến đổi trong người ta mà ngân lên cao, thánh thót.
Hymmnos – Cổ ngữ, thứ ngôn ngữ được dùng để làm nên những bài hát thần chú để chiến đầu cũng như phòng thủ. Sức mạnh của ca từ này phụ thuộc rất nhiều vào người hát, bởi vì khi một khúc hát được cất lên, ca từ của khúc hát sẽ chuyển đổi cảm xúc của người hát thành sức mạnh, phép thuật, cho phép người hát có thể sử dụng.
Mà ta bây giờ lại đột ngột dịch chuyển cảm xúc, hiển nhiên, có biến xảy ra. Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lớn hơn rất nhiều so với trước đó. Cơ thể ta nóng như thiêu đốt, khắp toàn thân phát ra một nguồn linh lực khuyếch đại thanh tẩy toàn bộ chướng khí, con quái vật cũng bởi vậy mà tan ra từng mảnh nhỏ, những chòm tơ nhện còn sót lại cũng rất biến thành cát bụi, bay đi.
Nói ra nhiều vậy nhưng thực ra chỉ diễn ra trong vài dây, trước khi Akemi có thể thực hiện được ý đổ của mình. Ta choáng váng, không thể làm chủ được bản thân. Nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ được sự kinh ngạc và sững sờ của ba người đừng trước mặt.
Ta đột nhiên nhớ đến bóng hình của cô gái kia, cô gái với đôi mắt sâu thẳm. Là Emi sao? Và nguồn linh lực khủng khiếp này?
Ta như chợt nhận ra điều gì đó, liệu cái gọi là sự thật mà Ryan đã nói cho ta nghe có chắc là sự thật?
Lí do mà ta bị phong bến cùng với sức mạnh! Lí do khuyết tật!
Tất cả, dường như là một sự thật khác!
Nhưng mà ta thật sự không suy nghĩ được gì nữa. Vòng phép dần biến mất, nguồn linh lực lạ lùng kia cùng dần tiêu biến. Ta khụy xuống, ngất đi.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, một bóng người xuất hiện…