Chap 6: Sa ngã
Cái nắng vàng in trên từng chiếc lá, nhành hoa là điềm báo mùa hạ đã đến. Mới thế thôi mà tôi đã nhập học được một tháng rồi và điều khiến tôi cảm thấy đau đầu nhất chính là bài kiểm tra đang tới ngày một ngày. Tôi cảm thấy lo lắng, tuy đó là điều hiển nhiên bởi vì tôi chỉ là pháp sinh năm thứ nhất nhưng cái cảm giác mình bị cho ra rìa còn khiến tôi thấy nặng nề hơn. Trong khi mọi người đang lao đầu luyện tập với những con quái thú thì tôi lại căng mắt ra học lí thuyết. Cái đời tôi buồn cười thế đấy!
Tuy chả biết tí ứng dụng nào nhưng tôi vẫn phải ra bãi tập quan sát tích luỹ kinh nghiệm, đi cùng tôi là Akêmi.
Bãi tập rất rộng và được chia làm nhiều khu, khắp nơi đều bị bao phủ bởi chướng khí và mùi hắc huyết nồng nặc. Tôi ngồi xuống một cái ghế đá dưới một gốc cây to rồi thích thú ngắm nhìn mọi người với đôi mắt ngưỡng mộ. Ở bên cạnh Akêmi cũng bắt đầu bài tập. Giơ cánh tay mảnh khảnh lên cao, Akêmi khẽ đọc thần chú và xoay người, từ từ rồi tăng nhanh tiết tấu. Một, hai, ba rồi vô số lá cây lần lượt bay xung quanh cô ấy thành những vòng xoáy xanh huyền ảo. Akêmi tiếp tục xoay nhanh hơn, mái tóc dài cũng tung bay theo gió. Tôi có cảm giác cô ấy đang múa chứ không phải đang ra đòn. Và rồi cô ấy đột ngột dừng động tác, giương thẳng cách tay về con quái thú đang bị phong ấn trước mặt, nhanh như cắt đống lá cây như hàng trăm chiếc phi tiêu phi thẳng theo hướng được chỉ. Con quái thú trong chớp mắt chỉ còn là một đống hắc huyết và chướng khí.
- Bạn giỏi quá, Akêmi! – Tôi vỗ tay, ngưỡng mộ.
- Hì, mình còn phải cố gắng nhiều! Đây chỉ là phép thuật đơn giản mà! – Akêmi mỉm cười, đưa tay lau mồ hôi đang rịn ra trên vầng trán.
Tôi cười trừ, đối với cô ấy có thể đây chỉ là phép thuật đơn giản nhưng đối với tôi thì khác. Có vẻ Akêmi nhận ra thái độ khác thường của tôi nên vội vàng chữa cháy:
- Ý mình là…chỉ cần cố gắng là được.
- Cố gắng? Huyệt pháp của cô ta thậm chí còn chẳng rõ hình thù! Pháp sư mà không có pháp thuật thì chẳng khác gì một kẻ khuyết tật!
Tôi và Akêmi quay đầu nhìn kẻ vừa nói. Cô nàng quận chúa đang cười khinh khỉnh. Khi thấy tôi chẳng nói được gì thì lại càng cao hứng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, cô ả chỉ tay:
- Nhìn đi! Đó mới là những người mang dòng máu kiêu hãnh đáng tự hào!
Theo hướng cô ả chỉ, tôi đưa mắt nhìn và không khó để nhận ra anh trai tôi và tên virus thế kỉ đang chiến đấu theo đội hình với lũ quái cấp A*. Họ đẹp, mạnh mẽ như những vị thần và chiến đầu thì hệt như những đại pháp sư thực thụ. Tôi mím môi, một người là anh trai song sinh của tôi, mọi thứ đều giống chỉ khác về năng lực, người còn lại mà tôi không tiếc lời **** rủa nhưng lại hơn tôi nhiều bậc. Đáng cười thay tôi lại bị coi là một kẻ khuyết tật trong khi tôi chẳng bị mất đi bộ phận nào trên cơ thể. Nhưng tôi đâu dễ yếu đuối trước mặt người khác như vậy, tôi – một đứa con gái cao ngạo và luôn tự hào về dòng máu đang chảy trong người mình sao có thể vì những lời nói của cô ả mà suy sụp được. Tỏ vẻ ngây thơ, không hiểu hàm ý của cô ả trong khi biết rõ cô ả đang cố tình chế giểu mình, tôi mở lời:
- Cô đang ngưỡng mộ họ sao? Cô đáng thương thật đấy!
- Gì chứ? – Đôi mắt cô nàng hiện lên sự lúng túng.
- Ý tôi là cô cũng mang trong mình dòng máu cao quý thế kia, hơn nữa lại có huyệt pháp rất bình thường mà cũng chịu chung số phận giống một kẻ khuyết tật như tôi: chỉ biết đứng ngoài và ngưỡng mộ. Như thế không đáng thương hay sao?
- Cô…cô..! – Cô ả cứng họng, giậm chân bước đi.
Tôi nhếch miệng cười, rồi đứng dậy và vụt chạy như một kẻ điên. Tôi không muốn đôi mặt với sự thật đắng cay này. Một kẻ khuyết tật, hay đấy! Tôi đã thắng nhưng tôi không thể phủ nhận những lời nói của cô ta là sự thật. Nghiệt ngã thay, tôi chẳng thể thay đổi điều này bằng sự cố gắng, tôi không thể!
Tôi chạy, chạy mãi mà chẳng biết mình sẽ đi đến đâu. Tôi cũng chẳng còn nghe thấy tiếng gọi í ới của Akêmi từ phía sau nữa. Đến khi kiệt sức tôi mới dừng lại và nhận ra mình đã vào sâu trong rừng. Tệ thật! Tôi sợ ma!
Tự giễu cười bản thân vì đã làm một việc ngu ngốc, tôi thở từng hơi thật dài và gạt nhanh những giọt lệ đang tràn ra trên khoé mắt. Tôi từ lâu đã biết, đây là số mệnh của tôi, tất cả đều đã được an bài nhưng mà tôi vẫn không tài nào chấp nhận nổi. Những ánh mắt kì thị, sự coi thường và chế giễu…tất cả đều khiến tôi như muốn nổ tung. Tôi ghét sự thương hại mà có khối kẻ dành tặng cho tôi, tôi muốn mình mạnh hơn, tôi muốn được bình thường, tôi muốn cho kẻ khác thấy mình không phải là phế vật, nhưng kết quả là tôi vẫn chẳng thể làm được.
- Nói cho tôi điều ước của cô bé nào!
Tôi ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt. Đó là một người đàn ông trung niên có một mái tóc đỏ rực rất nổi bật, một đôi mắt diều hâu và nụ cười đầy ẩn ý. Tuy chẳng rõ ông ta đến lúc nào nhưng tôi vẫn hỏi ông ta với giọng điệu châm chọc:
- Nói ra thì nó sẽ thành hiện thực à?
- Tất nhiên! – Ông ta nói giọng chắc nịnh: tôi còn biết rõ cô bé muốn gì nữa kia! Không phải là sức mạnh sao? Sức mạnh khiến kẻ khác phải kính sợ!
Đồng tử trong mắt tôi giãn rộng, tôi thật sự kinh ngạc. Người đàn ông này thấu hiểu ước muốn đen tôi của tôi lúc này.
- Ông có thể giúp tôi?
- Tôi sẽ chứng minh cho cô bé thấy! – Đôi môi bạc thì thào.
Ông ta lôi ra trong túi áo một cái lọ chứa đầy dung dịch màu đỏ thẫm như máu pha trộn với mực rồi đổ xuống một con kiến đen bị thương đang ì ạch bò trên đống lá khô. Trong phút chốc, con kiến như bị say rồi đột ngột phìng to lên như một con nhện. Trình tự diễn ra trước mặt khiến tôi thất kinh, không còn tin vào mắt mình nữa. Người đàn ông đó đóng nắm cái lọ, cười híp mắt:
- Cô bé thấy đấy, nếu cô bé muốn cô bé cũng có thể như vậy. Có điều cô bé phải uống vào 12 giờ đêm thì mới không có tác dụng phụ.
Tôi cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình đang nhảy liên hồi. Lời nói của ông tai không hiểu có gì đặc biệt mà tôi lại cảm thấy tin tưởng. Như một người chết đuối vớ được cái cọc, tôi run run đưa tay nhận lấy cái lọ kia mà không một chút do dự. Tôi muốn được như con kiến kia, thứ sức mạnh này: tôi muốn!
Người đàn ông lạ mặt tiếp tục cười tươi, xoa đầu tôi và thì thầm:
- Chúc may mắn!
Sau đó, tôi không còn thấy ông ta nữa.