Tôi im lặng …… mặt thoáng đỏ…- Cảm ơn! ( Tôi nói nhỏ)- Mệt rồi! Ngủ đi! ( Dương nói)- Nhưng…..- Tôi ngủ ở sofa…… Vì vừa sang đây, thủ tục mua nhà đang hoàn thành nên phải ở tạm đây….. Sáng mai sẽ dọn đi. Còn nữa, khách sạn hết phòng rồi… ( Dương vừa nói vừa tiến đến sofa ngả người xuống)Tôi thì vẫn đứng đó từ nãy, theo dõi từng cử chỉ hành động của Dương… Tim tôi bỗng loạn nhịp. Cái gì thế này??!!!!- Ngủ đi! ( Dương lên tiếng làm tôi giật mình)- Ô cê ô cê!Tôi ngủ đây ( Nói xong tôi nhảy phóc lên giường và khò khò luôn)• * *…….. Sáng hôm sau - Oáp! Ngủ ngon thật ( Tôi vươn vai đón ngày mới….)…….- Ôi! giật cả mình! ( Bỗng tôi giật mình khi thấy Dương đang ngồi ở sopha nhìn tôi chằm chằm)- 20 phút nữa trả phòng… Chuẩn bị đi- Ờ… Mà anh ra ngoài để tôi làm vệ sinh cá nhân, 10 phút thôi ( Tôi ái ngại)Dương ái ngại và đi ra ngoàiSau 10 phút, tôi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi bắt đầu sửa soạn hành lí- Đi thôi! ( Bỗng Dương đi từ ngoài vào và nói)- Hở!? Đi đâu?? Tôi vẫn chưa sửa soạn đồ …Chưa kịp nói xong Dương kéo tay tôi đi luôn và thuộc hạ của Dương bắt đầu vào sắp xếp đồDương và tôi đi ra xeTôi im lặng và không dám hỏi rằng sẽ đi đâu……Dương đèo tôi đi xung quanh ngắm cảnh ở Canada. Tối há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn quang cảnh như thiên đường ở nơi đâySau đó,…… Chúng tôi dừng lại ở khu vui chơi- Muốn chơi không? ( Dương hỏi tôi 1 cách ân cần)- Muốn! Muốn!( Tôi gật đầu lia lịa,… Nhìn người ta chơi mấy trò mạo hiểm khóc thét mà vui vui ^^)Rồi chúng tôi đi gửi xe và tiến thẳng vào khu vui chơiChúng tôi đi đến đâu là tất cả mọi ánh mắt đều hướng thẳng vào chúng tôi. Thực ra là nhìn cậu ta chứ nhìn gì tôi. …. Chuyện …. Cậu ta nổi tiếng Thế giới, Nhà sở hữu tập đoàn lớn, thân hình chuẩn còn đẹp trai thì ai chẳng biết… Tôi sợ phải đi cùng với hai anh em nhà cậu ta..- Chơi trò kia đi! Thảm bay đấy! ( Tôi thốt lên và chỉ tay vào cái trò mà ai cũng tái mét mặt khi chơi)- Không! (Dương nói)- Giờ cơ??!! Sao lại không??!! Đi mà…. Chơi đi mà!!!!.....- Biết bao nhiêu tiền 1 vé không? ( Dương nhìn tôi)- Bao nhiêu!- 300.000 tiền Việt Nam- Hả???? Có nhất thiết phải đắt thế không!! Huhu…. Thôi vậy… hic hic…Chúng ta chơi trò khác…. ( Tôi thở dài)Dương không nói gì… và chúng tôii đi tiếp*(* Chú thích: Dương không phải là tiếc tiền cho Nhật Linh chơi mà Dương không muốn cho Nhật Linh chơi trò chơi mạo hiểm *)- Nhà ma! Vào nhà ma đi! ( Tôi hướng ánh mắt long lanh cầu xin Dương)- Không! ( Dương vẫn không – hắn ta làm tôi bắt đầu thấy ghét hắn rồi đấy…. Grừ)- Đi mà…. Đi mà….. Dương đáng yêu ( Tôi nắm lấy cổ tay Dương, đi sát vào người Dương và nài nỉ)- ĐI! ( Dương lạnh lùng)- há há! Thăn kiu ^^ ( Tôi vội káo tay Dương đến chỗ nhà ma)-…….. ( Dương không nói gì)- Hả??????? 100.000 ………. 200.000…….300.000………..400.000..!400.000 nghìn tiền Việt Nam. Soa mà đắt thế! Dương à! ( Tôi chớp chớp mắt nhìn Dương)- Vào đi! ( Dương cười thầm trong bụng)- Cảm ơn! * chụt* ( Tôi hôn Dương vào má mà không suy nghĩ gì… Trời ơi…. Hôn sau mới chợt nhận ra, mặt tôi đỏ bừng… Mặt Dương cũng thoáng đỏ)Sau đó tôi kéo tay Dương thật nhanh vào trong- AAAAAAAAAAAAAA! MAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Á Á Á Á Á ( Tôi không sợ mấy thứ nhảm nhí này đâu nhưng vẫn cứ hét lên cho có phong trào ^^)( Tác giả: @[email protected] Ôi trời!)