- Phương ak! ( tôi nũng nịu gọi con Phương) - Ơi! Gọi gì em vậy anh? ( Phương cũng đáp trả tôi)
- Em có thể cho anh ngủ nhờ 1 đêm được không?
- Tất nhiên là được rồi. ủa? Nhưng mà sao vậy mày
Tôi vừa đi vừa blo bla kể chuyện diễn ra khi không có con phương ở đây. Nhưng tôi không kể rằng Dương đã thu hồi nhà của tôi mà chỉ kể nhà tôibị thu hồi. Tôi cũng không kể việc tôi ở nhà Thái Minh mấy hôm nay
- thôi! mày làm con nuôi của ba mẹ tao mấy ngày cũng được
- ok
- Hahahahaha ( chúng tôi cười to ơi là to))
* * * * *
- Chúng mày ơi! 2 " hoàng tử " tỉnh lại rồi đấy! nghe nói những đại diện của lớp không ai dám bước vào cả. Hai anh ấy ra lệnh: ai mà dámbước vào thì cho gia đình đi ăn xin luôn
Tôi với Phương đi sau 1 tốp người, thấy chúng nó bàn tán chuyện của 2 tên kia. Tôi cũng chảquan tâm. Con Phương nhìn tôi mỉm cười nhẹ rồi quay đi
Cảtrường đang nhốn nháo, chen chúc nhau, bỗng có hai tốp người ( @[email protected]!Hả??! Lại là người của tên dương và tên Thái Minh. tôi gặp họ rấtnhiều lần rồi) đang từ từ tiến tứi.............chỗ tôi. Tôi quá rõ họ chuẩn bị làm gì rồi nên tôi " phán ":
- Này! Tôi nói cho mấy người biết. Mấy người thích đánh nhau thì đi ra chỗ khác. Đừng có đánh nhau trước mặt tôi
- Thưa tiểu thư....................( 2 tên cầm đầu của 2 phe)
- Không không không! Đừng nói bất kì điều gì với tôi! Tôi đau đầulắm rôi ( tôi lăc đầu nguầy nguậy, chưa để 2 tên đó nói gì hết, tôinắm lấy tay con Phương chạy đi luôn. Chúng tôi trốn vào 1 ngõ hẻm tránh bọn chúng)
2 tên đâud đàn rút điện thoại từ trong túi ra, bấm bấm rồi gọi gọi. Có " điếc " tôi cũng có thể chắc chắn chúng đang gọicho " chủ nhân " của hắn
(** CHÚ THÍCH: Cuộc goị của 2 bọn hắn với chủ nhân:
- Lục tung các ngõ hẻm lên cho tôi. Chắcchắn phải tìm cho ra con nhỏ ( 2 " cậu chủ " đồng thanh))
* * * * * *
Tôi với con Phương cứ đứng ở trong ngõ. Dòm................thấy mấy tên đàn em kia phóng ô tô đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm
(* CHÚ THÍCH: Phương đã nhắn tin cho Thái Minh rằng Hương với cô ấy đang ở trong ngõ hẻm đường XX nhà XX. Thái Minh nhếch mép cươig 1 cách tự tin: - Cô tưởng cô trốn được tôi sao?)
* * *
Khi đã thấy mọi người đi hết rồi. Tôi mới ló cái mặt ra. Lạthật..............sao từ nãy tới giờ con Phương im lặng thế nhỉ?
Tôi quay sang nó:
- Ghê quá........
- Ờ
- Maỳ làm sao đấy? Tao thấy mày hơi lạ
- Lạ là sao? Ak......
- Hớ
- Tao thất chắc hoàng tử Thái Minh với Dương kết mày rồi đấy..........hehe...........tao thơm lây.......
- cái gì? Thích ư?????!!!!
- Chả thế......
- Không! Không bao giờ nhá!
- hehehehe.........rồi mày cứ xem
- Ờ........ mà tao không quan tâm..........tao đau đầu lắm rôi
- Um! Kệ đi!
- Thế mày có định về không hay ở đây ngắm đường
- Có! Đi
- Đuê
Thế là tôi với Phương lặng lẽ đi trên con đường về nhà............................PHƯƠNG
1 chiếc BMW đen từ từ tiến gần lại chúng tôi.......cửa xe bật mở.Thái Minh bước ra, đứng trước mặt tôi............nhìn hắn mặc áo đen,quần đen, tay chân, mặt băng bó và đang từ từ rỉ máu. Hắn đứng nhìntôi sắc lẹm....tôi hơi hơi phẫn........
- Anh không ở bệnh viện, đến đây làm gì?
-......................................
- Này! tahr tôi xuống! thả tôi xuống!
( Thái Minh từ từ tiến lại gần tôi, nắm lấy cổ áo tôi, nhắc lên. Hắn nhấc tôi một cách dễ dàng.........sao đang bị thương mà hắn khỏe thếnhỉ? Tôi quẫy mạnh, quẫy mạnh)
- CÂM
- Không câm ( tôi hét 0
HỰ ( Thái Minh đập mạnh vào gáy tôi làm tôi ngất xỉu)
- Ơ! Cậu chủ ( Phương lên tiếng khi tôi bị đánh ngất)
- Cô cứ về trước đi. Nhỏ này sẽ không sao đâu
- Dạ!
Thế rồi con phương cúi chào rồi về
(* Thái Minh ném " thân thể ngọc ngà " của tôi vào trong xe..........từ từ rút điện thoại ra, alô cho bọn đàn em đến. Cậu ta đang bị thương nặng nên không lái xe được nên đành phải gọi bọn đàn em đến lái xe)
Từ chỗ tôi đến bệnh viện cũng khá xa
Tôi thì ngất xỉu, được bon đàn em khiêng ngồi dậy. Tôi với Thái Minhgồi cạnh nhau ở ghế dưới. Vì tôi bị ngất xỉu nên không thể ngồi vững. Lúc đến chỗ cua, tôi liền bị ngac vào người Thái Minh..........lúcnày là đang gối đầu vào.........đùi của Thái Minh. Thái Minh nhếch mép mặc kệ
Tôi từ từ mở mắt sau cú trời giáng vừa nãy:
- A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A~
( Bật dậy......tôi nhìn thẳng vào Thái Minh)
- Câm!
- Không Câm!
- Nói lại!
- Không nói!
( Tác giả: chịu luôn)
- Tại sao..........tôi lại.......lại...........lại..........ực ực! ( tôi nuốt nước bọt)
- tự biết
- hả? ( tôi trố mắt. Chẳng biết tôi đang suy nghĩ " đen tối " gì)
- Mặt thì sáng sủa mà tâm hồn đen tối
- Anh bảo ai đen tôi
- Ai tự biết
- Anh........aiza......... ( tôi xoa xoa cái cổ......... đau quá) - tại anh mà tôi thành ra như thế này đấy
Tôi liên tiếp đạp đập tay vào người Thái minh
Tôi thấy vết thương của hắn đang rỉ máu. Mặt hắn toát mồ hôi.......xanh xao lại.......tôi xanh mặt lại thì đột nhiên hắn gục xuống:
- Thái Minh! Anh làm sao vậy? Ê! Cái anh gì đang lái xe ơi! Cậu chủ của các anh xỉu rồi nè!
- CẬU CHỦ! ( tên đàn em hô to................. rồi phóng xe như bay)
Cuối cùng cũng đến bệnh viện................ cả 1 lũ đàn em " nhốnnháo " cất lực " bê " cái thân to đùng đùng của Thái minh vào trong bệnh viện, tất nhiên tôi là người làm anh ta ngất nên phải chạy vào theo
Chạy vào trong bệnh viện.......... ( phòng vip đấy), tôi thấy lù lù thằng Hải với tên Dương ở đây. Ghở quá. Sao nằm viện mà cũng nằm cùng phòng là sao
Các bác sĩ chuyên nghiệp của bệnh viện thay nhau chăm sóc cho Thái Minh..............nhưng lúc đó hẵn đã tỉnh nên.........:
- Cút.........Cút hết cho tôi
- dạ.......dạ.........nhưng cậu chủ.....
- Ai động vào tôi, tôi cho cái bệnh viện này phá sản
- Dạ... chúng tôi đi ngay
Thái Minh không cho ai động vào người hắn. Tôi cũng sờ sợ, kện hắn
- Cô! Dìu tôi ( thái Minh chỉ bàn tay run run vì bị thương nặng chĩa vào người tôi)
- Ơ!
- CÂM!
-.............
Rồi sau đó tôi vội vàng chạy đến dìu hắn vào giường bệnh ( ngay bêncạnh là giường bệnh của Dương luôn) Dương nhìn tôi bằng ánh mắt hìnhviên đạn và ngạc nhiên.
(* Dương nghĩ: Cô ta chui ra từ cái xó nào vậy. Người của mình cũng tìm ráo riết lắm mà. Tức quá >*<)
Thằng Hải hỏi tôi:
- Sao mi lại ở đây
- Mi tưởng ta thích đến đây?....... Nếu không phải vì ta làm hắn xỉu thì ta cũng chả đến đay làm gì
- Giờ mi sống ở cái xó nào?
Nghĩ đến đây tôi lại thấy ghét tên Dương cay đắng
- Xó nào để làm gì? Để ai đó vui sướng trong lòng hả?
- Cô........( tên Dương nói)
- Tôi????!!!! Tôi sao? Không như ai đó nghĩ, giờ tôi được sống rất sung sướng ( @[email protected]! Sung sướng cái gì. Sắp chết đến nơi rồi. Sáng mấyhôm trước vừa lau xong cái nhà to ơi là to mà muốn té xỉu)
- Sung sướng?........hahahahahaha ( Thằng em trai " yêu quý " của tôi cười khẩy)
- Chuẩn men........... rất sung sướng. nhở? Anh Thái Minh nhở ( Sau đó tôi chạy sang bên Thái Minh. Thái Minh cũng hơi ngạc nhiên khi tôigọi hắn là " anh " ngọt đến thế)
Dương tức đỏ mặt vì tôi đang chọc tức hắn. nhưng rồi hắn lại lấy lại vẻ điềm tĩnh
- Anh???!!! ( Dương hỏi)
- Đúng......nhở.......( chưa nói hết, Dương đã xông lên, tóm lấy người tôi, kéo sát vào hắn)