-Cái gì?????Em mà phải mặc đồ bẩn thỉu của con này hả????Anh không đùa đấy chứ?....không không không! Em không mặc đồ của nó đâu!....bẩnthỉu…! ( Mai Mai bĩu dài cái mỏ….mà cái bộ đồng phục hiện h của tôi bẩn ơi là bẩnluôn…)
Tên Thái Minh khôngnói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi…dẫn lên ô tô….Mai Mai tức đỏ mặt, hừng hực hừng hực nắm chặt lấy 2 bàn tay …hối hận,….
- Ấy Ấy…Anh TháiMinh…em biết…ẹm biết rồi…em sẽ đổi mà…sẽ đổi!
Thái Minh nhếch mép 1cai rồi dừng trước cửa xe…..
Mai Mai nhanh tay túmlấy tay tôi, lôi tuột vào trong…….
…..Dừng lại……
BỐP! ( Tôi bị giáng mộtphát tát vào mặt từ Mai Mai)
-Cô làm cái gì vậy? ( Tôi lườm Tức giận)
- Mày…..Ai cho màyđi cùng anh Thái Minh của tao?
-CÁI GÌ??!! Vì tao đi cùng hắn mà mày đánh tao hả? Màynghĩ mày là ai? …..BỐP…. ( Tôi lại tát lại Mai Mai)
-Mày nghĩ đây là đâu mà mày dám đánh tao hả con kia?
-Đây…là nhà mày nhưng tao không quan tâm….
-Mày……
-Nói cho mày biết…. Mày nghĩ tao muốn đến đây sao? Chảqua là tên kia làm bẩn áo tao nên tao mới bắt đền hắn nhá! Không thì đừng hòng..aingờ hắn đưa tao vào đây….
-CÁI GÌ???!! Anh ý.,…cáiáo này là…là anh Thái Minh làm bẩn á?....HIhIhihi…bạn Hương thân iu ơi… Bạn đổiáo cho mình nhé? Bạn mặc áo như thế này thì bẩn lắm….
Tôi cười thầm trong bụng, biết làMai Mai cuồng Thái Minh lắm mà…^^….Hahahaha…zại zai thế là cùng….hahahhaa
-Ờ ~~ ( Tôi kéo dài giọng)
Thế rồi tôi với Mai Mai đổi áocho nhau….
Bước ra khỏi cổng…..Thái Minh đang đứng chờ ởđấy…..
-Anh Thái Minh ak…Em đổi áo choHương rồi nè……Hiiihih….Mà thôi! Em với anh đến trường đi! ( Mai Mai hớn hở)
Mai Maikhoác tay Thái Minh…
-BỎ -RA ( Thái Minh gằn giọng)
- Ơ…vâng vâng…..Thế thì đi thôianh….
- Cút! ( Thái Minh lại gằn giọng….dámđụng đến cơ thể của hắn ư? Không bao h nhé! ^^)
Rồi lại vẻ lạnh lùng…..Thái Minh túm lấycổ áo tôi, xách lên một cách tàn nhẫn, vứt vào trong ôtô
Mai mai nhìn cảnh này mà cười thầm:” con nhỏ này chết chắc ……..anh TM củamình tàn nhẫn lắm, nó chết là cái chắc …..hahahaha
Chiếc xe BMW phóng thật nhanh……dừng lại ở gara ôtô riêng cho 2 cậu chủ…..Tôi bước ra, chạythẳng lên lớp…….đã thấy Dương ngồi ở bàn và 1 tốp con gái vây quanh
-Tránh……tránh……tránh ra! ( tôi hổn hển thở, mãi mớichen được vào trong chỗ ngồi)
-Nhỏ nào thế này ……láo quá…..
…………………… (Đó những tiếng xì xào bàntán, nói xấu của mấy đứa xung quanh)
-Các bạn vặn volum xuống hộ tớ cái. Đây không phải cáichợ để nói xấu hay cái bảo tang ngắm trai đẹp…..hứ……ak mà ở đây làm gì có zai đẹp, toàn khỉ vs nhau cả lũ….
Xoẹt………xoẹt……….
-Hớ hớ….không có gì ….không có gì ( tôi lắc đầu)
Vừa nói xong, tất cả các ánh mắtcủa các bạn nam dành riêng cho tôi: sát khi đằng đằng,. Kinh khủng luôn. Tôicười trừ biện hộ
-Liệu hồn đấy con ranh!!! ( 1 đứa con gái trong tốp ngắmtrai đẹp lên tiếng)
-Ôi ôi! Hồn tớ đang ở trong vườn bách thú nè……ôi ôi! Mấyem khỉ, tinh tinh cứ nhắng nhắng,nhít nhít lên kìa ……cứ nhìn thấy người là tởnhết cả lên
BỐP!!!! ( 1 phát táttrời giáng của con nhỏ kia dành cho tôi)
Thế là hôm nay tôi bị ăn 2 phát rồi T_T. Đúng là dính dáng đếnhai tên kia là chết sớm. May mà mình mạnh mé không thì xuống hố lâu rồi.
Tôi lừ mắt…..không đánh lại vì chúng nó có rất đông người,một mình tôi sao có thể xử hết được bọn nó
RẦM!!!
Cảnh tượng kinh khủng thật….
Dương túm lấy cổ áo cái con vừa tát tôi…..vs ánh mắt đỏ ngầuvì tức giận, anh đẩy mạnh cái con nhỏ đó vào tường. Sau đó siết chặt bàn tay…ởcổ nhỏ….Nhỏ đó giãy giụa, van xin thảm thiết mà tay Dương vẫn không nới ra, khôngcho con đó con đường sống. Đến khi còn trút hơi thở cuối cùng thì tôi mớ can ngăn:
-Dương! Cậu định giết người sao???!!!
-…………. ( Dương vẫn siết chặt, ngày càng chặt……nhỏ kia mắtđã trợn tròn, mắt đỏ phừng phừng vì sắp thiếu oxi ……Tôi cung mở to mắt vid sợ…..sợDương sẽ giết người …..)
( Tôi biết đây là nhà Dương làm chủ….giếtngười cũng chẳng sao vì nhà cậu ấy giàu thế cơ mà …..pháp luật làm được gì nhà cậu…,….)
--------- tôi trở về vs thực tại-------------
-Nếu là vì tôi thì……xincậu…..đừng giết người ( Nước măt tôi h đãtuôn trào)
Mọi người thì ném nép ở bàn, ai nấymặt mũi tái xanh, không ai dám can ngăn,……
UỲNH ( Cơ thể của đưa con gái bị némmột cách tàn nhẫn)
Gần như chỉ cần 4-5s nữa thỳ conkia lìa đời rồi. Nhỏ ho sặc sụa rồi thở hổn hển
Khi đã tuần hoàn lại được hơi thở, con nhỏkia vội vã quỳ trước mặt Dương, lạy đầu lia lịa
-Anh anh …..tha cho em…… em biết lỗi rồi ạ……ạnh……….. (sau đó lại hấp tấp quay sang quỳ lạy tôi)…….- Chị Hương, em xin chị, chị thacho em, anh ấy giết em mất
Con nhỏ đó vừa quỳ vừa nói, mặt cắtkhông còn một giọt máu
-Bạn đứng lên đi, không sao đâu mà
Tôi dìu nhỏ lên rồi giúp nhỏ điềuhòa lại hơi thở
…………Cô bước vào lớp…………
Mọi người vào hết chỗ
Thế lại một tiết học lại diễn rasuôn sẻ
-----------------------
-Nè!! Ăn sáng không anh iu ( Con Phương nhí nhảnh gọi tôi)
-Anh ăn “ ruồi ” em tôi………( tôi lè lưỡi)
-Anh ăn RUỒI á???!!!( Nó nói xỏ tôi)
-Ờ ………. ( tôi hiểu nhầm ý của nhỏ……tưởng nhỏ cũng dung ngôn ngữ kiểu ấy)
- Ak!!!! Hôm nay ăn Ruồi, mọi hômtưởng ăn Nhặng….há há hÁ há ( con kia cười sặc sụa)
Tôi ngớ người, hóa ra nó xỏ mình,…..đã quá muộn rồi
-Ặc……..con kia ày láo nhá….a.a.a.a.a.a. Mày dám nói xỏchồng mày thế hả???
-Ái…..ái …….bạo lực gia đình. Ôi là con ơi…..bớ ngườita …..hahaha ( Con nhỏ lại ôm bujg cười như điên)
RENG! RENG!!!!!
------- Tiếng chuông báo hiệu hếth ra chơi vang lên-----
-Mau mà có em trống cứu nhox đấy nhé!! Không em * chit* vs anh
-Hí hí hí hí ( con Phương khúc khích cười)
-Điên
………………………………………….
……………………
Cả lớp đang nhốn nháo thì bỗng im phăng phắckhi Mai Mai bước vào. Tôi cùng mọi người cũng suýt ngã ngửa. Các bạn có biếtkhông? Mai mai đang mặc bộ đồng phục của tôi- bộ đồng phục bẩn ơi là bẩn, toànvết tích “ phun ” thức ăn của TM thôi. Nhỏ đó cười toe cười toét mặc cho mùithức ăn nồng nặc bốc lên. Đối vs Mai Mai, hình như đây là loại nước hoa hànghiệu @@ Ọe……ọe….tởm ….Cuồng tên TM đến thế là cùng. Va chỉ có mình tôi biết tạisao Mai Mai lại hâm ntn:
-Ê Ê! Con kia hâm hay sao đấy! Trông nó như vừa ở bãi rác về ý.!! Chết! Bãirác!!??? Tao ngồi cạnh nó…huhuhuhuhu ( Con Phương nhăn nhó)
-Thơm lây còn gì ( tôi nhăn nhở)
-Chết này! Chết này!! ( Con Phương đâm,s vào người tôi)
-Ui da!!! Đau!!
-Ủa!!! Mà sao hôm nay mày có mùi lạ thế này!!! không!Không! rất quên ms đúng
Tôi bây h ms ngửi ngửi lại bộ đồngphục đang mặc. Đúng, đó chính là mùi nước hoa mà Mai Mai vẫn thường dung
-Ak ờ!! Để tao giải thích ( tôi thanh minh, sau đó thuật lại hết chuyệnsáng nay cho nhỏ nghe)
Nó không ngạc nhiên mà cười tươi
-Ak! Tưởng gì….
Cô giáo lại bước vàolớp, cắt đứt cuộc nói chuyện của tôi với con Phương…..
………………………………
……….Lại 5 tiết học trôi qua………..
Hôm nay, tôi thấyDương đáng sợ ghê gớm ……….chả thèm nhìn mặt, nói chuyện, coi như không có hắn ởtrong lớp này…hờ hững luôn…=))
Đi học về, tôi chuồn về trước, không rủ con Phương luôn…Tôichuồn ra công viên ăn kem, đu quay, chơi trò chơi, ngồi ghế đá một mình….
Tôi ngủ thiếp đivì mệt trên một chiếc ghế đá…
* * * *
(* chú thích: Đã hơn nửa ngày, Thái Minh và Dương không gặpnó, hai người cứ lồng lộn hết cả lên…sai người đi tìm hết nơi này đến nơi khác)
(* Thái Minh: Tìm con nhỏ cho tao….Nhỏ mà có mệnh hệ gì thì….RẦM!( TM đập mạnh tay xuống bàn)*)
(* Dương: Tìm thấy con nhóc chưa? Không tìm thấythì tự kết liễu đi……( Dương gằn giọng)*)
* ** *
-OÁP…P….P…P…( Tôi ngáp rõ dãi)
Trời đã sẩm tối rồi…
-HẢ?/? Mình ngủ nhiều như thế này hả? Chết rồi..về mau!( Tôi lúng túng)
…………………….
KIIIITTTTTTT’’’’……..
………………………
Tôi vừa chạy ra khỏi cổng công viên thì dừng lại gấp khi suýt đâm phảimui xe của hai chiếc ô tô..O( Không cần nói chắc ai cũng biết là ô tô gì rồi…..=))
2 chàng trai lại bước ra……vẻ mặt hầm hầm…ánh mắt lộ lên rõ tia tức giận…..
- ĐI – ĐÂU? ( Hai chàng trai cùnggằn giọng)
-Hai anh ở đâu ra thế này?? Mà hai anh làm sao thế hử? Mặt cứ như bao côngvừa xử án xong ý! Đâu là đâu chứ? Chả hiểu? ( Mạt tôi vẫn ngay thơ như con naitơ)
- NÓI! ( Lại lần nữa đồng thanh…nhưnglần này dữ dằn hơn….)
- Ơ…..Đâu là đâu cơ chứ? Từ trưa tôingủ ở đây chứ có đâu đâu…..Vừa ngủ dậy, đi đâu đâu mà khó chịu thế? ( Tôi thảnnhiên thanh minh)
PẰNG! ( Câu nói đó như là một phátsung bắn xuyên tim hai chàng trai…
(*t/giả: Mất công lo lắng cho nhỏ,tưởng nhỏ bị làm sao cơ chứ…ai ngờ là nhỏ ngủ cả buổi ở đâ[email protected]@ ….. Tôi nghiệphai hoàng tử nhà ta quá……hihii)
- NÓI - LẠI! ( Gằn giọng)
- Ngủ ở đây - Vừa mới dậy chứ đi đâu! Haizz ( Tôi dài giọng ra mệt mỏi)
Chưa đợi hai tên đó lại gần, tôi lấy đà, lấyhết sức chạy thẳng ra khỏi công viên.
2 bọn hắn ngạc nhiên vì thái độ của tôi…
Tôi vẫn chạy, cố chạy, rút điệnthoại từ trong túi ra, tôi alô cho con Phương:
-Guẩy?? ( Tiếng con Phương lanh lảng bên đầu dây)
-Đến đón anh đi….Anh đang sắp chết đến nơi rồi nè!!!!!!!!!!..............
-Sao? Lại sắp chết ak? Thế cả ngày nay mày đi đâu đấy?
-Hỏi nhiều…đến đón đi tao nói cho
-Ờ…Liệu hồn….
- Tút tút tút……
(* chú thích: Sau khi nói chuyện qua điện thoại với Hươngsong,m Phương bấm điện cho Thái Minh:
- Cậu chủ!
-Nhỏ đâu?
-Cậu chủ không phải lo đâu…mọi việc cứ giao cho em…
- Đưa - nhỏ - đến – đây! ( TM gằn giọng)
- Xin lỗi cậu….Em thấy nó bây giờ mệt mỏi lắm rồi…Cái gì đếnsức chịu đựng của nó thì nó sẽ kết thúc hết đấy ạ…..Cho nên là cậu cứ kệ nó,giao nó cho em….em sẽ giải quyết…..Cậu hãy yên tâm….
- ……… ( TM không nói gì, và Phương cũng biết TM đã đồng ý)
-AK….
- NÓI!
- Tên Dương đã bắt đầu hành động rồi đấy! Cậu cũng phải hànhđộng thôi! Nhân lúc nó đang giận hắn thì phải bắt đầu thôi…
- ……. Tút tút tút………..*)
* * * *
* * **
* * * *
Cuối cùng thì tôicũng thấy bong con Phương thấp thoáng xa xa….Tôi reo lên:
-Sao lâu thế mày???
-Phải từ từ……Để người còn thở nữa chứ……( Con Phương cáuyêu)
-Ờ….Mà nè…hum nay tao ngủ nhà mày nhá! Tao sợphải ở nhà bọn hắn lắm…hức hức… (* Phương giả vờ không biết *)
-CÁI GÌ??!! Ở nhà “ bọn hắn”??? Là sao????
-Ơ…ơ…Không không không không…không có gì..tao nhầm ấy mà….
-Nhầm?!!!!
-Ờ thì…..nhà của tao là nhà mượn của tập đoàn nhà bọn hắn.Không phải nhà bọn hắn thì là gì?
- Thật không?
-Thật! ( Tôi gật đầuchắc nịch)
-Tạm tin! ( Con Phương chẹp miệng)
(* Thực ra, Phương đãbiết từ lâu, tất cả mọi việc đã và đang xảy ra..*)
…….Bỗng…..
-MÀ CÁI CON KIA! MÀY LÀM TAO TỪ NÃY QUÊN MẤT! MÀY ĐI ĐÂUCẢ NGÀY HÔM NAY?!! MÀY CÓ BIẾT TAO LO CHO MÀY NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? TƯỞNG MÀY BỊ BẮTCÓC RỒI CƠ ĐẤY! ( Bỗng con Phương sứng sổ gân mặt lên quát tôi)
-Mày bị “ấm đầu” ak mà tự nhiên nổi khùng lên thế….Ơ…lạnhỉ? Tao ngủ quên ở công viên XX, bây h mới dạy….mà sao mày lại giống hai tênkhùng kia vậy hả?
-Nói lại con kia….Ai khùng hả? ( Con Phương dơ nắm đấm)
-Ak mà thôi! Về mau đi mày…tao buồn…. lắm rồi!
-Buồn….????!!
-Phư..phư….đầu óc mày trông sáng sủa thế mà đen tối….Taobuồn ăn ý mà…..vội quá nên nói lộn…
-Có mà mày ý! Mà thôi…có định về không? ( Con Phương đánhtrống lảng)
-Tất nhiên!
Sau đó tôi nhảyvút lên xe con Phương rồi đi về nhà nó….
* * * *
Thế là hôm nay tôingủ ở nhà con Phương….đáng nhẽ hôm nay tôi “ thuộc quyền sở hữu của Dương” (*theo hợp ước của TM và D thì là thế*)….nhưng từ giờ hãy “ nghỉ đi khỉ ơi”….^^
Về đến nhà con Phương…ôi!Sao ngôi nhà này kiến trúc giống nhà tôi thế nhở? Phải nói là từng cái phòng, côngtrình phụ giống y nhà mượn của tôi…..Trùng hợp nhỉ? …Mà thôi…ôi cái bụng..khôngăn là mất hết lí trí….chén rồi ngủ thôi.
-Ê! Nhà này có “mồi” gì không?
-Tất nhiên…… Phương này làm sao mà có thể không “đớp” được…………. À mà tao để thức ăn trên bàn ý………. Mày cứ ăn trước đi………. Tao có chút việc,chút nữa tao về ăn sau……
-Ừm!Về nhanh nhé!
-OKEY!
Thế rồi con Phương phóng xe điluôn……………
(* Chú thích:
………………………………
-Cậu chủ! (Cả một tốp khoảng 50 người hô thật nghiêmtrang)
Thái Minh phẩy tay cho qua.
-Anh hai! (lại hô)
-Chị hai! (lại hô)
Anh hai và chị hai này không ai khácHải sẹo và Phương shin. Hai người này vừa nghe thấy tên nhau liền liếc nhau, bắtgặp ánh mắt của nhau, nhếch mép, rồi đi tiếp vào vị trí của mình
-Chúng ta hôm nay có một cuộc giao dịch với bên kia. Mọingười hết sức cẩn thận (Phương shin dõng dạc
-Rõ! (Cả tốp đồng thanh)
-Hahahaha! Kelvin! Không ngờ anh lại chí lí đến thế. (bỗngcó một tiếng cười chế giễu phát ra) (đó là Hải xồm).
-Tên tao không phải cho mày gọi! Hừ! …..!
-Kelvin với Thái Minh thì có khác gì nhau……..mỗi tội…………
-CÂM! (Thái Minh gằn giọng)
-Cái tên lừng lẫy một thời, nay đã đi vào quá khứ rồi vàcũng là cái tên đánh dấu một cuộc tình với người yêu quá cố……. hahaha!
(* Chuyện tình quá cố của Thái minh: Người congái duy nhất mà Thái Minh yêu đã lìa đời bởi một căn bệnh tim)
- Hahahaha!Tôi biết là chỗ của anh! Nhưng làmnhư thế này thì sao có thể “tranh giành” với anh được chứ
- Được rồi! Vào vấn đề! (Phương shin lên tiếng………….vìcô là người dẫn dắt trương trình mà.)
- Háo ra chị hai của bang này là chị à? Rắn độc……….uổng công chị tôi coi cô như bạn thân……Vậy mà phản bội nhỏ…….. Cô sẽ phải hối hận……Hóara nhỏ ở đâu, tên Thái Minh cũng tìm ra đầu tiên, chính cô đã tiếp tin à?Hahaha. Yêu nữ.(thằng Hải- chính là Hải Xồm)
- Ta không phản bội! ta chưa bao giờ phảnbội nó…….ta luôn coi nó là bạn thân……chỉ là……ta muốn tốt cho nó mà thôi
- Miệng nam mô bụng bồ dao găm.
- Tùy nhóc.
- Đừng gọi ta là nhóc…….cô không xứng……
- CÂM!( HAI NGƯỜI- THÁI MINH – DƯƠNG QUÁT)
- ……………………………(Im luôn)
- E hèm…..! E hèm…..! Vào vấn đề!( PhươngShin vào vấn đề)
- ………………………
- Cậu chủ tôi- muốn tham luận vớianh……..(Phương Shin chỉ vào đối thủ- Dương)
- ……….
- Nếu ai dành được trái tim của Lương Oải Hương,người đó sẽ được thừa kế cả tập đoàn.
- Duyệt! (Phương lại tiếp)
………….
………….
……………………………
(* Những ngày tiếp theo vẫn ra nhưthằng, vẫn Dương – Thái Minh vẫn qua qua lại lại rước tôi……….. và cái “hiệp ước”của hai hoàng tử vẫn vậy *)