- Hương! Bạn tỉnh dậy rồi à? Ôi! Minh lo cho bạn quá, bạnlàm mình hốt cả hền
- hơ hơ hơ....... Lyn xinh đẹp hả? Ak......ờm........ Mà Ủa???? Mình đang ở đâu đây
- Ờ! Đây là bệnh viện
- BỆNH VIỆN!!!!
- ừm........
- Sao????? Ơ hơ....... AAAAAAAAAAA Có người..............có......người ( Tôi cứ ấp a ấp úng...... sau đó mặt tôi cứ tái dần đi vì sợ.Tôi cứ bị ám ảnh bởi cái cảnh trong quán bar... T_T)
- Hương! Cậu làm sao đấy??? Để tớ gọi bác sĩ
- Không..... tớ không bị làm sao hết, không phải gọi bác sĩđâu. Đừng gọi
- Nhìn sắc mặt của cậu bây giờ tệ quá! Xanh xao lắm.
- Tớ không sao thật mà
- Thật không đấy!!!
- Thật mà.....
- Hay để tớ ra ngoài mua ít cháo cho cậu
- Ườm! cảm ơn Lyn xinh đẹp
- Hihihihihi! Có gì đâu
thế rồi Lyn xinh đẹp đi ra ngoài và để lại tôi một mìnhtrong phòng bệnh. Bây giờ cũng đã xế chiều, ánh nắng mặt trời hắt vào phòng quacửa sổ. Căn phòng bây giờ tràn ngập ánh mặt trời. Nó tạo ra sự ấm áp nhưng hịuquạnh. Tôi ở trong phòng một mình với một mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhưng thực chấttôi vẫn có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi thắc mắc về Thái Minh.
-- Tích tắc, tích tắc—Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ kêulạnh lẽo
-- 4 giờ ------
--- 4 gờ 30 phút ------------
---------------- 5 giờ ----------
----------- 5 giờ 30 phút
- Oáp ~! ( tôi ngáp một cái rõ dài, dịu dịu mắt)
- ơ hơ! Sao không có ai hết thế này?........ Chết! Lynđâu rồi.....? Lyn ơi........Lyn