Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo

Chương 71



Ộc! Ộc! Ộc! Cái gì thế này??!!

Thái Minh từ trong nhà tắm bước ra với bộ ngực trần quyến rũ @@..... chỉ có 1 cái khăn tắm dài quấn nửa người phía dưới..... Cơ thể săn chắc và chuẩn...... có thể khẳng định rằng: bo – đỳ chuẩn hết mức khiến tôi ộc máu mũi

Với thân hình sẹc xy hiện tại...... Mặt tôi đỏ bừng..

-AAAAAAAAAAAAAAAA! ( Tôi bịt mắt và hét toàng lên)

Thái Minh nhìntooi bằng ánh mắt thản nhiên như không có gì

- Anh.......anh???!!! ( Tôi 1 tay bịt mắt, 1 tay chỉ vào người Thái Minh)

-..... ( Thái Minh không nói gì)

- Sao....anh lại ở đây?

- Câm!

- Cái gì? Câm sao? Anh nói đi..... anh là gì của....ủa.....a...

Chơa nói hết câu, Thái Minh đã đi nhanh đến chỗ tôi, giữ lấy đầu tôi và đặt lên môi tôi 1 nụ hôn....... người tôi cứng đơ, mắt trợn tròn không chớp. người tôi chạm vào bộ ngực trần săn chắc của Thái Minh..... Thần kinh tôi như bị tê liệt hoàn toàn. Đến khi tôi cảm thấy thiếu không khí trầm trọng rồi thì tôi mới sực tỉnh, đẩy người Thái Minh ra và thở gấp.....

---3 phút cho nụ hôn này ----:))

- Anh...... Tại sao anh lại....??!! ( Tôi chỉ tay vào Thái Minh, vừa nói vừa thở hổn hển, mặt lại còn đỏ ửng lên)

Thái Minh lại từ từ tiến đến chỗ tôi, mặt sát vào mặt tôi khiến tôi rùng mình. Sau đó lại đổi hướng ghé vào tai tôi:

- “Tắm đi rồi ăn thỏa thích!” ( Thái Minh nói thật nhẹ nhàng làm tôi rợn cả da gà) @@

- Hả? tắm! ( Tôi há hốc mồm)

-.... ( Thái Minh hất đầu về phía giường,. Đúng thật! Có 1 bộ váy ren tuyệt đẹp đang ngự tại đó.... Tôi biết là Thái minh đã chuẩn bị nó cho tôi)

- Cái này ấy hả?

- Ừ

Nói xong tôi cầm bộ váy phi như bay vào phòng tắm

20 phút sau tôi bước ra.......

-...... ( Thái Minh nhìn tôi với anh mắt không thể bình thường hơn)

Trông tôi lúc này phải nói là cực kì, cực kì yêu kiều.....Bộ váy ren trắng bó sát vào người làm tôn lên đường cong rạng ngời của tôi....

- Này! Nhìn gì? ( Tôi đỏ mặt)

Không nói gì, bỗng Thái Minh bước đến chỗ tôi vòng tay qua người và bế tôi lên......:))...Bế tôi ra chỗ bàn ăn thịnh soạn và đặt tôi xuống nhẹ nhàng

-....... ( tôi im lặng)

-.....(Thái Minh cũng thế)

- Tại sao.....anh.......

- Ăn đi! ( Thái Minh ngắt lời tôi)

- Ăn xong anh có thể trả lời tôi tất cả mọi chuyện được không ( Tôi buồn)

-...... ( Thái Minh không nói gì)

lần này tôi không nhí nhảnh nữa mà tôi ăn chậm rãi, nhẹ nhàng như 1 tiểu thư đài các mới lớn. Thực ra tôi ăn gọi là cho no chứ chẳng có vị gì.... Tôi không cảm nhận được vị ngon của “sơn hào hải vị” này mà ngược lại,t ôi cảm thấy đắng..... Thái Minh không ăn, anh chỉ ngồi đó và nhìn tôi.

Ăn được khoảng 10 phút thì bỗng nước mắt tôi phản chủ tự dưng nhẹ nhàng tuôn rơi.....Khi thấy tôi khóc, mặt Thái Minh đột ngột biến sắc

- ĂN ĐI! ( Thái Minh quát lớn)

- Không...... Tôi không ăn nữa ( Tôi lắc đầu quầy quậy)

- ĂN!!! ( Thái Minh thét)

RẦM!!!!!

Cả bàn ăn lớn bị Thái Minh hất đổ ngay trước mặt tôi........