Tôi đứng dậy, lau nước mắt, đi tắm và ăn mặc chỉnh tề, không luộm thuộm như 1 con tâm thần của 1 tháng trước nữa.... tô 1 ít son nhẹ... ngắm nhìn mình trong gương, mỉm cười... Bây giờ tôi mới nhận ra giá trị của sự sống, còn nhiều điều tôi chưa trải qua trong cuộc đời mà
Xong xuôi, tôi bước ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng trong 1 tháng nay. Tôi vừa bước ra thì ba mẹ và Phương.... tất cả mọi người nhìn tôi chằm chằm.... Bộ dạng tôi bây giờ thật hồn nhiên và yêu đời trong bộ váy trắng ren đi đôi xandan cao 3 phân, môi hồng chúm chím mỉm cười
- Hương!..... ( Ba mẹ tôi rân rấn nước mắt)
- ^^ ( Phương mỉm cười)
- Ba! Mẹ! Con thật ngu ngốc! Đúng không ạ?! Từ giờ con sẽ không thế đâu ạ! Con sẽ sống lại từ đầu ( Tôi cười mím môi, mắt ngấn lệ)
- ba mẹ tin con mà!
- Con cảm ơn! Phương à! Cảm ơn cậu! Nhờ cậu mà tớ mới nhận ra tứ là đứa con gái tồi đến mức nào... Xin lỗi! Tớ đã đối xử với cậu thật là.....
- Thôi! Chuyện đã qua rồi.. Thôi! Chúng mình đi dạo nhé.... Tớ dẫn cậu đi tham quan đất nước này...Từ khi đặt chân đến đây cậu đã kịp ngắm ngía gì đâu chứ!