Sáng hôm sau......- Này! Hải!! Ra ta bảo cái!- Ta tên VŨ~~~~~~~~~~~~~~~ ( Thằng Hải nói vọng từ trong bếp ra)- Ừ thì Vũ!Ta ta bảo-.. ( kệ, thằng Hải vẫn ngồi ung dung ăn sáng)- ra chị bảo gì kìa con ( Mẹ tôi ân cần nhắc nhở)- Gì!? ( Từ trong bếp thằng hải ra với ánh mắt viên đạn)- Đầu tiên ở nhà thì mi cứ là thằng Hải cho ta nhờ... thứ hai..- Nói nhanh....- Em iêu à......- Khiếp!! Có gì nói nhanh ( Thằng hải nối hết da gà da ốc)- Em có thể cho chị đi quá giang 1 đoạn được không? Hôm nay chị đến ngày, đau bụng quá không đi được ( Tôi ngây thơ hết mức nhờ vả?)-....... ( Thằng Hỉa mặt từ xám xịt sang đỏ ửng – Chắc nó ngại)- ĐI mà!!!!- Không! ( Thằng Hải lạnh lùng đẩy tôi ra.... phũ quá)- Mẹ ới ời........ ự ựThằng hải bịt mồm tôi luôn- Ừ thì đi!!!!- Ôi! Em iêu của chị!! Thanh kiu em nhiều nha.... *chụt* ( Tôi nhảy lên hôn vào má nó 1 cái... mặt nó đỏ ửng. Chị em mà, có sao đâu)Tôi phi ngay lên phòng để lấy cặp sách, vừa đi vừa nhảy tung tăng( Tác giả: Bị đau bụng hả? Sao bay nhảy siêu thế[email protected][email protected]).........................................Veo`....................Thẳng Hải lái xe như bay- Giá như ngày nào cũng có người đưa đi học thì tốt biết mấy... hức... ( Tôi giả nai)- Ngồi mà ước với chả ao...... ta thì “no” rồi- Cái gì....- Nếu đánh ta là ta đá mi xuống ngay lập tức đấy! ( Đang định đánh thì bị nó dọa. Để chữa ngượng tôi đưa tay lên gãi đầu)- Kít Kít!! Phanh phanh! Đến đoạn này được rồiKít luôn- Coi như không quen biết nhé cưng- Veo`oooooooo- Á!!!! Thằng ranh con này.