Jack đợi đến khi Olivia rời căn bếp mới với lấy cái máy điện thoại. Bob Beldon là người bạn thân nhất của anh, và nếu Jack muốn nói chuyện với ai thì đó chính là Bob. Thật may mắn là Jack đã cài đặt sẵn chế độ quay số nhanh, vì với cánh tay run rẩy, Jack cũng không chắc là mình sẽ bấm đúng số. Peggy nhấc máy ở đầu dây bên kia với lời chào của nhà nghỉ Thyme - Tide.
“Jack đây”.
Ngay lập tức Peggy biết có điều gì không ổn. “Bob đang ở một phòng khác”, chị nói mà không cần biết chi tiết câu chuyện. “Tôi sẽ gọi anh ấy”.
“Cảm ơn cô”.
Nửa phút sau Bob đã bắt máy. “ Jack à? Bob nghe đây”.
Jack có cảm giác lưỡi mình cứng lại.
“Jack, anh có ở đó không?”.
“À ừ”, cuối cùng Jack cũng bật ra được.
“Anh không đến cuộc họp tối nay”.
Jack dựa người vào cửa bếp. “Đáng lẽ tôi phải đến. Tôi cần dự cuộc họp”.
“Quanh cậu có chai nào không đấy?”.
“Làm sao tôi biết được”. Olivia có thể đã để chai rượu dành cho việc nấu ăn ở đâu đó trong bếp, nhưng nếu có anh cũng chẳng để ý.
“Anh gặp tôi được không?”. Jack hỏi.
“Khi nào và ở đâu?”.
Jack nhắm mắt lại. Anh sợ phải ra khỏi nhà - sẽ không an toàn nếu anh đến nơi nào đó có bán rượu, một quán bar hay cửa hàng rượu, thậm chí một hiệu tạp hóa náo đó. Mặc dù anh đã cai rượu được mười lăm năm nhưng anh vẫn chưa thật sự chiến thắng được bản thân. Đôi lúc anh thèm khát đến cùng cực. Anh cần được uống. Anh nghĩ mình không thể vượt qua thử thách này - thử thách về sự hiểm nguy có thể đến với Olivia nếu không uống một chút. Nỗi thèm khát giống như một con dao đang cứa nát tâm can anh. Anh rất muốn uống, dù chỉ một chút thôi. Cơn thèm rượu không chịu buông tha anh. Uống một chút có thể cải thiện tình hình chăng. Nó có thể giúp anh bớt đau đớn và lo lắng không. Lờ đi giọng nói đầy cám dỗ đang vang lên trong đầu mình thật khó. Những lời thì thầm không ngừng thôi thúc anh nhưng anh biết, rượu sẽ chẳng thể giúp anh vượt qua chuyện này.
Rượu là thứ anh từng tìm đến để quên đi cơn đau, và bây giờ anh cũng đang muốn quên đi, muốn thoát khỏi cơn đau đến cùng cực này. Duy chỉ có nỗi sợ hãi về những gì sẽ xảy ra nếu anh lại uống rượu là thứ duy nhất giữ anh lại.
“Tôi đến chỗ anh nhé?”. Chắc hẳn Bob đã đọc được suy nghĩ của anh.
“Anh làm ơn”. Chỉ một lời nói thôi, nhưng cũng là một nỗ lực lớn với Jack lúc này.
“Tôi đang đến đây”.
Jack biết rằng anh không thể tìm ở đâu được một người giám hộ tốt hơn Bob - một người bạn. Nhiều năm trước đây anh đã kết thân với Bob khi đang sống ở Spokane và làm việc cho một tờ báo địa phương danh tiếng. Khi Bob và Peggy quay trở lại quê hương và mở nhà nghỉ Thyme - Tide, Jack cũng được mời tham dự. Ngay lập tức, anh thấy yêu mến thành phố này, với phong cảnh nên thơ và cuộc sống thư thả, yên bình.
Lúc đó, cuộc đời Jack là một mớ bong bong của chứng nghiện rượu, cuộc hôn nhân thất bại và quan hệ bất hòa với đứa con trai duy nhất. Eric đã chuyển tới Seattle, nếu có ngày nào đó Jack muốn hàn gắn mối quan hệ cha con, thì việc chuyển đến sống cùng khu vực sẽ cho anh nhiều cơ hội. Vì thế anh đã tới vịnh Cedar, kiếm một công việc tại tờ báo địa phương và tạo dựng nơi ở mới.
“Jack?”, giọng Olivia vọng ra từ phòng ngủ.
“Anh đây”, Jack nói, cố gắng kéo mình đứng dậy. Hít một hơi dài, anh bước vào phòng ngủ và cố gắng che giấu nỗi sợ hãi. “Em cần gì không?”, anh hỏi.
Olivia ngồi trên giường, khuôn mặt trắng trẻo và đáng yêu. Jack chỉ muốn ôm vợ trong vòng tay để che chở và yêu thương. Chị cũng đang sợ hãi. Chị không sợ sao được? Chính Jack cũng đang sợ hãi đây. Nếu mất Olivia, anh không chắc mình còn có thể sống nổi.
“Có phải anh vừa nói chuyện điện thoại?”, chị hỏi.
Jack không thể nói dối. Anh muốn giấu việc gọi điện cho người giám hộ, nhưng cuối cùng anh vẫn nói thật. “Bob đang đến. Anh nghĩ mình sẽ nói chuyện với anh ấy vài phút. Em không phiền chứ?”
“Không, không, anh cứ việc”. Chị đã dành chút thời gian buổi tối với Grace và sau cuộc nói chuyện, chị cảm thấy thanh thản và lạc quan hơn hẳn. Lúc này, một phần tinh thần lạc quan đó có thể tiếp sức cho Jack.
“Có thể sẽ mất vài giờ đấy”, anh nói.
“Em sẽ vẫn bật đèn nhé?”.
“Dù sao em cũng cần đi ngủ”.
Olivia mỉm cười âu yếm. “Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, Jack. Em hứa”.
Lẽ ra anh phải là người trấn an chị mới đúng, anh không thích mình yếu đuối như vậy. “Tất nhiên, chúng ta sẽ vượt qua”.
Jack bước tới bên giường, cúi xuống và hôn vợ, rồi anh tắt đèn. Sợ Olivia có thể nghe được cuộc nói chuyện với Bob, anh khẽ đóng cửa phòng ngủ.
Đi được một đoạn, anh dừng lại dựa vào tường, hai tay ôm mặt và hồi tưởng lại. Trong ký ức Eric của anh là một đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu. Đó là điều đầu tiên xô đẩy Jack đến với rượu. Cảm giác vô dụng, phụ thuộc hoàn toàn vào người khác để chăm lo cho đứa con, những nỗi tuyệt vọng khi cố vượt qua những đau khố dằn vặt... Jack đã lạc lối từ đó nhưng anh quyết không để mình lặp lại chuyện đó vào lúc này. Eric đã là quá khứ xa xôi và Jack không biết mình có chịu nổi khi chứng kiến thêm một người anh thương yêu phải chịu thêm những nỗi đau và cảm giác bất ổn. Tất cả nôi đau và sự sợ hãi này.
Anh không thể làm được. Nhưng anh phải làm.
Bob đến, thay vì ấn chuông cửa, anh chỉ khẽ gõ cửa. Jack vội vã mời anh vào. Nhìn thấy bạn, anh phải cố gắng lắm mới không khuỵu ngã. Anh thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của mình.
“Tôi đã phải liên tục cầu nguyện trong suốt một giờ qua”, Jack nói. “Nếu không tôi đã vục mặt vào chai rượu rồi”.
Bob gật đầu, và Jack thấy mừng vì anh hiểu nỗi niềm đó.
“Cậu chưa uống chứ?”. Bob hỏi.
“Nhờ Chúa phù hộ, chưa”. Chỉ chút nữa là anh suy sụp cả về thể chất và tinh thần. Anh không thể hiểu nổi tại sao rượu lại có thế cảm dỗ được mình đến thế, mặc dù anh biết rõ nó sẽ gây ra chuyện gì. Thế mà ma lực của nó mạnh như một chiếc đầu kéo, có thể khiến anh gạt bỏ tất cả để chạy theo.
Jack đang cố níu giữ một sự cứu vãn, đó chính là Bob.
“Ngồi xuống và kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra”. Bob dìu anh vào ghế.
Jack ngồi sụp xuống, úp mặt vào hai bàn tay. Bob kéo ghế gần hơn và cũng ngồi xuống cạnh bạn.
“Olivia vừa đi chụp X-quang vú định kỳ”, Jack bắt đầu kể, giọng anh buông thõng, nhẹ như bấc.
“Ung thư sao?”. Bob hỏi.
“Bọn mình chưa biết. Không chắc là vậy. Trung tâm Y tế Phụ nữ yêu cầu cô ấy kiểm tra lần hai, kiểm tra sâu hơn, rồi tới siêu âm”.
“Cậu đã gặp bác sỹ chưa?”.
Jack gật đầu. “Bọn mình đến sáng nay. Ông ấy phải tiến hành sinh thiết”.
Bob thở mạnh. “Cậu sợ phải không?”.
Jack lại gật đầu. “Sau chuyện sáng nay, mình mới thật sự nhận ra mình yêu cô ấy như thế nào”.
Anh ngạc nhiên khi thấy Bob mỉm cười. “Olivia cũng nói những điều tương tự với tôi khi biết cậu bị đau tim”. Vậy là trong tình cảnh này, nỗi đau lại có một hiệu ứng ngược lại, nó khiến Jack hiểu và trân trọng những gì vợ anh cũng đã từng phải trải qua. Trải qua những nỗi đau khổ, tình yêu sẽ càng nảy nở và trở nên sâu đậm. Anh đã từng không tin tưởng vào sự hồi sinh của trái tim trước khi tới vịnh Cedar. Nhất là cơ hội tìm được một người phụ nữ yêu mình thì anh thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Vậy mà anh đã phải lòng Olivia ngay lập tức. Ngồi trong phòng xử án và chứng kiến chị từ chối xử một cuộc ly hôn - Olivia đã khiến anh phải quan tâm.
Hầu hết các vị quan tòa đều quá quen với những câu chuyện đau lòng của cuộc hôn nhân tan vỡ. Nhưng Olivia thì không. Chị đã nhận ra rằng đôi vợ chồng trẻ vẫn còn tình cảm và chị đã hàn gắn họ lại. Lòng trắc ẩn của chị đã lay chuyển anh. Và sự nghiêm nghị của chị đã gây ấn tượng với anh.
Jack biết rằng nếu Olivia không từ chối cuộc ly hôn đó thì đôi vợ chồng trẻ đã đường ai nấy đi và mang theo vết thương lòng đến hết cuộc đời. Chị buộc họ phải đối mặt với tội lỗi, với nỗi đau mất đi đứa con yêu quý, buộc họ phải dung hòa những ý kiến trái chiều của nhau.
Jack đã phải lòng Olivia vào chính buổi sáng hôm ấy. Thực ra, anh đã dành trọn cả một bài viết trên tờ Bản tin vịnh Cedar để ca ngợi cách xử án lạ lùng của Olivia. Bài báo đã khiến Olivia tức giận và bối rối, nhưng rồi chị cũng bỏ qua.
Khi họ cưới nhau, Jack có cảm giác như mình được tái sinh vậy. Anh yêu chị đến cuồng nhiệt, mê mẩn, mặc dù cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Họ vẫn là hai con người với hai tính cách biệt lập.
“Jack?”.
Jack giật mình ngẩng lên và thấy Bob đang nhìn mình.
“Các cậu chỉ biết được Olivia có bị ung thư hay không sau khi làm sinh thiết phải không?”.
Tim Jack như bị bóp nghẹt. “Sẽ tiến hành trong tuần này đây”.
“Giờ cậu muốn uống một chút không?”.
“Có”, anh nói như thở hắt ra. “Một đồ uống mạnh. Mạnh đến độ có thể phá tan nỗi đau này”. Ý Jack là một thứ rượu nặng, loại Scotch hoặc tương tự, thứ gì đó có thể thấm vào tận chân răng của anh.
“Uống rượu liệu có tác dụng gì không?”. Bob hỏi.
Họ đều biết câu trả lời. “Không. Nhưng tôi đang rất cần uống”.
Bob nhướn mày. “Một ly nhé?”.
Đừng nói là một ly, với Jack, lúc này dù chỉ một ngụm cũng là quá tuyệt vời.
Nhưng đối với những kẻ nghiện rượu như anh và Bob thì không thể dừng ở đó.
Jack đã tham dự quá đủ những buổi nhậu để nhận ra điều đó. Đó là lời hứa suông mà rất nhiều người nghiện rượu thường cố tâm niệm: họ đủ mạnh mẽ để có thể chỉ uống đúng một ly, chỉ một, rồi quay lưng đi. Nhưng thật ra điều này không bao giờ áp dụng được cho họ.
“Cậu cần một chầu để lấy lại đầu óc”, Bob nói. Anh đứng dậy và rút trong túi ra chiếc ví, lấy trong đó ra quyển sổ nhỏ và đọc nó. “Có một cuộc nhậu sắp diễn ra trong vòng mười phút tới ở Bremerton. Tớ sẽ lái xe”. Jack gật đầu. Họ có thể bị muộn nhưng không thành vấn đề. Chầu nhậu sẽ vẫn vui vẻ. Anh sẽ cảm thấy khá hơn khi được chia sẻ với những người đàn ông và đàn bà cùng thấu hiểu về ma lực của rượu.
“Đợi tớ tạm biệt Olivia đã”.
Khẽ mở cánh cửa phòng ngủ, anh dừng lại một chút, ngần ngại sợ đánh thức Olivia. Ánh sáng bên ngoài hắt vào căn phòng.
“Jack?”. Olivia chống tay nhổm dậy. “Mọi việc ổn chứ?”
“Anh và Bob chuẩn bị đi ra ngoài một chút”.
“Được thôi. Gặp anh sau vậy”.
“Em ở nhà một mình ổn chứ?”, anh hỏi. “Nếu cần anh sẽ gọi Grace”. Grace là bạn thân của Olivia giống như Bob với anh vậy. Bất kỳ lúc nào, bất kể là ngày hay đêm, Grace cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Olivia lắc đầu. “Em ổn mà”.
Bước vào phòng, Jack ngồi bên cạnh giường và dang tay ôm gọn Olivia vào lòng. Khi họ ghì chặt lấy nhau, anh nhận thấy rằng chị đang run lên.
“Anh cần gặp mấy người”, anh thì thầm.
“Em biết, Jack. Anh cứ đi đi”. Chị đặt tay vào sau đầu anh, từng ngón tay chị lùa vào mái tóc của anh.
Đó cũng là cách chị thường làm sau mỗi cuộc ân ái giữa hai người. Hành động ấy khiến cảm xúc chảy tràn trong anh và Jack cúi xuống dụi mặt vào vai vợ.
“Lúc nào anh về cứ gọi em đậy nhé”, chị thì thầm.
“Được”. Anh rời Olivia ra, vẻ miễn cưỡng.
Bob đã đợi anh ở cửa. Jack vơ vội chiếc áo khoác trong tủ và họ cùng nhau đi trong thời tiết giá lạnh. Vài giọt mưa lất phất rơi như hòa cùng tâm trạng của anh lúc này, màu tối của bầu trời đêm vì thế lại càng thêm đặc quánh. Khi đến nơi, họ vội vã lao vào bên trong. Không khí ở đây ngập mùi cà phê và áo khoác ẩm. Jack nhanh chóng chìm đắm trong guồng quay quen thuộc và thoải mái của cuộc nhậu; đây chính là điều anh đang cần, một tiếng trước đây, anh đã tự nhủ với mình như vậy.
Hồi mới nghiện rượu, ba mươi ngày thì anh phải tham gia tới ba mươi cuộc nhậu. Đó là cách sống của anh trong suốt một tháng đầu - mỗi ngày một lần và có những ngày còn nhiều hơn một. Hội những người cai nghiện đã giúp anh đi theo một lịch trình cụ thể. Và Bob là người nâng đỡ anh trong từng bước đi, Bob lắng nghe, động viên, giúp anh gạt bỏ tính tự kỷ. Khi anh đã lấy lại được đầu óc tỉnh táo để lắng nghe, Bob nhắc nhở anh rằng không ai tự nhiên mang đến những cơn say bí tỉ cho anh. Không ai bắt anh phải uống. Anh phải tự chịu trách nhiệm cho chính cuộc sống của mình, cho hạnh phúc của mình.
Khi anh về đến nhà đã là hai giờ sáng. Anh cùng Bob và vài người khác đã đi uống cà phê sau cuộc gặp mặt và nói chuyện đến hơn một tiếng. Jack gần như lại cảm thấy phát cuồng.
Anh rũ áo khoác và treo lại vào tủ. Olivia đã huấn luyện anh khá tốt, anh cho là như vậy. Mỉm cười anh rón rén đi về phía phòng ngủ. Khi bước vào Jack ngạc nhiên khi thấy vợ vẫn đang ngồi trên giường, cuốn sách vẫn đang để mở trên vạt áo. Chị chớp mắt nhìn anh, tỏ rõ vẻ khó hiểu.
“Ôi! Em không nghe thấy anh bước vào”.
“Anh cố tình mà”. Bước nhanh tới cạnh giường, anh hôn Olivia nhẹ nhàng.
Anh chỉ định hôn chị thật nhẹ thật êm, nhưng nó nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và gấp gáp hơn.
Ngay lập tức, Olivia vùng ra khỏi anh. “Jack Griffin”, chị thốt lên. “ Em ngửi thấy mùi gì vậy?”.
“À...”.
Chị đưa lưỡi liếm môi dưới. “Bánh quả anh đào?”
Anh cười nhăn nhở. “Có thể”.
“Jack!”.
“Này, cô nàng Bánh - kem - dừa - mỗi - tối - thứ - tư kia. Em không có cớ gì để trách cứ anh cả”.
Vẻ pha trò của Olivia biến mất, chị gạt cuốn sách đang đọc sang một bên.
“Anh cảm thấy khá hơn chứ?”.
“Rất nhiều”, anh đáp.
“Em cũng vậy”.
Jack biết rằng anh đã sẵn sàng đón nhận những gì không tốt đẹp mà tương lai có thể mang tới. Anh là người chồng xứng đáng của vợ mình.