Bệnh tình của Olivia khiến Grace vô cùng lo lắng, nó khiến chị suy sụp và mòn mỏi, mặc dù chị đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Hiện tại, Olivia đang gặp bác sỹ phẫu thuật và chuyên khoa ung thư, trông chị đã có vẻ bình thản hơn trước mọi chuyện. Với bản chất lạc quan và tinh thần mạnh mẽ, Olivia đã học được cách đón nhận lời chẩn đoán khủng khiếp đó và đợt chữa trị đau đớn sắp tới. Mọi người đều đã biết về tình hình bệnh ung thư của Olivia. Bà Charlotte cũng sốc và lo lắng không kém gì Grace. Người tỏ ra mạnh mẽ và tích cực nhất người gắn kết, động viên gia đình, vẫn - và luôn là Olivia. Chị nói chị đã sẵn sàng đón nhận tất cả những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Giống như Jack, Charlotte và Ben, giống như Justine và Seth, Grace cũng quyết tâm ở bên chị.
Vấn đề về những người thuê nhà của mình, Grace đã có cái nhìn thoáng hơn.
Chị đã đồng ý cho Darryl và Paul Smith thuê, và phải trả giá đắt cho quyết định đó. Giá cả tiếp tục leo thang và hiện giờ chị cần phải có luật sư can thiệp.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Ngay cả hàng xóm cũ của Grace cũng không hài lòng về cặp vợ chồng này trong đó có một số người mà Grace đã biết và làm bạn suốt hàng chục năm. Bà Vessey luôn khăng khăng rằng nhà Smith bán ma túy. Grace không biết có đúng thế không, nhưng khả năng đó cũng không phải là không thể.
“Em phải làm gì đây?”. Sáng thứ tư của Grace bắt đầu bằng lời rên rỉ khi chị ngồi bên bàn ăn chuẩn bị đi làm. Chị nhìn tách cà phê, rồi lại nhìn sang chiếc bánh mỳ nướng và nhận ra rằng mình không còn cảm giác thèm ăn nữa. Vấn đề lại càng thêm phức tạp khi bà Vessey lại gọi và báo cảnh sát đến vì một vụ tiệc từng thâu đêm.
“Em đã nói với Olivia phải không?”. Cliff hỏi khi đi vào bếp.
“Vâng”. Mặc dù phải lo lắng vì căn bệnh ung thư quái ác của mình nhưng Olivia vẫn bàn bạc với Grace về vấn đề này và đưa ra những lời khuyên để Grace có thể đuổi nhà Smith đi một cách hợp pháp. Quá trình pháp lý phải được sử dụng một cách có tình có lý chứ không quá nặng nề về luật pháp và tài chính, hay quá cạn tàu ráo máng.
Trước hết, Grace cần phải hiểu thế nào là một người thuê nhà bất hợp pháp và nếu nhà Smith không trả tiền thuê nhà đã nợ từ trước trong vòng ba ngày, vấn đề sẽ được đưa ra tòa án xét xử. Điều này chắc sẽ mất hai tuần, nhưng các thủ tục của tòa có thể kéo dài hơn thế.
Theo tính toán của Judy thì nhà Smith sẽ có lợi từ việc kéo dài này. Họ đang tính toán để có được tám tháng không mất tiền thuê nhà.
“Olivia nói có thể sẽ phải mất đến hàng tháng mới tống cổ được cặp vợ chồng này. Judy cũng cảnh báo với em như thế”. Grace thở dài. “Nhà Smith này thật rắc rối”, chị lắc đầu.
“Phải, họ là những chuyên gia trong mấy trò này mà”.
“Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất”, Grace khẽ than. Chị không muốn nói thêm bất cứ điều gì với Cliff nữa, vì anh sẽ tức giận và một mình chị chịu là quá đủ rồi.
Cliff tự rót một tách cà phê rồi ngồi dựa vào quầy bếp. “Thôi được, chuyện này dừng ở đây. Còn chuyện gì xảy ra nữa không?”
Grace lắc đầu, cố gắng làm cho mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng mặc dù chị đang rối trí. Thậm chí chị đến phát ốm vì nó. “Làm thế nào”, chị hỏi Cliff, “mà một quyết định chớp nhoáng có thể khiến em đâm ra khổ sở thế này?”.
“Thôi được, kể cho anh nghe nào”.
Grace nhấp một ngụm cà phê, chị thậm chí không để ý rằng nó đã nguội ngắt. “Em vừa đi qua ngôi nhà, và Cliff ạ, trông nó thật tồi tệ. Em nghĩ là cả tháng nay họ chưa cắt cỏ. Một chiếc xe ôtô hỏng đỗ chỏng chơ trước sân”.
Grace cắn môi. “Các thứ linh tinh ở khắp mọi nơi, Cliff, còn sơn ngoại thất thì tróc lở. Bề ngoài đã thế thì thử hỏi bên trong sẽ thế nào?”.
Grace nhớ lại ngôi nhà số 204 đường Rosewood một năm về trước, với thảm cỏ sạch mướt, vườn hoa tràn đấy nhựa sống và mùi sơn mới. Những người thuê nhà trước, cặp vợ chồng Ian và Ceciliia Randali đã giữ cho ngôi nhà luôn tuyệt vời cho dù họ chỉ ở trong một thời gian ngắn. Còn bây giờ...
Ước gì chị đã bán căn nhà, đừng vì những tình cảm gắn bó luyến tiếc mà giữ nó lại. Nhưng trong tình trạng hiện nay thì chắc chắn sẽ chẳng có ai muốn mua nó cả. Grace băn khoăn không biết sáu tháng tới căn nhà sẽ còn thảm hại thế nào?
“Ôi Grace”, Cliff nói. Anh tiến lại phía chị và đặt tay lên vai vợ. “Chắc chắn chúng ta cần phải làm một cái gì đó”.
“Nhưng em chẳng biết là phải làm gì”. Chị cố gượng cười.
“Có phải cuộc gọi sáng Chủ nhật khiến em phải lái xe về đó không?”.
Grace gật đầu. “Bà Vessey nói tất cả mọi người ở đó đều rất tức giận. Cảnh sát đã được điều đến vào giữa đêm thứ bảy vì những tiếng ồn. Thêm vào đó ông bà Wicks, đang xây nhà mới và chắc chắn sẽ bán căn nhà cũ. Và họ sợ rằng những điều phiền toái này sẽ ánh hưởng tới giá trị căn nhà của họ. Bảo sao họ không lo lắng chứ?”.
“Đúng vậy”. Cliff mím chặt môi. Nhưng em đã làm mọi việc em có thể rồi.
Lo lắng quá không ích gì đâu em”.
“Em không biết làm thế nào để không lo lắng về nó nữa, và vấn đề là, Cliff ạ, nếu họ biết em đang tìm cách đuổi họ thì có khi họ còn phá hoại thêm”.
“Để anh giúp em được không?”, anh đề nghị.
“Làm thế nào?”. Cliff có thể làm được gì? Luật pháp là luật pháp, và theo Grace được biết, họ không thể thay thế để giải quyết việc này.
“Anh sẽ suy nghĩ về việc này”. Anh hôn lên má Grace và đi thẳng về phía nhà kho, trong khi đó, Grace quay lại phòng ngủ để sửa soạn đi làm. Lớp thể dục thẩm mỹ sẽ diễn ra vào buổi tối và Olivia vẫn khăng khăng muốn tham gia.
May thay hôm nay là một ngày bận rộn và Grace không còn có nhiều thời giờ để lo nghĩ đến những vấn đề của mình. Chị có giờ kể chuyện ở hai lớp mẫu giáo, có lẽ đó là hoạt động khiến chị thích thú nhất. Đọc cuốn sách Beverly Cleary, Grace cảm thấy khoái chí y như lũ trẻ vậy. Chị cũng đã được đào tạo qua các khóa về báo chí và kỹ năng chuyên ngành...
Chỉ mãi đến giờ nghỉ trưa Grace mới lại nghĩ về căn nhà. Ngay khi giải quyết xong xuôi việc này với những người thuê nhà, chị sẽ bắt tay vào sửa chữa và rao bán nó. Làm chủ nhà cho thuê gặp nhiều rắc rối hơn là lợi nhuận mà nó mang lại.
Buổi tập thể dục buổi tối khiến Grace như kiệt sức trong khi Olivia lại có vẻ tràn đầy sinh lực và sẵn sàng cho mọi việc. Grace vừa thở dốc vừa hổn hển. “Có lẽ môn này không hợp với tuổi của tớ nữa rồi”.
“Vớ vẩn”.
“Tớ không đùa đâu”. Chị cúi xuống chống tay vào gối và thở dốc. “Tớ luôn chắc mẩm rằng tập sẽ không đau đến thế”.
“Không khổ luyện sao thành công”, bạn chị phá lên cười.
Nếu Grace không rất thân với Olivia, có khi chị đã ghen tị với vóc dáng mảnh dẻ và tinh thần tập luyện không mệt mỏi của bạn mình.
“Tớ nên giảm vài cân thì tốt”, Grace lầm bầm. Chị nghĩ rằng nếu giảm được khoảng năm cân thì có lẽ trông chị sẽ nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, Olivia lại nói rằng đó là cân nặng của chị trong nhiều năm rồi. Cơ thể chị rõ ràng là vẫn thoải mái ở mức cân này và bất cứ khi nào phải nỗ lực ăn kiêng, chị phải đấu tranh lắm mới có thể giảm đi được vài gam. Đó là cuộc tranh đấu thất bại, và thật không may, sự thất bại lại không thuộc về số cân của chị.
“Bây giờ tớ tuyên bố”, Olivia nói. “Tớ sẽ không từ bỏ bánh kem dừa đâu”.
Chị ra vẻ nghiêm trang. “Trừ khi tớ phải kiêng”.
Grace đặt tay lên vai bạn. “Là bạn tốt của cậu, tớ sẽ ăn giúp cậu”.
Olivia phá lên cười và cấu vào mạng sườn Grace. Ngay sau đó họ cùng nhau đi đến tiệm bánh Pancake Palace và như thường lệ, Goldie đã đợi sẵn. Bà thậm chí còn chuẩn bị cà phê và bánh trước khi họ bước vào. Grace đang đưa một thìa bánh kem xốp bông, mềm mại lên thì nhìn thấy Cliff đánh xe vào chỗ đỗ.
“Cliff đến”, chị ngạc nhiên thốt lên. Nếu có vấn đề gì ở nhà hoặc với ngôi nhà ở Rosewood thì anh đã gọi vào điện thoại di động cho chị. Cliff không đi một mình. Có cả Jack Griffin theo sau nữa.
“Jack”. Olivia thốt lên. “Anh làm gì ở đây vậy?”.
“Ồ bọn anh chỉ tạt qua xem các bà vợ thế nào thôi”.
“Phải. Này, Jack”, Cliff cười, “Tôi nghĩ các bà vợ không thích chúng mình ở đây đâu”. Anh trườn vào ghế ngồi cạnh Grace, còn Jack sang với vợ mình.
“Cho anh một miếng chứ?”. Cliff hỏi, đánh mặt về phía chiếc bánh của Grace.
“Gọi phần của anh đi”. Chị nhấc đĩa quay đi để Cliff không kịp cắn trộm một miếng nào.
Cliff vồ lấy đĩa bánh khi Grace vừa đứt lời, rồi giơ tay ra hiệu cho Goldie.
Bà lập tức chạy đến khi thấy hai người đàn ông.
Goldie mang tới một ấm cà phê rồi lăng xăng. “Nào, mấy quý ông, sao tôi lại có được vinh hạnh này đây?”, bà vừa hỏi vừa rót cà phê vào chén.
“Chúng tôi là những thanh tra thực phẩm”, Cliff dõng dạc. “Chúng tôi đến để xem những sản phẩm của bà có đạt tiêu chuẩn không”.
“Hmmm”. Goldie giả bộ nhíu mày, rồi bà đùa lại. “Tôi sẽ mang cho các ông bất cứ thứ gì, trừ bánh kem dừa”, bà vừa nói vừa nhìn Olivia và Grace. “Chúng tôi có món bánh táo nho khô ngon nhất và các quý ông đây chắc chắn nên thử”.
“Vậy bà mang cho tôi một chiếc nhé”, Cliff nói. “Còn cậu thì sao, Jack? Tôi sẽ trả”.
“Tôi thích một miếng bánh lê nếu cửa hàng có”.
“Có ngay”, Goldie nói, mặt tươi rói. Bà quay vào và lát sau đã quay ra với hai miếng bánh loại lớn đặt trên bàn.
“Chà”, Cliff vừa xuýt xoa vừa cắt miếng bánh. “Muốn biết tại sao bọn anh ở đây không?”.
“Ý anh là bọn anh đến đây không phải vì miếng bánh này à?”. Grace trêu chọc.
“Thật sự là không, tuyệt đối là không phải vậy”.
Hai người đàn ông trông có vẻ rất hỉ hả. Grace đoán họ sẽ sớm giải thích cho sự bất ngờ này.
Và họ đã làm như vậy, năm phút sau, sau khi đã đánh chén hết chỗ bánh không chừa lại một mẩu nhỏ nào.
Ngả người ra sau, Cliff cười với Grace. “Chắc chắn em sẽ rất thích thú khi biết rằng lúc này đây, những người thuê nhà trên phố Rosewood đang dọn dẹp để cuốn gói ra đi”.
“Bây giờ? Tối nay?”. Grace vồ lấy tay Cliff. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.
Jack chặc luỡi. “Chiều nay Cliff gọi điện cho anh với một ý tưởng độc đáo để có thể thuyết phục lũ người kia rời đi”.
Olivia trông có vẻ lo lắng. “Anh đe dọa họ à? Vì nếu đúng như vậy thì em không muốn nghe chút nào đâu”.
Jack lắc đầu. Cliff nhún vai. “Ý em là hai bọn anh sao? Bọn anh còn chẳng đến gần họ nữa kia”.
Olivia không có gì là bị thuyết phục bởi vẻ ngây thơ giả bộ của hai người đàn ông.
“Tốt hơn hết các anh nên nói rõ ra mình đã làm gì”.
Jack chỉ sang Cliff. “Anh nói đi. Đó là ý tưởng của anh mà, và sẽ là tội lỗi nếu tôi tự nói ra”.
“Rất sẵn lòng”. Cliff uống hết cốc cà phê. “Sáng nay, sau khi thấy Grace buồn phiền thế nào, anh đã quyết phải nghĩ ra cách gì để đuổi cổ mấy người đó đi”.
Grace gật đầu một cách lưỡng lự. Chị còn không thể đoán được anh đang muốn nói gì. “Và?”, chị sốt sắng.
“Và đó là khi anh nói chuyện với Jack”, Cliff tiếp tục. “Anh đưa ra một ý tưởng muốn thực hiện cùng anh ấy”.
“Anh rất ấn tượng với kế hoạch của Cliff đến nỗi phải xin tham gia ngay”.
“Phải, Cliff, anh thật xuất sắc”, Olivia nói. “Vậy anh đã làm gì?”.
“Em biết quán bar gần Đại lội Heron dành cho những người thích đua xe chứ?”, Cliff hỏi.
“À, có”. Grace biết nó dù chị chưa bao giờ bước vào. Đó là một quán bar được trang trí toàn bằng gỗ theo phong cách của những quán rượu ở miền Tây ngày xưa. Không gian quán trong giống một cái hang với mái nhà võng xuống.
Nơi này đã trở thành địa điểm tụ tập của rất nhiều tay đua xe trong vùng.
“Jack và anh đã trả tiền để họ có một chuyến viếng thăm”, Cliff tiếp tục câu chuyện.
“Anh đứng giữa quán rồi tuyên bố rằng anh đang gặp rắc rối với mấy người thuê nhà chết tiệt, những kẻ lì lợm không chịu rời đi”.
“Anh không làm vậy chứ!”. Grace thốt lên.
“Anh đã làm vậy mà”.
“Anh ấy đã treo giải một két bia cho người nào sẵn sàng phóng xe tới ngôi nhà và thuyết phục được những kẻ lạ mặt rằng đã đến lúc tìm chỗ ở khác”.
“Nhưng... nhưng...”.
“Đừng lo”, Cliff nói và xua tay như muốn phủ nhận sự phản đối của Grace.
“Anh đã giải thích rõ rằng không được làm bất cứ điều gì xâm hại đến họ. Tuy nhiên, biện pháp đe dọa thì có thể chấp nhận được”.
“Rồi sao nữa?”. Olivia hỏi.
“Anh không thể nói được”, Jack nói bâng quơ, rồi đưa ngón tay lên miếng bánh kem dừa đang ăn dở của Olivia quệt một miếng đưa lên miệng. “Tất cả những gì bọn anh biết là có ít nhất mười người đã nhảy lên xe. Những chiếc xe to lớn lao đi rầm rầm”.
“Với những tay tài xế cũng to cao và ồn ào nữa”, Cliff chêm vào. “Với rất nhiều hình xăm và đồ da trên người. Cơ bắp cuồn cuộn. Nếu họ xuất hiện ở trước mặt anh, anh cũng không muốn tranh cãi với họ đâu”.
“Khoảng hai mươi phút sau họ quay lại”, Jack kết thúc câu chuyện.
“Họ nói gì?”.
“Không nhiều lắm”, Cliff nói. “Họ chỉ chắc chắn không còn rắc rối nào nữa và họ đòi két bia”.
“Cliff chỉ phải trả chưa đến một trăm đồng cho két bia đó”.
“Họ đi chưa?”. Grace hỏi trong sự kinh ngạc. “Nhà Smith chuẩn bị rời đi à?”.
“Chuẩn bị sao?”, Jack nhắc lại và nhe răng cười đến sắp sái cả quai hàm.
“Cliff và anh vừa tạt qua và thấy họ đã xếp hết đồ lên xe. Anh đoán họ sẽ biến mất vào sáng mai”.
“Ôi, lạy Chúa”. Grace khó có thể tin được chuyện này. “Anh không bịa chuyện đấy chứ?”.
“Không, anh thề rằng đó là sự thật. Vấn đề nhà cửa của em đã xong xuôi rồi”.
“Cliff Harding, em đã nói với anh rằng em yêu anh nhiều thế nào chưa?”.
“Có nhiều đến mức sẵn sàng chia bánh của em cho anh không?”.
Grace gật đầu. “Không chỉ vậy, em sẽ mua hẳn một cái cho anh ấy chứ”.