Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 27: Cọng rơm cứu mạng



Cuối cùng Thẩm Không vẫn đi nộp tiền bảo lãnh Trình Trạch Khang ra.

Bên PUZZEL lấy danh nghĩa tiền bồi thường thiệt hại tinh thần để nộp tiền bảo lãnh hộ, Thẩm Không cũng mừng được thanh nhàn, sau khi hàn huyên hai câu đơn giản với Triệu Quân là mang theo Trình Trạch Khang rời đi luôn.

Anh cắm tay vào túi, chậm rãi đi trên đường cái, còn Trình Trạch Khang sợ hãi rụt rè đi theo phía sau anh.

Lúc này đây, đã trải qua tai ương lao ngục, cả người Trình Trạch Khang trông héo hon không ít, quầng thâm dày đặc và bọng mắt sưng vù làm hai mắt ông ta càng thêm vô thần.

Cứ cách một lát, ông ta lại không khống chế được bản thân, nhìn trộm Thẩm Không đi đằng trước mình, sau đó dường như sợ bị phát hiện nên lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Tuy ngũ quan vẫn vậy nhưng thằng con từng chịu đánh chịu mắng này trở nên gần như xa lạ với ông ta, thậm chí… trên ý nghĩa nào đó làm ông ta cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là tối hôm đó…

Trong đầu Trình Trạch Khang lập tức hiện lên ánh mắt đối phương chăm chú nhìn ông ta từ trên cao xuống, không khỏi cảm thấy run rẩy tương đồng chậm rãi bò lên trên lưng ông ta, làm ông ta không tự chủ run run một chút.

Đúng lúc này, thiếu niên đi đằng trước mình đột nhiên dừng bước.

Trình Trạch Khang đột ngột dừng bước theo, suy nghĩ chạy loạn thu lại ngay lập tức. Ông ta quay đầu đánh giá cảnh vật xa lạ bên người một chút, một luồng dự cảm không lành dâng lên trong lòng.

Tuy ông ta chưa từng đến phòng trọ Trình Thần ở hiện tại, nhưng ông ta chắc chắn 100% đây không phải là đường về.

Sắc trời đã tối dần, nhưng đèn đường còn chưa sáng lên, bầu trời ảm đạm bao phủ đường tắt không người, bóng đen của những bức tường nhấp nhô và phòng ốc lắc lư cách đó, như là vô số quỷ quái kéo tới nơi bọn họ đặt chân vậy.

Cổ họng Trình Trạch Khang khô khốc, trái tim đập thình thịch. Ông ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt treo lên một nụ cười cứng ngắc:

“Tiểu, Tiểu Thần, có phải con lạc đường rồi không?”

Thẩm Không không trả lời, chỉ móc ra một điếu thuốc rồi châm lên, chút ánh lửa đỏ đậm chớp tắt dưới sắc trời dần đen, giống như con dao cùn rạch một đường trên trái tim Trình Trạch Khang, không khí như ngưng tụ vào, lại như chất dịch sền sệt bao vây lấy ông ta ở trong đó, làm ông ta cảm thấy hít thở không thông.

Cho dù cách bóng tối dày đặc, Trình Trạch Khang vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương, cái loại cảm giác đáng sợ giống như bị kẻ săn mồi bắt lấy làm ông ta khó có thể hô hấp, mới trôi qua chưa đầy hai phút cũng làm lưng ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rốt cuộc ông ta cũng không chịu nổi sự im lặng kinh hoàng này, căng da đầu mở miệng:

“Cái đó…”

Ông ta còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng khóa kéo cặp sách cọ xát cách đây không xa ——

Một quyển folder thật dày bị ném xuống chân ông ta.

Đèn đường sáng lên vào lúc này.

Trong lòng Trình Trạch Khang truyền đến một luồng dự cảm không lành, ông ta run run thò tay xuống, cong lưng nhặt kẹp tài liệu kia lên, nương theo ánh sáng ven đường lật xem.

Cứ lật một tờ, sắc mặt ông ta lại tái một phân.

Mười mấy năm qua, mỗi một chuyện thương thiên hại lý vi phạm pháp luật phá hoại kỷ cương ông ta đã làm đều được ghi trong đó, rành mạch, chứng cứ đầy đủ.

Cả người Trình Trạch Khang rét run, dường như đại não đều cô đặc thành mảng hồ nhão. Ông ta giương mắt nhìn Thẩm Không, cứng họng không nói ra lời.

Thẩm Không nửa híp mắt, nhàn nhạt nói:

“Những thứ này chắc có thể làm ông ngồi tù ba mươi năm nhỉ.”

Dạo gần đây, mấy chục vạn anh kiếm ở sòng bạc trước đó, ngoại trừ để chống đỡ anh mua sắm tùy hứng ở ngoài ngày thường, dư lại đều dùng để sưu tập tư liệu dữ dội mà người cha rẻ tiền của anh làm —— Tâm trạng Thẩm Không rất tốt, dù gì anh cũng không mang số tiền đó đi được. Anh tiêu tiền trước nay đều tùy hứng, cho nên lần này coi như trả tiền thuê cho khối thân thể mượn tạm này đi.

Dù sao… nhìn thấy gương mặt đáng khinh kia hiện ra biểu cảm kinh hoảng sợ hãi như thế, cũng là một chuyện vui.

Thẩm Không đi ra từ bóng đêm.

Anh phả một vòng khói vào không trung, mắt nửa híp: “Cái này đưa cho ông, chỗ tôi còn rất nhiều bản sao, về phần có trượt tay gửi ra ngoài không… xem tâm trạng của tôi. Nếu ông lại đến làm phiền tôi thì tôi sẽ không tống cổ dễ như vậy nữa, hiểu không?”

Nói xong, ngay cả nửa ánh mắt Thẩm Không cũng lười cho Trình Trạch Khang co quắp trên mặt đất, xoay người ra khỏi hẻm nhỏ mà không thèm nhìn lại.

Anh chặn chiếc xe, xuống ở dưới tầng lầu nhà mình.

Màn đêm tối dần, hành lang nhỏ hẹp khép kín im ắng.

Thẩm Không vừa rút chìa khóa trong túi ra, vừa đi về phía trước theo cầu thang, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên theo tiếng bước chân của anh.

Anh đột ngột dừng lại.

Chỉ thấy một cục đen đen ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa nhà mình, cái đầu đen nhánh chôn giữa đầu gối, chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu.

Thẩm Không nhướng mày, thử mở miệng: “… Hàn Lệ?”

Bóng đen giật giật, nâng cái đầu chôn trong đầu gối lên.

Quả nhiên là Hàn Lệ.

Thẩm Không chau mày: “Sao cậu lại ngồi đây? Hơn nữa không phải cậu bị thương à, sao lại còn tới?”

Anh vừa nói vừa dùng chìa khóa mở cửa ra.

Hàn Lệ đứng dậy, duỗi tay vỗ vỗ bụi đất trên quần, hắn mím môi không trả lời, đôi mắt thâm thúy đen như bóng đêm vĩnh hằng, khóa chặt vào bóng dáng Thẩm Không, thần sắc đáy mắt ủ dột phức tạp, phảng phất có ngàn lời vạn tiếng ẩn chứa trong đó.

Hắn đi theo Thẩm Không vào trong cánh cửa.

Thẩm Không cởi giày ra, hoạt động cổ tay cổ chân theo thói quen, mở miệng nói: “Bao giờ cậu chuẩn bị xong thì tới.”

Vừa dứt lời, Hàn Lệ lập tức tấn công.

Thẩm Không né tránh theo phản xạ, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc —— Hình như hôm nay Hàn Lệ có cái gì khác mọi khi.

Cho dù là thế tấn công hay tốc độ công đều nhanh hơn bình thường, chỉ công không thủ, mang theo loại tư thái liều lĩnh, dường như đang ngấm ngầm áp chế sự tàn nhẫn khó có thể biểu đạt được, như là cho dù liều mạng đụng thương chân cũng phải bắt được bóng người anh vậy.

Mi tâm Thẩm Không nhăn càng chặt.

Anh tìm sơ hở, chân sau móc rồi đè làm Hàn Lệ ngã xuống đất, sau đó dùng trọng lượng cơ thể và cánh tay siết chặt thân mình còn giãy dụa của Hàn Lệ, mạnh mẽ chế phục hắn trên mặt đất.

“Sao cậu lại như thế này?”

Rõ ràng chiều nay lúc anh rời khỏi trường học vẫn còn tốt lắm mà, sao đến tối lại như phát điên vậy?

Hốc mắt Hàn Lệ đỏ đậm, ngực phập phồng lên xuống không có quy luật, đôi môi mỏng nhếch lên, hầu kết hơi hơi lăn lộn.

Hắn dùng sức nhắm hai mắt lại, nghèn nghẹn trả lời: “… Không sao đâu.”

…Nhìn thế nào cũng không giống như là bộ dạng không sao hết.

Thân thể dưới lòng bàn tay phát ra sức nóng cháy rực, xuyên thấu qua quần áo truyền đến người Thẩm Không.

Đây là phát sốt.

Thẩm Không buông gông cùm xiềng xích ra, khi chuẩn bị xoay người tìm kiếm thuốc hạ sốt lần trước còn thừa, giữa lúc không đề phòng lại bị Hàn Lệ tập kích từ sau lưng, dùng chiêu thức anh dạy lúc trước chế trụ anh —— thật ra rất có thiên phú.

Anh nhướng mày, đang chuẩn bị tránh thoát cánh tay Hàn Lệ, ánh mắt lại vô tình rơi xuống băng gạc trắng xóa băng bó trên mu bàn tay hắn.

Thẩm Không không khỏi dừng lại.

Ngay trong suy nghĩ này, Hàn Lệ thuận thế chôn cái trán nặng nề nóng bỏng vào vai anh, làm ổ trong đó.

Trong lần phát sốt đột ngột này, hắn thấy được nhiều thứ hơn.

Hắn thấy mình u ám và tự kỉ lãng phí thời gian của bản thân hết năm này qua năm khác, từ cấp 2 đến cấp 3, từ lạnh lẽo đến nóng nực; hắn thấy học sinh chuyển trường mới chuyển tới lớp mình vào cấp 3 – Diệp Cảnh Hoan; hắn thấy bọn họ trở thành bạn bè, thậm chí mình còn nảy sinh một chút thiện cảm và tâm tư vi diệu với cậu ta, ngay sau đó… tình hình chuyển biến bất ngờ.

Thân phận thật của hắn bị tiết lộ ra, ác ý tích lũy trước đó ầm ầm đổ xuống như một cơn lũ quét một cách bất ngờ, vô số ánh mắt và ác ý âm u chồng chất thành lưỡi dao sắc bén, lăng trì hắn không thương tiếc, mà thứ làm hắn khiếp sợ nhất chính là… phía sau đám người tươi cười đáng ghê tởm kia, hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc: Người đó mặc quần áo cũ giặt đến mức trắng bạc, biểu tình văn nhã và nhút nhát, dùng biểu cảm thật cẩn thận lấy lòng nhìn mọi người, ngũ quan thanh tú vẫn vậy nhưng lại thật tầm thường và làm người ta chán ghét.

—— Sâu trong cặp mắt kia cũng mang theo ác ý âm u.

Cảm xúc rõ ràng và kinh hoàng thổi quét qua, nhảy vào thân thể hắn, Hàn Lệ cảm giác đại não mình dường như bị căng ra vì hoảng sợ tuyệt vọng cô độc và thống khổ bao phủ.

Trong nháy mắt đó, hắn gần như không thể phân rõ, rốt cuộc mình là người bị cắt chân bị bắt nạt kia, hay là người tàn tật nhưng bày mưu lập kế này.

Giữa hỗn loạn, Hàn Lệ vô thức đi đến cửa nhà Thẩm Không, như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy đối phương.

Trong hơi thở cỏ xanh nhàn nhạt, Hàn Lệ nhắm hai mắt lại, rốt cuộc thể xác và tinh thần cũng nặng nề yên giấc.