Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 50: Chân bị thương



Sương mù dưới chân núi mỏng dần, phạm vi gặp sương cũng từ từ nhỏ hơn, nhìn xuyên qua lớp sương mù mông lung mỏng như lụa có thể thấy lều tìm kiếm cứu nạn dựng tạm ở chân núi. Đèn đuốc sáng trưng xua tan đi bóng đêm đen kịt, tiếng người và tiếng bước chân mơ hồ cách đó không xa truyền tới, làm người ta bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn.

Một số thành viên đội tìm kiếm cứu nạn đi trước, tiến vào trong cái lều lớn nhất giữa sân để báo tin, còn những thành viên khác trong đội hộ tống những người bị mắc kẹt trong núi được giải cứu đi về phía lều y tế đã dựng xong.

Lều sáng choang, nhân viên y tế vừa biết tin là dồn dập xúm vào vây bọn họ ở giữa.

Hai y tá chào đón Thẩm Không đang khoác khăn lông trên người bằng một trong số những cái giường, sau đó khéo léo sắp xếp các loại máy móc khác nhau để đo lường tình trạng thể chất của anh.

Lúc một trong hai y tá xắn ống tay áo ướt nhẹo của anh lên để xử lý vết trầy xước trên cánh tay anh, thì mành lều y tế đột nhiên bị vén ra, mấy người mang theo hơi sương ướt lạnh ở ngoài lều chui vào. Thẩm Không liếc mắt đã thấy Hàn Lệ sau lưng đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn.

Gương mặt hắn lạnh trầm, dường như đôi mắt đen nhánh đã hòa vào màn đêm sau lưng, ngón tay trắng bệch siết chặt gậy chống thật dài, áo vest trên người không hề xộc xệch, ít sương núi còn đọng trên tóc.

Gần như là ngay giây tiếp theo, Hàn Lệ đã dời tầm nhìn đi, lướt qua bả vai y tá đang khom lưng xử lý vết thương cho Thẩm Không, và thế là ánh mắt của hai người gặp gỡ giữa không trung.

Biểu cảm trên mặt Hàn Lệ dịu lại, chống gậy đi về phía Thẩm Không.

Đế gậy nhọn hoắt phát ra tiếng vang nặng nề trên mặt đất cứng rắn, cho dù trong lều đang có tiếng người huyên náo bận rộn cũng rất rõ ràng.

Đôi mắt Thẩm Không khẽ nhúc nhích, nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Tuy sắc mặt Hàn Lệ vẫn bình tĩnh tự nhiên cứ như là đã nắm đại cục trong lòng bàn tay vậy, nhưng bước tiến của hắn chậm hơn ngày thường nhiều, toàn bộ trọng tâm cơ thể đặt trên chân còn lại, ngón tay nắm chặt đầu gậy xanh trắng vì dùng sức. Những chi tiết nhỏ nhặt này làm Thẩm Không hơi cau mày, phản ứng lại ngay lập tức —

Cái chân bị thương của Hàn Lệ lại đau rồi.

Tuy hắn đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể nhưng những động tác vô thức và sự thay đổi trọng tâm vẫn không lừa được con mắt của Thẩm Không.

Cân nhắc đến môi trường âm u lạnh lẽo ẩm ướt trong núi và thời tiết kỳ lạ toàn sương mù dày đặc hiện tại, mà bây giờ đã khuya rồi, cái đầu gối vốn bị thương nặng của hắn không phát bệnh mới là lạ ấy.

Thẩm Không nhíu lông mày chặt hơn.

Sao thằng nhóc này càng lớn càng ngu vậy?

Anh đang suy tư dở thì Hàn Lệ đã đến trước giường anh.

Thẩm Không nhanh chóng thay đổi tâm trạng, lấy ra kỹ thuật diễn xuất dần dần đỉnh kout trong quá trình rèn luyện của anh. Trên gương mặt tái nhợt hiện lên biểu cảm ngạc nhiên, mừng rỡ đan xen với nghi ngờ, vội vàng đứng lên với vẻ hơi chật vật:

“Giám đốc Hàn? Sao ngài lại ở đây?”

Tầm nhìn của Hàn Lệ rơi vào người Thẩm Không như là lẽ đương nhiên.

Khăn choàng quanh lưng thanh niên rơi xuống giường theo động tác lỗ mãng của anh, quần áo bị sương mù dính ướt đã khô một nửa trên người dán vào bờ vai thon gầy, mái tóc ướt đẫm rối tung nằm trên mặt, gò má trắng bệch vì bị đông cứng, hình như là gầy hơn một chút, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay trầy da dưới đó, vết thương chưa khép lại vẫn đang chảy máu, trông khá là chật vật.

Thế này mà gọi là bình an vô sự à?

Hàn Lệ lặng lẽ cau mày nhưng trên mặt vẫn hờ hững lạnh nhạt. Hắn trầm giọng trả lời: “Bên thành phố E có công việc cần xử lý, nhân tiện đến xem một chút.”

Có ma mới tin.

Thẩm Không cũng không vạch trần hắn, chỉ làm vẻ vui mừng trên mặt sâu hơn: “Trùng hợp quá! Em còn định về đến nơi thì đi cảm ơn ngài ngay, không ngờ lại có thể gặp ngài dưới chân núi — Ngài ngồi đi!”

Anh vừa nói vừa vội vàng vàng cất bước tiến lên, không nói gì thêm lôi thẳng Hàn Lệ về giường ngồi.

Thẩm Không khéo dùng sức mà Hàn Lệ lại còn đang đứng không ổn vì chân bị thương, nên bất ngờ bị ấn cho ngồi xuống.

Theo khoảng cách nhanh chóng thu hẹp giữa hai người, độ ấm của thanh niên bên cạnh truyền đến trong nháy mắt.

Hàn Lệ thấy hơi lạ lẫm nên dịch sang bên cạnh.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng đối phương bị nhốt trong ngọn núi lạnh lẽo mấy ngày, ngay cả quần áo trên người cũng bị sương mù thấm ướt, nhưng độ ấm trong người lại mạnh mẽ, nóng rực, tràn đầy sức sống xuyên thấu qua bàn tay đang đặt trên vai mình, gần như làm hắn bị bỏng.

Tuy đầu gối vẫn còn đau nhưng đã thoáng đỡ hơn vì không còn chịu sức nặng nữa.

Một hơi thở cỏ xanh pha lẫn với bùn đất ẩm ướt từ bên cạnh truyền đến, trong lòng Hàn Lệ hơi động, quay đầu nhìn Thẩm Không ngồi bên mình.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng nói gì thì y tá làm kiểm tra toàn thân cho Thẩm Không ban nãy đã cầm tấm bảng đi tới, ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng xử lý Thẩm Không một chút mới nói:

“Xin chào anh, ngài Mạnh. Đã có kết quả khám sức khỏe của anh, ngoại trừ suy dinh dưỡng chút chút thì không có gì nghiêm trọng. Nếu anh không yên tâm thì có thể đến bệnh viện chuyên nghiệp để kiểm tra chuyên sâu.”

Thẩm Không gật đầu, đôi mắt hơi cong lên: “Vâng, cảm ơn cô.”

Hàn Lệ ngước mắt nhìn y tá, tự nhiên nói tiếp:

“Cho nên là bây giờ cậu ta có thể đi rồi, đúng không?”

“Đúng.”

Nói xong, y tá vội vàng xoay người rời đi. Trong lều y tế vẫn hỗn loạn lắm, vô số nhân viên y tế bưng khay dụng cụ vội vã đi tới đi lui, xử lý những công việc liên quan đến mấy người bị mắc kẹt khác.

Hàn Lệ nhẹ nhàng vuốt ve gậy chống trong tay một lúc rồi quay đầu nói với Thẩm Không:

“Đi thôi, tài xế đang chờ ở bên ngoài. Tôi đã cho người đi chuẩn bị quần áo để cậu thay rồi.”

Thẩm Không gật gật, ngoan ngoãn nghe lời như một ngôi sao trẻ được bao dưỡng bình thường.

Hàn Lệ cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay mình một chút, đã hơn 12 giờ rồi, hắn chống gậy đứng dậy khỏi giường.

Nhưng ngay trong nháy mắt hắn đứng lên, ý lạnh thấu xương mang đến cơn đau nhức như là có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò bò gặm nhấm trong đó, trọng tâm đặt trên đầu gối đau đớn kịch liệt ngay lập tức, làm Hàn Lệ đột ngột lảo đảo, mất kiểm soát ngã sang bên cạnh.

Thẩm Không nhanh tay nhanh mắt duỗi tay đỡ lấy hắn.

Hàn Lệ chật vật nắm chặt cánh tay Thẩm Không, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể.

Xuyên thấu qua vải vóc ướt một nửa, nhiệt độ nóng bỏng trên thân đối phương truyền đến trong nháy mắt, đốt cháy không khí quanh người giống như là lò sưởi vậy, hơi ấm đột ngột lan tỏa bao bọc lấy hắn. Khoảng cách giữa bọn họ bỗng nhiên thu hẹp vào khiến Hàn Lệ vô thức tránh né, nhưng lại bị cánh tay cứng rắn của thanh niên cố định tại chỗ. Hai người giữ khoảng cách mờ ám đầy lúng túng này một lúc lâu thì Thẩm Không mới thả lỏng tay ra như là không có chuyện gì xảy đến, thân thiết hỏi:

“Giám đốc Hàn, ngài không sao chứ?”

Hàn Lệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo sáng rõ của Thẩm Không mấy giây, chậm rãi đứng thẳng người lên, trở lại vẻ ung dung:

“Cảm ơn.”

Hắn nhẹ nhàng phủi ống tay áo bị vò nát một lần, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, về sau đừng gọi xa lạ như vậy.”

Thẩm Không dừng một chút, ký ức về cú điện thoại với Hàn Lệ lần trước lập tức sống lại. Anh do dự vài giây rồi hỏi dò:

“… Hàn tổng yêu dấu?”

Hàn Lệ: “…”

Hắn im lặng mấy giây mới từ tốn nói: “… Gọi tên tôi là được rồi.”

Nói xong, Hàn Lệ bèn chống gậy, cất bước đi về phía trước, nhìn từ đằng sau, trông bóng lưng to lớn cao ngất có loại chật vật không tên. Thẩm Không đứng tại chỗ vài giây mới chạy theo.

Tài xế đã chờ sẵn ở cửa, sau khi hai người lần lượt chui vào thì lái về phía khách sạn Hàn Lệ nghỉ chân.

Màn đêm giữa núi chẳng có ánh sáng mấy, dường như ô nhiễm ánh sáng ở thành phố đã bị nơi đây thanh lọc, không còn chút dấu vết nào, chỉ có chút ánh đèn mờ ảo thi thoảng sáng lên trong khu rừng nhấp nhô cách đó không xa, nhưng rồi lại bị xe cộ phóng nhanh bỏ lại đằng sau.

Vầng trăng lưỡi liềm trên đỉnh đầu đúng là như hình với bóng, cho dù xe chạy nhanh cỡ nào thì ánh trăng mỏng manh như dải lụa cũng có thể chiếu vào cửa sổ xe, thi thoảng lại bị rừng cây cao cao che khuất làm trong xe lúc sáng lúc tối.

Thẩm Không quay đầu nhìn Hàn Lệ ngồi bên mình.

Đường nét sâu sắc trên gương mặt đối phương thỉnh thoảng bị ánh trăng ngoài cửa xe chiếu sáng, đôi mắt ẩn chứa đêm đen sâu thẳm giấu dưới lông mày, cả người gần như hòa thành một thể với bóng tối lạnh lẽo trong núi, cứ như là không có tâm trạng nào có thể xuyên thấu qua lớp vỏ bọc hờ hững của hắn.

Ngũ quan của hắn vẫn còn giữ đường nét thời bé thơ.

Nhất thời Thẩm Không hơi hoảng hốt, như là có thể thấy được hai khuôn mặt xuyên qua mặt mày hắn.

Một khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối ở băng ghế đằng sau xe, đôi mắt đen nhánh ngậm giọt nước mắt tròn vo nhìn thẳng vào anh xuyên qua gương chiếu hậu, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng có sự đau đớn và tuyệt vọng bạt vía kinh hồn.

Một khuôn mặt bị màn mưa tầm tã mờ ảo che giấu, đôi mắt cũng đen nhánh như vậy nhìn xuyên qua làn mưa dày nặng, mang theo cảm xúc sắc bén, lạnh lẽo và cứng rắn đột ngột đâm thẳng vào anh.

Bắt đầu từ lúc 13 tuổi, Thẩm Không đã làm lính đánh thuê gần 20 năm, đi từ núi sông hoang mạc đến băng nguyên đất lạnh, từ nông thôn hoang vắng đến thành phố nhộn nhịp, gần như đều để lại dấu chân mình. Nhưng liên hệ giữa anh và thế giới trần tục lại xa cách lạnh nhạt đến vậy, như gần như xa. Anh có thể cùng sống cùng chết với một người trên chiến hào, nhưng lại có thể dứt khoát rút súng đối mặt trong nhiệm vụ tiếp theo.

Mối quan hệ tình cảm của anh và bất kỳ người nào cũng nông cạn như vậy, cuộc sống máu, lửa và sắt đã làm hiểu biết về khái niệm “con người” của anh trở nên mơ hồ.

Thẩm Không có thể tiêu xài hoang phí, chiến đấu, làm tình một cách tùy ý, nhưng đồng thời lý trí cũng lạnh lùng rút khỏi.

Anh cứ như là một con thú khoác lên mình tấm da người, một thứ chỉ có cái xác rỗng bên ngoài.

Nếu tính kỹ ra thì anh chưa bao giờ ở chung với một người mà không có sát ý hay tình dục, nhưng Hàn Lệ là điều bất ngờ, cũng là ngoại lệ.

Trong khi Thẩm Không bị một sự tồn tại vượt qua lẽ thường nào đó mạnh mẽ sắp xếp để anh xen vào cuộc đời Hàn Lệ, thì Hàn Lệ cũng bất ngờ chui vào hệ thống anh đã thiết lập 20 năm qua.

Cảm giác xa lạ này làm anh thấy khó chịu.

— Nhưng không thể rời xa.

Thẩm Không tỉnh bơ thu tầm mắt lại, tựa trán vào cửa sổ xe lạnh lẽo, sự mệt mỏi uể oải nhanh chóng kéo đến theo tứ chi.

Cơ thể vốn không được rèn luyện nhiều này đã đạt cực hạn.

Mấy ngày nay anh chưa từng nghỉ ngơi, dù trong lúc những người khác gác đêm thì anh vẫn nâng cao 120% sự cảnh giác chú ý đến động tĩnh trong sương mù.

Giờ đây, cơn mệt mỏi bị ép dồn nén ập đến như thủy triều, kéo anh vào biển cả đen tối đầy cạm bẫy.