Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 2: Biến Cố Ở Trường Đămri)

Chương 25: Chương 17 phần 1



Chương 17

Bữa tiệc điều tra

Buổi tối hôm đó trôi qua thật nặng nề với bọn trẻ lâu đài K’Rahlan. Cuộc gặp gỡ giữa Suku, Păng Ting và Kăply với thám tử Eakar chẳng cho thấy điều gì sáng sủa ngoài điều mà tụi nó không hề muốn thấy chút nào: thủ phạm là một tay tinh ranh và cực kỳ nguy hiểm.

Êmê không giấu vẻ lo lắng:

- Một khi con ma cà rồng kia còn tự do lẩn trốn trong trường, anh phải hết sức cảnh giác đó, anh K’Brăk.

- Anh biết mà. – Nguyên trấn an Êmê, mắt lom lom canh chừng sợ cô bé nhảy xổ vào mình. Có vẻ như lúc này nó cảnh giác con ma cà rồng kia thì ít mà cảnh giác Êmê thì nhiều.

Păng Ting thở ra:

- Còn hai hôm nữa là đến ngày thầy N’Trang Long phải trả lời lão Bolorađam. Hổng biết thầy đã có cách chưa?

- Đến Eakar mà còn bó tay…

K’Tub quàu quạu nói và đột ngột bỏ lửng. Rõ ràng K’Tub không muốn thốt lên thành lời những ý nghĩ u ám trong đầu mặc dù nó thừa hiểu tụi bạn biết tỏng nó đang nghĩ gì.

Chung quanh bọn trẻ, không khí mỗi lúc một ngột ngạt dù căn phòng của Nguyên và Kăply khá rộng. Đã thế, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Đây là cơn mưa đầu tiên kể từ ngày Nguyên và Kăply đặt chân đến xứ Lang Biang. Ở cái xứ kỳ quặc này, dường như trời đã bắt đầu vào mùa đông. Kăply thầm nghĩ và tự dưng nó cảm thấy nhớ nhà ghê gớm. Nó lắng nghe những giọt nước mưa cọ vào cửa kiếng, xốn xang nhớ đến tiếng mưa rơi trên mái tranh và quất ràn rạt vào tàu lá chuối sau vườn nhà nó. Đó là những buổi chiều xám lạnh, Kăply bồi hồi nhớ lại, bầu trời làng Ke đùng đục suốt cả ngày trước khi gió từ khe núi thổi xuống làng, dồn đám mây vần vũ vào một chỗ rất thấp suýt chạm nóc nhà thờ và một lát sau thì mưa rơi. Cánh đồng và cây cối ướt đẫm trong những ngày hôm đó và các khe mương trở thành những con suối róc rách chảy quanh nhà nơi nó và Nguyên ngồi xổm trước hiên suốt ngày chỉ để xếp những con thuyền bằng giấy thả trôi lững lờ rồi giương mắt ngó.

Tiếng mưa làm Kăply lãng đi câu chuyện nóng bỏng của tụi bạn lúc nào không hay. Nó cứ ngồi nghĩ mãi về làng Ke, ao ước một ngày nào đó nó sẽ dẫn Mua đi bắt ếch dưới mưa, đi đào khoai trộm và trên đường về nó sẽ bắt Mua đứng đợi bên ngoài hàng rào nhà hàng xóm để nó chui vào nhặt những bông sứ trắng muốt, kết thành một vòng hoa xinh xắn, thơm tho, và Mua sẽ sung sướng cười khoe răng sún.

- Làm gì thần ra vậy, mày?

Tiếng nói của Nguyên vang lên sát bên tai khiến Kăply giật nảy. Nó quay phắt lại, ngạc nhiên không thấy bọn Êmê, K’Tub, Păng Ting và Suku trong phòng:

- Tụi nó đâu hết rồi?

- Về từ lúc nãy lận. – Nguyên dòm bạn lom lom. – Bộ bây giờ mày đang tơ tưởng đến cái Cặp Sách hả?

- Bậy. – Kăply chối, giọng rầu rầu. – Tao đang nhớ nhà.

Câu nói của Kăply khiến mặt Nguyên bất giác xịu xuống. Nó ngẩn ra:

- Tao cũng vậy. Nhưng… nhưng…

- Nhưng sao? – Kăply tròn mắt thấy bạn ngập ngừng.

- Nhưng có lẽ tụi mình chưa thể thoát khỏi xứ này ngay được. – Nguyên ném cho bạn một cái nhìn u ám. – Tụi mình đã bị cuốn đi quá xa rồi.

- Thế chừng nào tụi mình mới về lại được làng Ke? Tụi mình phải quay về làng chứ? – Kăply lo lắng hỏi, không nhận ra nó đang chồm sát vào người bạn đến mức sắp đẩy thằng này rớt ra khỏi giường.

- Dĩ nhiên rồi, Kăply. – Nguyên cố giữ giọng điềm tĩnh, không hay tiếng thở dài đã vô tình chống lại nó. – Nhưng như tao đã nói: không phải lúc này.

Nguyên nhìn bộ mặt nghệt ra của Kăply, liếm môi nói tiếp, trông nó vất vả như đang cố gắng giải thích ột bức tường hiểu điều gì đang xảy ra trên thế giới này:

- Mày hiểu không, Kăply. Những chiếc ghế ngựa vằn đang được ông K’Tul cất giữ ở một chỗ nào đó và cái chỗ này phải nói là cực kỳ bí mật. Để tìm ra nơi cất giấu, tao nghĩ tao và mày không đủ sức đâu.

Mặt Kăply lập tức xám lại và trái tim nó đang rơi xuống đâu đó ở dạ dày.

- Nhưng mày yên tâm, tao đã nghĩ ra cách rồi. – Nguyên lật đật nói. – Tao sẽ nhờ thằng Suku. Suku là một thằng quái, lại tốt bụng, chắc chắn nó sẽ giúp tụi mình. Nhưng nhờ vả thế nào để nó không nghi ngờ là điều tao phải nghĩ thêm.

- Ờ, mày nghĩ đi!

Kăply đáp bằng giọng như thể hai đứa có chung một cái đầu và cái đầu đó hiện nay Nguyên đang giữ.

- Điều quan trọng nhất hiện nay đối với tụi mình là làm sao thoát khỏi sự ám hại của Bastu và bọn tay chân của hắn. – Nguyên dứt sợi tóc đánh “bực” một cái, nhăn mặt nói. – Nếu không, tụi mình khó mà sống đến ngày trở về.

- Ờ tao cũng nghĩ vậy.

Kăply đáp xuôi theo, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

- Nghĩ vậy cái con khỉ! – Nguyên đột ngột phát cáu. – Có bao giờ tao thấy mày chịu nghĩ cái quái gì đâu.

Nguyên liệng cái gối vào thành giường một cái “bộp” như để xả cơn giận:

- Nếu cái đầu mày biết nghĩ, vậy tại sao mày không nghĩ giùm tao đi: Con ma cà rồng đó là ai? Tại sao mà hắn lọt khỏi bản danh sách của Cục an ninh và Eakar? Làm sao để vạch mặt và tóm cổ hắn? Hổng lẽ ngày nào cũng đợi đến lúc leo lên giường nằm trùm mền, tao và mày mới biết là mình vừa mới sống sót thêm một ngày?

Kăply có vẻ bất ngờ trước cơn điên của bạn. Nó không biết tại sao Nguyên đột ngột giống như con sư tử bị chọc gậy vào lỗ mũi như vậy. Chắc nó sợ? – Kăply đoán mò. – Cũng có thể nó đang nhớ nhung làng Ke giống như mình và mong kết thúc sớm mọi rắc rối ở cái xứ quái chiêu này để nhanh chóng tìm cách quay về?

Tự nhiên Kăply thấy thương bạn quá. Và nó nói, hoàn toàn ngạc nhiên về sự tự tin của mình:

- Tao đã nghĩ ra một cách, Nguyên à.

- Mày nghĩ được một cách á? – Nguyên hấp háy mắt, bộ tịch khôi hài giống như nghe một con cá khoe mình biết bay.

- Mày biết không, trưa nay tao và Mua đi vào Công viên Các Thứ Kẹo. – Như không nghe thấy Nguyên, Kăply tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ càng lúc càng rõ rệt trong đầu. – Ở đó, cây cối trổ toàn kẹo. Mỗi loại cây ột thứ kẹo. Chắc là mày chưa bao giờ nghe qua.



- Nghe rồi. – Nguyên nhún vai. – Hồi trưa tụi Suku có kể cho tao nghe về công viên này.

Kăply hơi cụt hứng. Nó khựng lại một chút như chiếc xe vấp phải ổ gà. Nhưng chỉ một chút xíu thôi, rồi nó hăng hái tiếp:

- Ở đó có kẹo Nhột, kẹo Ngứa, kẹo Chết khiếp, kẹo Quát tháo, kẹo Mọc sừng, nói chung là đủ thứ kẹo quái đản, thậm chí có cả kẹo Mót tiểu nữa.

- Những thứ đó tao cũng đã nghe qua rồi. – Nguyên hờ hững nói. – Thằng Suku còn kể cho tao nghe cả đống thứ kẹo mắc dịch khác nữa kìa. Nào là kẹo Câm, kẹo Lé, kẹo Hắt-xì, kẹo Nhảy cà tưng…

- Thế nó có nhắc đến kẹo Hiện nguyên hình không? – Kăply hít vào một hơi, hồi hộp hỏi.

- Kẹo Hiện nguyên hình hở? – Nguyên chớp mắt. – Ờ, hình như tao không nghe nó nói tới thứ kẹo này.

- Mày biết không. – Kăply láo liên mắt nhìn quanh phòng rồi hạ giọng thấp thỏm kể. – Hồi trưa tao đã ăn phải kẹo Hiện nguyên hình. Thế là tao hoá ra thằng Kăply ngay trước mắt nhỏ Mua.

Ngay lập tức Nguyên đánh mất vẻ lơ đãng, thậm chí nó mấp máy môi hai ba cái để bắt mình tập trung.

- Sao mày ngốc thế? Đã biết đó là kẹo Hiện nguyên hình sao còn tọng vô họng?

- Ủa, thằng Suku không nói ày biết chi tiết này sao? – Kăply ngạc nhiên. – Các thứ kẹo ở đó, khi ăn xong thì tờ giấy gói mới hiện lên dòng chữ cho biết đó là kẹo gì.

Mặt Nguyên lộ vẻ căng thẳng:

- Thế nhỏ Mua có thắc mắc gì không?

- À, không. – Kăply toét miệng cười. – Lúc đó, tao nhanh trí liệng tờ giấy gói vô bụi rậm và bảo đó là kẹo Đùa dai. Thế là nó tin ngay lập tức.

- Bịa hay đấy. – Nguyên gật gù khen. – Hóa ra cái đầu mày cũng có lúc giống cái đầu tao.

Giọng thằng Nguyên đúng là giọng trịch thượng của một đại ca lâu năm, nhưng Kăply rất lấy làm khoái chí với sự so sánh đó. Nó hớn hở nói tiếp:

- Tao nghĩ tụi mình có thể kiếm cho thầy N’Trang Long một mớ kẹo Hiện nguyên hình…

- Tuyệt vời!

Nguyên reo ầm lên và bắn lên khỏi giường như nút chai sâm banh. Nó rơi đánh “rầm” một cú như trời giáng nhưng hình như hổng thấy đau chút nào.

- Tao hiểu ý mày rồi. – Trong tư thế đang bò lồm cồm, Nguyên hân hoan ngước nhìn bạn. – Sáng mai tao và mày sẽ tới Công viên Các Thứ Kẹo.

- Chỉ có hai đứa thôi ư? – Kăply dựng cặp lông mày. – Còn những đứa kia?

- Sáng mai tụi nó đi học hết rồi, chỉ còn mỗi thằng Suku ở nhà thôi. – Nguyên khoát tay. – Nhưng nếu như tụi nó có mặt đầy đủ, tụi mình cũng không thể để bất cứ đứa nào đi theo được.

Nguyên ngao ngán nhìn cái miệng đang há hốc của Kăply, tặc lưỡi giải thích:

- Mày bắt cái đầu của mày làm việc chút đi: Kéo cả đám tới đó để tụi nó chứng kiến cảnh tao và mày hóa thành thằng Nguyên và thằng Kăply à?

- Chuyện đó thì mày khỏi lo! – Kăply “à” lên một tiếng, mặt tươi tỉnh. – Hôm qua tao đã để ý kỹ rồi. Kẹo Hiện nguyên hình là viên kẹo màu vàng. Cứ thấy kẹo màu vàng là mình hái, khỏi cần thử.

- Kăply ơi là Kăply! – Nguyên giơ hai tay lên trời. – Bộ mày không nhận ra Công viên Các Thứ Kẹo sở dĩ thu hút khách là nhờ vào những bất ngờ thú vị hay sao? Nếu chỉ cần bước vào Công viên Các Thứ Kẹo một lần là thuộc hết màu sắc và công dụng của các loại kẹo thì lần sau ai mà thèm tới đó nữa. Thằng Suku bảo với tao các loại kẹo ở đó thay đổi màu sắc và kiểu dáng mỗi ngày, mày hiểu không? Và cứ sau một tháng, lại bổ sung thêm nhiều loại kẹo mới.

- Có nghĩa là ngày mai kẹo màu vàng không phải là kẹo Hiện nguyên hình? – Kăply không giấu vẻ lo âu.

- Thì vậy chứ sao. – Nguyên thở đánh thượt. – Cho nên sáng mai chỉ có tao và mày đến đó. Và tụi mình phải è cổ ra thử lần lượt hết thứ kẹo này đến thứ kẹo khác cho đến chừng nào tìm ra được kẹo Hiện nguyên hình mới thôi.

Trông mặt Kăply lúc này ỉu xìu y như thể ngày mai không phải nó đến Công viên Kẹo mà bị áp giải đến Công viên Thuốc độc vậy. Nó nghĩ sáng mai chắc nó phải vét hết can đảm mới có thể bình tĩnh tọng vô họng thêm một lần nữa các thứ kẹo Ngứa, kẹo Nhột, kẹo Chết khiếp quái quỉ kia.

Và khi sực nhớ đến kẹo Mót tiểu thì Kăply giật bắn mình. Nó rên lên một tiếng và chìa bộ mặt méo xệch vô mắt Nguyên, giọng thiểu não:

- Ngày mai trước khi đi ra khỏi nhà, mày nhớ nhắc tao đi tè đó nha!

oOo

Thầy N’Trang Long trợn đôi mắt to cồ cộ nhìn Nguyên hăm hở trút một đống kẹo xuống trước mặt mình. Thầy không nói gì hết, đơn giản là thầy không biết điều gì đang diễn ra.

- Các con đến gặp ta chỉ để mời ta ăn kẹo thôi sao?

Đợi Nguyên dốc hết kẹo trong túi ra bàn và lùi lại, ngồi xuống cạnh Kăply trên chiếc ghế dài đối diện, thầy mới ngước nhìn bọn trẻ nhẹ nhàng cất tiếng. Cái cách thầy nhìn tụi nó khiến Kăply hình dung ra một cách sống động cả mớ dấu hỏi đang nhảy múa trong mắt thầy.

- Thưa thầy, – Nguyên lễ phép đáp – đây là kẹo Hiện nguyên hình. Tụi con vừa hái ở Công viên Các Thứ Kẹo.

Có vẻ như phải mất mấy giây sau, ý nghĩa của câu nói mới ngấm được vô tai thầy N’Trang Long. Và thầy vui vẻ thốt lên điều mà Nguyên và Kăply đang nín thở chờ nghe:

- Hay lắm, tụi con! Tụi con đã đem đến đúng thứ mà ta đang chờ đợi hổm rày.

Thầy dùng cả hai bàn tay to tướng vốc nắm kẹo lên rồi trút xuống, hai ba lần như vậy, vẻ khoái trá đặc biệt, rồi thầy xòe rộng bàn tay trên đống kẹo như muốn sưởi ấm chúng.

Kăply ngẩn ra:

- Bộ thầy biết trước là tụi con sẽ đem kẹo Hiện nguyên hình tới hả thầy?



- Ta không biết rõ như thế, K’Brêt à. – Thầy N’Trang Long nói, vẫn chưa nhấc tay khỏi đống kẹo. – Nhưng ta linh cảm là ngày hôm nay sẽ có người đem đến cho ta chiếc chìa khóa để mở cánh cửa bí mật trong vụ Bolobala.

Mặt hai đứa trẻ ửng lên vì sung sướng và hãnh diện, không nghĩ thầy hiệu trưởng lại xem trọng sáng kiến của tụi nó vậy.

- Các con biết tại sao Công viên Các Thứ Kẹo có loại kẹo này không? – Thầy N’Trang Long nheo mắt nhìn Nguyên và Kăply, trìu mến hỏi.

Kăply nhìn lại thầy ngu ngơ đáp:

- Ở đó có đủ loại kẹo mà thầy.

- Dĩ nhiên là Công viên Kẹo có rất nhiều thứ kẹo. – Thầy N’Trang Long gật đầu. – Và nếu chịu khó để ý, các con sẽ thấy tất cả các thứ kẹo ở đó đều có một điểm chung là tạo ra những tình huống oái ăm, trái khoáy nhằm mua vui cho khách. Người ta gọi chúng là những viên kẹo nghịch ngợm.

- Con hiểu rồi, thưa thầy. – Nguyên kêu lên. – Kẹo Hiện nguyên hình thì không giống chút gì như thế. Nó là một viên kẹo rất nghiêm túc.

- Con nói đúng đó, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long tươi cười, hai bàn tay xoa xoa vào nhau vẻ hài lòng. – Đây là viên kẹo phòng gian, được ban quản lý công viên đặt lẫn vào các thứ kẹo khác nhằm phát hiện kẻ xấu đột nhập vào công viên. Nhờ thứ kẹo này, họ đã từng bắt được hai con ma sói, một con ma cà rồng hoang dã và hai sát thủ của phe Hắc Ám đội lốt học sinh trường Đămri, tất nhiên là hai tên cắc ké thôi.

Thầy nhón lấy một viên kẹo, vân ve bằng hai ngón tay, gật gù:

- Viên kẹo này lợi hại lắm đây. Chỉ có điều người ta không tiện công bố thành tích của nó.

Thầy đặt lại viên kẹo xuống, để bàn tay có thề rãnh rang nhảy lên cằm.

- Cảm ơn các con nha. – Thầy xoắn một cọng râu, ánh mắt lấp lánh thứ ánh sáng êm dịu và cất giọng trầm ấm. – Mặc dù cho đến giờ này các con vẫn còn léng phéng ở đây chưa chịu mò đến núi Lưng Chừng, nhưng vì những viên kẹo quan trọng này, ta nghĩ là ta sẽ không trách phạt các con.

Thầy đứng lên khỏi ghế, và từ chỗ nào đó tuốt trên cao thầy êm ái dội xuống đầu Nguyên và Kăply câu nói mà thực ra không cần nghe, tụi nó cũng biết là đã đến lúc thầy muốn tống cổ tụi nó ra khỏi phòng:

- Tụi con có thể ra về được rồi đó.

Lúc đó là giữa buổi sáng. Nguyên và Kăply rời văn phòng hiệu trưởng, leo xuống cơ man những bậc thang để đặt chân lên mặt đất, băng ngang các lớp học đang vọng ra không ngớt những tiếng rì rầm, trước vô số cặp mắt tò mò chĩa ra từ các ô cửa.

Thấy Kăply cứ dáo dác ngó quanh, Nguyên bực mình:

- Về lẹ đi! Cái cặp sách của mày giờ này đang ngồi trong lớp, tìm gì mà tìm!

- Tao đâu có tìm Mua. – Kăply đỏ mặt. – Tao chỉ muốn quan sát xem thám tử Eakar đang nấp ở đâu thôi.

Dĩ nhiên Kăply không thể nào tìm thấy Eakar. Nó chỉ bắt gặp Pôlôna và Chor, hai phóng viên của tờ Tin nhanh N, S & D, lảng vảng trong sân với bộ mặt bơ phờ, chiếc áo khoác màu ô-liu ngả sang màu đen như lâu ngày biếng giặt, ngay cả huy hiệu hình tia chớp trên ngực áo cũng không còn lấp lánh như lần đầu nó nhìn thấy. Thất thểu lê bước qua các hành lang, điệu bộ hăm hở trước đây biến mất, trông họ giống như những kẻ lạc đường.

Vẻ chán chường của Pôlôna và Chor mà Nguyên và Kăply đã trông thấy vào buổi sáng đã in dấu lên tờ Tin nhanh N, S & D ra trưa đó một mẩu tin không có gì mới, đọc lên nghe chán ngắt như bộ dạng của những người viết ra nó:

CHỜ ĐỢI

Cho đến ngày hôm nay, thủ phạm ám hại nữ sinh Bolobala vẫn chưa được lôi ra ánh sáng. Và theo chúng tôi biết, hiệu trưởng N’Trang Long dường như vẫn chưa có cách gì để chứng minh sự trong sạch của mình.

Trường Đămri hiện vẫn ở trong tình trạng báo động và một khi chưa xác định được ai là ma cà rồng, tính mạng của đông đảo học sinh vẫn bị đe dọa nghiêm trọng. Sự kéo dài đầy phập phồng này là bằng chứng rõ rệt về sự bất lực của người lãnh đạo nhà trường, chưa kể những câu hỏi liên quan đến những hành động mờ ám của cá nhân ông N’Trang Long – những câu hỏi chúng tôi đã nêu ra trong các số báo trước nhưng vẫn chưa được giải thích thỏa đáng.

Dư luận có lẽ đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn và đang nóng lòng chờ đợi sự can thiệp của các cơ quan có thẩm quyền.

Chắc chắn sẽ xảy ra cuộc chuyển giao quyền lực ở trường đào tạo tài năng Đămri nếu trong một thời gian ngắn nữa, vụ Bolobala vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi sẽ kịp thời thông báo đến quý độc giả ngay khi cuộc thay đổi nhân sự diễn ra.

Tất cả chúng ta cùng chờ đợi.

Êmê thì thào vào tai Nguyên ngay trong bàn ăn.

- Ama Đilê cứ lặp đi lặp lại luận điệu cũ rích à, anh K’Brăk.

- Trong vẻ ỉu xìu của hai phóng viên hồi sáng là biết rồi. Mấy số gần đây, thấy Chor bỏ luôn mục phỏng vấn là anh nhận thấy tình thế đang xoay chuyển bất lợi cho họ.

Ngược lại với bọn trẻ, ông K’Tul nom rất hí hửng. Suốt bữa ăn, ông ngồi không yên, cứ nhướn mãi chiếc cổ dài đến nỗi thân hình ốm nhách, lêu nghêu của ông bị kéo dài ra như một sợi dây khiến Kăply không khỏi cười thầm khi liên tưởng chiếc đầu của ông với một quả bóng bay.

Ông nói, quá phấn khích nên giọng nghe phập phều như lọt qua một cái miệng móm:

- Kỳ này mà N’Trang Long không văng khỏi chiếc ghế hiệu trưởng mới là chuyện lạ.

- Văng sao được hả ba? – Thằng K’Tub cự liền.

- Sao mà không văng? – Ông K’Tul hừ giọng. – Hổng lẽ tính mạng của tất cả học trò trường Đămri không đáng để đánh đổi chiếc ghế hiệu trưởng của lão N’Trang Long sao?

Ông trừng mắt nhìn thằng con:

- Đừng quên trong đó có cả tính mạng của con nữa đó.

K’Tub làu bàu:

- Ba chỉ toàn nghe theo giọng điệu của Ama Đliê.

- Không chỉ có mình ta nghe Ama Đliê đâu, con trai à. – Cặp ria con kiến của ông K’Tul vểnh lên một cách khiêu khích. – Theo ta biết thì Cục trưởng Cục báo chí Y Nail cũng đang theo dõi sát sao vụ này. Nếu Y Nail nói một tiếng với Cục an ninh và Bộ giáo dục, chắc chắn N’Trang Long không thể nướng chiếc mông của lão trên chiếc ghế hiệu trưởng lâu hơn thời gian chín một con bê đâu.

Mặt K’Tub đột ngột tối hù như bầu trời trước cơn giông. Nhưng trước khi nó kịp phun ra những lời phạm thượng, bà Êmô đã nhanh chóng dàn hòa:

- Chỉ còn hai ngày nữa thôi, N’Trang Long sẽ phải trả lời trước Bolorađam và trước công luận về vụ này. Chẳng việc gì chúng ta phải đoán non đoán già cho mệt óc.