Ông K’Tul vắng mặt ở bàn ăn vào tối hôm đó là điều mà bọn Kăply không lường trước nhưng tụi nó cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi không nhìn thấy ông ở chỗ ngồi quen thuộc phía đầu bàn. Có thể vì ông vẫn còn giận thằng K’Tub, nhưng lý do vững chắc hơn là ông không muốn cho bọn trẻ nhìn thấy bộ mặt thiểu não của ông trước thất bại ngày càng ê chề của tờ Tin nhanh N, S & D trước tờ Lang Biang hằng ngày trong cuộc chiến thông tin quanh vụ Bolobala.
- Ba con đâu rồi hả dì?
K’Tub hỏi và có vẻ cũng chỉ hỏi cho có hỏi.
- Ba con ăn trước rồi. – Bà Êmô không trả lời thẳng câu hỏi của thằng cháu, tay huơ qua huơ lại con dao nhỏ trước mặt. – Tụi con ăn đi!
Nhưng K’Tub vừa cắm chiếc nĩa của mình vào khoanh thịt thì bà Êmô bỗng hỏi:
- Hồi chiều tụi con đi đâu vậy?
- Tụi con… tụi con… – K’Tub ngần ngừ không biết có nên nói rõ mọi chuyện cho bà dì cả lo biết hay không.
Bà Êmô quét tia mắt sắc lạnh sang Êmê:
- Con nghĩ là Hailixiro bị tóm thì phe Hắc Ám chết sạch không còn một mống nào hả?
- Mẹ. – Êmê kêu lên bằng giọng phụng phịu. – Sao mẹ lại nói thế? Tụi con lúc nào cũng đi đứng cẩn thận mà.
Bà Êmô hừ giọng:
- Cách đi đứng cẩn thận nhất là đi đứng loanh quanh trong nhà mình thôi.
- Dì ơi, – K’Tub nuốt vội miếng thịt khoanh, gân cổ cãi – nếu đi đứng ngoài đường mà thực sự gặp nguy hiểm, Bộ giáo dục đã đóng cửa trường Đămri từ lâu rồi.
- Bây giờ thì ta hiểu tại sao ba con phải phát khùng với con rồi, K’Tub à. – Bà Êmô nhìn thằng nhóc bằng vẻ mặt như đang nhìn một nồi cháo khét. – Con, và nói chung là tất cả tụi con, phải luôn ghi khắc điều này trong đầu: Khả năng gặp nguy hiểm của những đứa trẻ sống trong lâu đài K’Rahlan luôn cao hơn bất kỳ một đứa trẻ Lang Biang nào. Một con đường được coi là an toàn với những đứa trẻ khác vẫn có thể là con đường nhiều cạm bẫy đối với các con.
Từ K’Tub, bà chuyển ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm khắc sang gương mặt Nguyên:
- Ta nghĩ cái chết của ba mẹ con vẫn luôn luôn là lời cảnh tỉnh nóng bỏng với con đó chớ, K’Brăk?
- Con vẫn luôn ghi nhớ điều đó, thưa dì. – Nguyên cúi đầu xuống đĩa rau trộn với cái vẻ hối hận rất chi là vờ vịt nhưng vẫn đủ để đánh lừa bà Êmô.
Có thể thấy rõ là bà rất lấy làm thỏa mãn trước thái độ phục thiện của bọn trẻ. Thằng K’Tub ương bướng sau khi bị Nguyên thò chân đạp ột cú dưới gầm bàn cũng ngồi im chúi mũi vào đĩa sinh vật nguyên thủy và tọng lấy tọng để cả đống thịt như thể muốn dùng thức ăn để trám miệng mình lại.
Bà Êmô lướt mắt một vòng qua các gương mặt một lần nữa, dịu giọng nói:
- Thôi, ăn đi.
Bất chấp cái việc thằng K’Tub háu đói đã xực gần căng bụng, bà kéo cái đĩa trước mặt lại gần và cứa con dao vào miếng thịt theo cái kiểu người ta cắt băng khánh thành, nhưng rồi, như vẫn chưa gột bỏ hết lo lắng ra khỏi đầu, bà lại ngước lên, cẩn thận dặn dò:
- Ta vừa phải giúp cậu K’Tul quán xuyến công việc của lâu đài K’Rahlan vừa phải làm một số việc cho giáo chủ Ama Êban nên không có nhiều thì giờ để mắt đến các con. Ta hy vọng là các con phải tự ý thức được việc gì nên làm, việc gì không nên làm, đừng để ta phải nhắc chằm chặp như trẻ lên ba.
Lần này, nói xong bà Êmô bặm môi nhấn mạnh con dao xuống miếng thịt như muốn tỏ ra cho bọn trẻ biết là bà nói thế đã quá đủ rồi, tụi nó phải tự ghi nhớ mà làm chớ bà không thèm nói thêm lời nào nữa.
Kăply huých cùi chỏ vô hông Nguyên và hí hửng cầm lên đôi đũa, toét miệng ra cười khi thấy thằng này mỉm cười nhìn mình; dĩ nhiên cả hai đứa đều hiểu rằng tụi nó đang cực kỳ khoái chí không phải vì bà Êmô thôi lằng nhằng mà vì cho đến giờ phút này ông K’Tul vẫn bặt tăm bặt tích, nhờ vậy mà tụi nó có thể tin là lần này tụi nó sẽ tìm lại được sự ngon miệng đã đánh mất mấy ngày qua.
Cho đến tận sáng hôm sau, lúc bọn trẻ lâu đài K’Rahlan chuẩn bị ôm tập ra khỏi nhà, ông K’Tul vẫn còn lánh mặt ở đâu đó. Cũng có thể ông đã sớm rời khỏi lâu đài để tránh phải hít thở bầu không khí ô uế tỏa ra từ những tờ Lang Biang hằng ngày mà đối với ông cái đống báo đó không khác gì một đống rác.
Nhưng thiệt ra, dù ông có xuất hiện trong lúc này thì cũng không ngăn được cảm giác náo nức của bọn trẻ đang vội chạy lên trường để xem chuyện gì đang xảy ra sau một ngày đầy kịch tính như ngày hôm qua.
Không cần tinh tường lắm bọn Kăply cũng nhận thấy từ khi tin tức về con ma cà rồng trong trường Đămri đã bị bắt được loan đi, cư dân xứ Lang Biang đã đổ ra đường nhiều hơn và đại lộ Brabun nhanh chóng đông đúc trở lại. Người đi kẻ lại tấp nập trên đường và hai bên hè phố, có thể nhận ra các cửa hiệu trang hoàng trông rôm rả và bắt mắt hơn thường lệ.
Trước cửa tiệm Cái Cốc Vàng và Quán Cháo Lú các loại đèn màu chớp nháy như sao xẹt, các đốm sáng xanh đỏ rượt đuổi nhau trên bảng quảng cáo, chốc chốc lại tụ thành hình một ly bia sủi bọt hay một tô cháo bự chảng đang bốc khói nghi ngút rồi bất thần nghiêng qua một bên, trút ào bia và cháo vào miệng khách đi đường một cách khoái chí nếu có ai dại dột dừng lại và há hốc miệng dòm lên. Cửa hiệu cầm đồ của lão Lo còn chơi trò quái chiêu: thỉnh thoảng trước hiên nhà lão phát ra một tiếng nổ đì đùng, cột lửa phụt cao hơn nóc nhà khiến ai nấy giật bắn mình, tưởng tai họa sắp chụp xuống đầu, nhưng ngoảnh lại chỉ thấy một con rồng lửa đang hí hửng vẽ ngoằn ngoèo trong không trung dòng chữ đỏ rực: GIẢM GIÁ 50%
Bọn trẻ vừa đi vừa tò mò và thích thú ngắm nghía trò mèo của các con buôn. Êmê quên mất là tụi nó vội đến trường, cứ nắm tay Păng Ting nhởn nhơ như đi dạo. Chỉ đến khi nghe tiếng nhạc xập xình từ Cửa hiệu Thất tình đột ngột vẳng ra thì nó mới hoảng hồn kéo bạn ù té chạy.
Ta biết các ngươi
Yêu và không được yêu
Giết mình thì không dám
Giết người thì không đủ liều
Cuộc đời đang vui vẻ
Thoắt đã thấy buồn thiu.
Ôi, tình yêu!
Tình địch nhiều như cỏ
Đẹp, ta không bằng nó
Tài, nó tài hơn ta
Nguyền rủa, nó không sợ
Ếm nó, nó cười ha ha
Hãy vào đây trút giận
Hai ngàn năpken thôi mà.
Lẹ lẹ lên nha!
Êmê chạy một đỗi xa vẫn còn nghe tiếng thằng K’Tub cười sằng sặc sau lưng. Thằng nhóc còn ngoác miệng nói với theo:
- Chị nghe lộn rồi, chị Êmê! Lão Seradion đâu có nói Chạy lẹ lên nha!
oOo
Vừa chui qua lớp cổng thứ hai, bọn Kăply hối hả đảo mắt nhìn quanh, ngạc nhiên không thấy thằng Steng đâu. Chỉ có một đám đông đang tụ tập giữa sân trường.
Cả bọn xô nhau chạy lại, nhưng tụi học trò bu nghẹt vòng trong vòng ngoài như một bầy kiến khiến tụi nó không thể nào len vô được. Chợt nhác thấy Hailibato đang hì hục cố nhét cái thân hình phì nộn của nó vào khe hở giữa hai đứa đứng trước, Kăply mừng rỡ gọi:
- Chuyện gì vậy, Hailibato?
Hailibato quay bộ mặt nần nẫn và đang tươm mỡ của nó về phía bọn Kăply, hổn hển đáp:
- Bolobala! Bữa nay nó đi học lại.
Hailibato nói xong, lại quay lại và cố đun khối thịt tròn ủng của nó qua khe hở bé xíu một cách vô vọng, giống như người đang cố lái một chiếc xe tải chui qua một cái lỗ chó.
Tiếng chuông vào lớp thình lình vang lên chấm dứt những nỗ lực không tưởng của Hailibato.
Một lát sau, Kăply trông thấy Bolobala hiện ra từng chút một giữa vòng vây đang tản mác dần và thú thật nom cô nàng vô cùng thảm hại: chiếc áo chùng bị tụi bạn hiếu kỳ xô đẩy làm cho nhàu nát, chiếc nón chóp nằm dưới chân, còn chiếc cặp sách thì quai văng đâu mất khiến cô nàng phải ôm khư khư trước ngực bằng cả hai tay.
- Bolobala!
Kăply hồi hộp gọi và thấy rõ vẻ vui mừng trên mặt Bolobala khi cô bé nhìn thấy nó và Nguyên.
- A, K’Brăk! K’Brêt!
Nhặt vội chiếc nón dưới đất, Bolobala bước nhanh về phía tụi nó, vừa đi vừa luống cuống kẹp chiếc cặp vô nách để có thể mỗi tay nắm tay một đứa, hớn hở nói:
- Tụi mình vô lớp đi.
Nguyên đi theo hai bạn, định rút tay khỏi tay Bolobala nhưng sau khi dáo dác nhìn quanh, biết chắc Êmê đã vào lớp, nó quyết định cứ để nguyên như vậy. Nó thấy thiệt là không ra gì nếu làm cho Bolobala cụt hứng trong lúc này.
Căn cứ vào cái chuyện thầy Haifai bữa nay có mặt ở lớp Cao cấp 2 sớm hơn thường lệ, Nguyên đoán là thầy đang rất cao hứng. Nó càng tin vào điều đó khi bọn học trò nháo nhác và làm ầm ĩ như một bầy quạ lúc ba đứa tụi nó xuất hiện nhưng thầy vẫn tỉnh bơ, y như thể không phải thầy mà có ai đó giả dạng thầy đứng đó.
Thằng Hailibato oang oang, khoái chí vì không phải chen lấn như lúc nãy:
- Bolobala! Kể cho tụi này nghe coi!
Bolobala chớp mắt, trông nó ngơ ngác như một con mèo vừa thức giấc:
- Kể gì cơ?
- Còn hỏi nữa! – Thằng Lung háo hức. – Kể những ngày vừa qua bạn cảm thấy như thế nào?
- Mình chẳng cảm thấy như thế nào cả. – Bolobala nhíu mày và để lộ vẻ ngập ngừng. – Thiệt sự thì mình giống như vừa ngủ một giấc thôi.
- Trời đất! – Hailibato kêu lên bằng giọng hụt hẫng như thể vừa hay tin chuyến du lịch thú vị bị hủy. – Hổng lẽ bạn không nhớ bạn đã làm gì hết thiệt sao?
- Thiệt mà. – Bolobala nói, bối rối khi thấy cả lớp đang ghim mắt vào mình. – Mình chỉ nhớ lúc phụ bạn Tam làm vệ sinh, đang lui cui quét lớp mình bỗng thấy nhói nơi cổ thôi. Sau đó thì mình không biết gì nữa.
- Đúng là một câu chuyện dở ẹc, phải không Y Đê?
Thằng Amara hấp háy đôi mắt hí, quay ra sau cười hăng hắc với thằng đệ tử của nó.
Được sư phụ chiếu cố, Y Đê khoái trá ưỡn ngực tuôn một tràng:
- Dở vô cùng là dở. Dở tàn tệ. Dở tàn khốc. Dở tàn nhẫn. Dở tàn…
Đang thao thao, quai hàm thằng Y Đê đột nhiên méo qua một bên như bị ai kéo lệch, mắt trố lên hãi hùng.
Kăply liếc Nguyên, mỉm cười:
- Cái này kêu là dở tàn tật đó mày.
- Tam! – Amara quay phắt xuống dãy bàn cuối lớp, giận dữ. – Mày lại giở trò phải không?
- Tao không có… tao không có… – Tam run rẩy trong chỗ ngồi và giật mình lắp bắp theo thói quen.
- Có hay không tao không cần biết. – Amara gầm lên. – Tao đã nghe những lời xảo trá của mày quá nhiều rồi. Tóm lại, trưa mai mày phải ở lại lớp để chùi cầu tiêu, sau đó…
- Amara! – Thầy Haifai gầm còn lớn hơn Amara. – Trò tưởng trò là ai thế hả?
- Thưa thầy, – Amara quay mặt lên bảng, vẫn còn hùng hổ – con nghĩ với một quái nhân ưa gây chuyện như nó…
Thầy Haifai khẽ phất tay áo giải nguyền cho Y Đê, đầu lắc lư dữ dội:
- Quyết định phạt trò Tam hay không và nếu phạt thì phạt như thế nào, đó là chuyện của ta chứ không phải của trò.
Đôi mắt tối om om của thầy Haifai đột ngột lóe lên và tiếng nói của thầy như bay ra từ lỗ mũi:
- Và để cho trò thấy còn lâu trò mới át giọng được ta, ta quyết định không phạt trò Tam cái con khỉ gì hết.
Mặt tái xanh, Amara kêu lên thống thiết:
- Cô ơi cô!
- Ta rất tiếc, Amara à. – Từ đôi môi trét đầy son của thầy Haifai, cả lớp nghe rõ mồn một giọng nữ thở dài. – Dẫu sao ta cũng thấy quyết định của ổng trong trường hợp này là vô cùng chí lí.
Không thèm nhìn thằng Amara đang tức tối đấm hai tay vào nhau bình bịch như muốn làm cho cả hai gãy rời, thầy Haifai quay cái trán dồ về phía Bolobala, giọng đe dọa:
- Ta không phạt trò Tam nhưng ta lưu ý trò Bolobala. Nếu trò còn gây rối trong lớp một lần nữa, ta sẽ không bỏ qua cho trò đâu, kể cả chuyện hôm nay lẫn những chuyện bá láp trước đây của trò.
Có thể thấy Bolobala chưa bao giờ sợ hãi đến vậy. Trong khi cả lớp đều nghĩ thầy Haifai trách nó chuyện nó vừa gây ồn ào trong lớp và những chuyện cũ chỉ có thể là chuyện nó tự tiện giúp đỡ thằng Tam làm vệ sinh dẫn đến việc nó bị ma cà rồng tấn công thì Nguyên, Kăply và Bolobala hiểu rất rõ thầy Haifai muốn nhắc tới điều gì qua lời hăm he đầy ẩn ý kia.
Hổng lẽ thầy đã biết mình là quái nhân! Bolobala lo lắng nghĩ và gương mặt bầu bĩnh của nó bỗng chốc xẹp xuống như bị ai lấy gai đâm. Nó khẽ liếc trộm lên phía bảng nhưng thầy Haifai đã chúi đầu vào cuốn sách trên tay:
- Hôm nay mấy trò tiếp tục ôn lại câu Thần chú chiến đấu số 13…
- Câu thần chú này tụi con đã học tới hai lần rồi mà thầy! – Amara lại ngoác miệng kêu lên, rõ ràng ai cũng biết là nó cố trả thù vụ bị nạt nộ vừa rồi.
Thầy Haifai bực mình:
- Ta nhớ ta không có nói là tụi bay chưa học.
- Nhưng học làm gì nữa khi một con ma cà rồng đã bị tóm, – Amara cố tình ngưng một chút và nhìn xéo Bolobala như thể nhìn một con cóc ghẻ – và một aslang đã được phục hồi và đi học lại bình thường.
Thầy Haifai lạnh lẽo:
- Ta nói lại một lần chót: Trò nào không muốn học thì cút ra khỏi lớp! – Giọng thầy càng lúc càng nặng như pha chì. – Nếu trò thực sự tin rằng nếu bất thình lình gặp một sứ giả của phe Hắc Ám, trò không cần tới thần chú chiến đấu, mà chỉ cần lạy lục van xin tha là đủ thì trò cứ việc tếch đi chỗ khác, Amara à.
Nhìn bộ mặt rúm ró của Amara, có cảm giác nó vừa lãnh một cú đấm vào giữa mặt. Nhưng Amara chưa kịp phản ứng thì cô Haifai đã lên tiếng giùm nó.
- Chỗ này thì ông hơi quá rồi đó. – Có thể thấy thầy Haifai vẫn chưa nguôi giận, nhưng trước khi thầy định sử dụng cái miệng vào mục đích mạt sát tiếp tên học trò cứng đầu thì vợ thầy đã kịp giành mất – Tôi cho rằng Amara không hề có ý định chê bai môn Thần chú chiến đấu của ông, nó chỉ muốn nói đến câu thần chú số 13 thôi.
- Đúng rồi đó, cô! – Hoàn toàn bất ngờ trước sự bênh vực của cô Haifai, Amara cảm động đến mếu xệch miệng. – Con chỉ nói có thế thôi mà thầy chửi con tan nát cô ôi. Cô phải lấy lại công bằng cho đứa học trò tội nghiệp…
- Được rồi, Amara. – Vẫn giọng cô Haifai an ủi Amara, chắc cô xúc động khi đột nhiên nhớ lại đứa học trò trung thành này đã từng nịnh nọt mình như thế nào. – Ta sẽ lấy lại công bằng cho con nếu con học được cách tốp bớt cái miệng của mình lại. Ta hứa sẽ không để cho bất cứ ai đối xử tệ với con đâu.
Mặt Amara sưng lên vì sung sướng. Nó bặm chặt môi, cố làm theo lời cô giáo, và đảo mắt nhìn quanh một cách hãnh diện. Kăply muốn phì cười khi trông Amara lấc cấc như con gà chọi vừa được chủ nhân phun nước.
Nhưng không chỉ Amara bặm môi. Ngay cả thầy Haifai cũng thế. Khi nghe vợ mình bỗng nhiên ủy mị đến mức kêu thằng Amara lắm lời bằng tiếng “con” ngọt xớt, thầy tức sôi nhưng rồi thầy nhanh chóng hiểu ra cách tốt nhất để chiến tranh đừng bùng nổ là nên bắt chước thằng Amara ngậm quách miệng lại cho rồi, mặc dù điều đó thiệt tình quá sức khó với một hàm răng lúc nào cũng chồm ra ngoài như một cái mái che.
oOo
Nguyên và Kăply đứng ở cổng trường đợi Păng Ting, K’Tub và Êmê, vừa sục mắt vào đám đông tìm thằng Steng.
Kăply quay đầu ra bốn phía, cảm thấy mình đang trải qua những khoảnh khắc lạ lùng của cuộc đời. Trước đây, chỉ có thằng Steng lùng tụi nó, nhưng bây giờ có vẻ như những vai diễn đã đổi chỗ cho nhau. Từ khi trù ẻo hoài mà chẳng đứa nào chịu ngủm, Steng có vẻ đã phát chán và không buồn bám lẵng nhẵng theo Nguyên và Kăply như những ngày đầu.
Có thật Steng là tay chân của trùm Bastu không há? Kăply tự hỏi và bất giác run lên với câu hỏi của mình. Dù sao lớp Trung cấp 1 cũng chỉ có nó là khả nghi nhất. Tại sao Steng mong cho cả trường Đămri chết sạch? Thầy N’Trang Long có biết điều đó không? Nó không dám tấn công K’Brăk vì không có cơ hội hay vì sợ thất bại? Nó làm thế nào để biết được bí mật của thầy Hailixiro, trong khi ngay cả thám tử Eakar cũng bị lừa? Kăply tự đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời bằng một câu hỏi khác khó trả lời hơn, và đến lúc nó tưởng đầu nó sắp nứt ra làm đôi thì tụi Păng Ting kéo tới.
- Steng đâu? – Vừa trờ tới, K’Tub đã chong mắt vào mặt hai ông anh, nôn nóng hỏi ngay.
Nguyên nhún vai:
- Nãy giờ chẳng thấy nó đâu hết.
Păng Ting bữa nay chơi kiểu tóc ép sát vào da đầu và cụt ngủn như con trai, gần như khuất toàn bộ dưới cái nón chóp. Nó đưa tay vuốt vuốt cái nón, tưởng tượng đang vuốt tóc, giọng băn khoăn:
- Hổng lẽ nó biết mọi người đang nghi ngờ nó?
- Ờ, – Êmê hoang mang phụ họa – hổng lẽ nó biết kế hoạch theo dõi của tụi mình?
- Ai như nó kìa.
Kăply bật kêu và theo ánh mắt của nó, tụi Êmê nhận ra ngay một thằng nhóc gầy nhom đang đi lẫn trong đám học trò lớp Trung cấp 1 vừa tuôn ra. Steng vốn đã gầy nhưng bữa nay trông nó gầy khẳng gầy khiu, gầy đến mức hoàn toàn có thể nghĩ đến một cây củi khô khoác áo chùng.
- Phải Steng không? – Păng Ting dụi mắt. – Sao trông nó bệ rạc quá vậy?
- Đúng là nó rồi.
Nguyên nói và ngạc nhiên thấy Steng bệ rạc thiệt. Sự nhanh nhẹn thường ngày như bị ai đánh cắp, Steng lê bước một cách mệt mỏi, cổ rút lại, lưng khòm xuống y như đang cõng một tảng đá vô hình trên vai. Nó cúi gằm đầu, đi không nhìn ai, thậm chí Nguyên tin rằng nếu Steng nhìn thấy tụi nó e rằng thằng oắt cũng không nhận ra.
Kăply tặc lưỡi:
- Nó lo lắng quá đó thôi.
K’Tub cười khảy:
- Từ ngày thầy Hailixiro bị bắt, chắc nó ăn không ngon ngủ không yên.
Bọn Kăply dõi theo từng bước chân của Steng và khi thằng này đi ngang qua cổng, cả bọn không khỏi sửng sốt khi trông rõ trên mặt nó vẻ tiều tụy và xanh mướt của người vừa đến từ một vùng dịch.
Steng vẫn không biết mình đang bị theo dõi. Ra khỏi cổng, nó dừng lại một giây để xốc cặp rồi cúi đầu lủi thủi đi dọc theo đại lộ Brabun.
- Tụi mình đuổi theo.
Nguyên nói và hăng hái băng lên trước.
Đằng trước mặt, Steng vẫn lầm lũi bước, và đến một lúc, bọn Kăply ngơ ngác nhận ra khoảng cách giữa tụi nó và Steng mỗi lúc một xa.
Rõ ràng Steng đang bước gấp! Khi bọn trẻ phát hiện ra điều bất thường đó thì Steng đã rẽ qua đường Chifichoreo.
- Nhanh lên! Coi chừng mất dấu!
K’Tub hấp tấp ra lệnh, quên mất nó là đứa nhỏ nhất trong bọn. Nhưng khi cả bọn đổ qua đường Chifichoreo thì Steng chỉ còn là một chấm nhỏ tít đằng xa và trong chớp mắt, cái chấm đó thình lình biến mất ở một khúc quanh.
Trong khi bọn trẻ thuỗn mặt ra nhìn nhau và bắt đầu nghĩ đến chuyện quay về trong tuyệt vọng thì tiếng Suku đột ngột vang lên đằng sau một bụi rậm:
- Đừng lo! Steng không sổng được đâu!
K’Tub giật mình ngoảnh về phía bụi cây:
- Mày làm gì đằng đó thế, Suku?
Suku thò đầu ra sau tán lá, mặt mày nom láu lỉnh không thể tả: