Giao Buriăk cho Păng Ting và Suku giải đến chỗ thám tử Eakar, bọn trẻ lâu đài K'Rahlan lật đật chạy về nhà. Thằng Đam Pao từ đầu đến cuối không hó hé một tiếng, trông nó như người chết rồi, ai hỏi gì cũng không nói, cứ lếch thếch theo chân bọn Kăply như một chiếc bóng câm nín.
Một tiếng quát đón bọn trẻ ngay trước cổng:
- Nói nghe coi! Tụi con đi đâu mà giờ này mới về?
Bọn Kăply lấm lét ngước lên, thấy bộ mặt ông K'Tul đang co giật một cách kinh dị, ngó rất giống một con rồng đang chuẩn bị phun lửa.
K'Tub vừa định trả lời, một tiếng quát tiếp theo đã chặn ngang họng nó:
- Ta nói trước. Hễ phát hiện đứa nào nói dối nửa lời là ta không tha đâu.
K'Tub đã định nói dối, nghe ba nó quát thét ghê quá, liền hoang mang quay đầu nhìn quanh. Thấy cây cối trong vườn gãy ngang, nhàu nát như có một đàn bò rừng vừa kéo qua, nó mừng rỡ là ba nó đã kịp chặn họng nó trước khi nó kịp bịa ra một câu chuyện tưởng tượng và dĩ nhiên là lòi đuôi ngay tắp lự.
- Bữa nay tụi con ghé phòng y tế xem pháp sư Lăk chữa bệnh nên về trễ một chút ba à. - K'Tub dè dặt nói, cẩn thận chọn từng từ.
Ông K'Tul xoáy mắt vào bộ mặt thật như đếm của thằng con, căng thẳng hỏi, thân hình cao lỏng khỏng của ông cúi xuống như để nghe cho rõ hơn câu trả lời:
- Balibia đến đây từ lúc nào? Tại sao hắn lại đến đây?
Bọn Kăply giật thót một cái, nhưng rồi tụi nó chợt hiểu ông đã nhìn thấy cấm lệnh bàn tay máu của Suku trên trụ cổng.
Như vậy là ba mình mới về tới! K'Tub nhè nhẹ thở ra và ngọ nguậy cổ, mừng rỡ khi không thấy con Chơleng đâu. Chắc con nhỏ chưa kịp ton hót điều gì, cũng có thể khi nãy do sợ quá nó trốn biệt trong bếp chả nhìn thấy gì cũng nên. K'Tub phấp phỏng nhủ bụng, và sau khi quét mắt một vòng, biết chắc gã Mustafa chết nhát đã chuồn khỏi lâu đài K'Rahlan từ lâu, nó quyết định giấu nhẹm mọi chuyện cho đỡ rắc rối:
- Tụi con vừa về tới nhà thì đã thấy Balibia đứng lù lù trong góc vườn. Lúc đó tụi con không biết hắn là ai.
Ông K'Tul giật giật chiếc khăn rằn trên cổ một cách nóng nảy, lẩm bẩm:
- Balibia đến đây làm gì vậy kìa? Hổng lẽ hắn đi tìm ta?
Ông cắn môi nhìn thằng con, mồ hôi trên trán túa ra:
- Thế mà tụi con thoát chết dưới tay hắn?
- À... lẽ ra thì tụi con đã nát bét rồi... - K'Tub chà tay lên mũi. - may mà nhờ Đam Pao dùng thần chú đánh vào lưng hắn...
Biết mình lỡ lời, thằng oắt ngưng bặt. Nhưng đã quá muộn để ngăn hai tiếng Đam Pao lọt vào tai ba nó.
- Cái gì? - Ông K'Tul thảng thốt kêu lên. - Đam Pao biết pháp thuật?
Ông quay sang Đam Pao, nhìn chòng chọc vào mặt thằng bé:
- Thiệt vậy hả, Đam Pao?
Gương mặt Đam Pao lúc này trông xanh xao như sắp òa ra khóc tới nơi. Nó gục đầu xuống như không chịu nổi ánh mắt sắc lạnh của ông K'Tul:
- Dạ...
- Mày giỏi lắm, Đam Pao! - Ông K'Tul giẫm mạnh đôi guốc gỗ lên mớ đá vụn dưới chân làm phát ra những tiếng lộc cộc đầy đe dọa, giận dữ rít giọng. - Thế ra từ lâu mày đã lén lút học pháp thuật?
Đam Pao trả lời bằng cách gục đầu thấp hơn.
Ông K'Tul tức đến thở không ra hơi. Và ông làm cái chuyện mà bọn trẻ chưa từng thấy ông làm bao giờ là thò tay véo tai thằng oắt, mạnh đến mức có cảm tưởng ông định nhổ phăng vành tai nó ra khỏi đầu, và hét lên bằng giọng bốc khói:
- Mày có biết mày sẽ bị trừng phạt thê thảm như thế nào không hở Đam Pao?
Đam Pao như bị nỗi sợ hãi ghim chặt xuống đất. Chắc nó cũng muốn phân trần một câu gì đó để tội trạng nhẹ đi một chút nhưng cái lưỡi của nó rõ ràng đã thụt đi đâu mất.
- Ta sẽ xin ý kiến của Hội đồng tối cao xứ Lang Biang. - Trước ánh mắt ái ngại của bọn Kăply, ông K'Tul hùng hổ tuyên án, với vẻ phấn khích của một quan tòa đang tức mình vì đã lâu chưa tống được ai vào tù. - Chắc chắn mày sẽ bị treo cổ, bét ra mày cũng bị phơi trên ngọn cây suốt một tháng...
Êmê rụt rè lên tiếng:
- Cậu K'Tul ơi. Ngày hôm nay nếu không có sự giúp đỡ của Đam Pao, tụi con chắc không đứa nào còn sống.
- Ta không cần biết chuyện đó. - Ông K'Tul gào lên như người mất trí. - Tụi con còn sống thì nó phải chết. Nó phải chết, tụi con hiểu chưa?
- Con chưa hiểu gì hết, ba à. - K'Tub nói giọng ráo hoảnh, trông nó đã bắt đầu mất bình tĩnh. - Thế nếu ba về đến nhà mà con đã bị Balibia giết chết tươi rồi thì ba ít giận dữ hơn bây giờ sao?
- Con ư, con trai của ta? - Lời trách cứ của thằng con như một gáo nước lạnh xối lên chiếc đầu nóng phừng phừng của ông K'Tul. Ông nhìn sững K'Tub như cố nghĩ xem con ông vừa nói gì, ánh mắt dần dần dịu đi. Rồi đột nhiên ông nói, giọng dịu dàng như mượn của ai. - Nếu mà con thực sự chết đi thì ta cũng không thiết sống trên đời nữa làm gì, con trai à.
Nguyên và Kăply như không tin vào tai mình. Từ ngày đặt chân vào tòa lâu đài K'Rahlan đến nay, tụi nó chưa từng nghe ông K'Tul nói một câu nào ủy mị đến thế, có lẽ tụi nó sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu ông tiếp tục nói những lời vô cảm như những gì tụi nó đã từng chứng kiến. Thái độ mềm yếu rõ ràng không phù hợp chút nào với con người thâm trầm như ông K'Tul nên khi nghe ông thốt ra những lời như vậy, ngay cả Êmê và Đăm Pao cũng lặng người đi.
Sau một thoáng sững sờ vì xúc động, K'Tub ngập ngừng nói:
- Vậy thì ba hãy tha cho Đam Pao đi ba!
- Tha ư? - Ông K'Tul thẫn thờ nói, hoàn toàn chưa lấy lại thần sắc.
Êmê chép miệng:
- Con nghĩ là cậu nên tha cho Đam Pao, cậu à.
- Ta tha cho Đam Pao. - Ông K'Tul lảm nhảm. - Ta tha cho nó. Nhưng nó có tha cho chúng ta không?
Ánh mắt ông thình lình quắc lên:
- Hừm, nó học pháp thuật để làm gì mới được chứ? Ai đã dạy pháp thuật cho nó? Phù thủy nào của phe Hắc Ám? Tại sao nó giấu tất cả chúng ta? Tại sao? Tại sao?
- Chẳng tại sao hết, K'Tul. Đơn giản là tại vì ta ép nó học. Và cũng chính ta cấm nó tiết lộ chuyện này với bất cứ ai.
Một giọng nói bất ngờ vọng tới như để trả lời, không biết phát ra từ đâu nhưng nghe rõ mồn một y như người nói đang đứng cạnh mọi người. Bọn Kăply bàng hoàng nhận ra đó chính là giọng nói đã vang lên ở thung lũng khi nãy.
So với bọn trẻ, ông K'Tul xem ra càng rúng động hơn. Ông nhớn nhác dòm quanh, người run bắn:
- Ngài... ngài...
Như không nghe thấy ông K'Tul, giọng nói bí mật đó vẫn tỉnh bơ tiếp tục:
- Khi ta đã muốn nó học thì nó không học cũng không được, K'Tul à.
- Tôi biết, thưa ngài. - Kăply ngơ ngác nhìn ông K'Tul, thấy ông giống như một con nhím bị nhổ hết gai, giọng trở nên khào khào như không còn chút hơi sức. - Nhưng thưa ngài, tôi tưởng Đại tiên ông Mackeno đã lâu không can thiệp sự đời...
Như bị đạn sượt qua đầu, bọn Kăply tất cả đều nhảy nhổm lên khi nghe nhắc đến cái tên này. Không đứa nào nghĩ có ngày tụi nó sẽ nghe thấy giọng nói của Đại phù thủy kiệt xuất nhất xứ Lang Biang qua mọi thời, lại tới những hai lần trong một ngày. Mặc dù biết Mackeno vẫn còn sống trên thế gian và mới đây Kăply đã từng bị ngài làm cho khổ sở, trong thâm tâm tụi nó vẫn có cảm tưởng Mackeno là nhân vật không tồn tại trong thế giới này.
Cả đống cái tai cùng dỏng lên hào hứng tóm bắt từng lời của nhân vật huyền thoại:
- Nè K'Tul, ngươi đừng có nhiều chuyện. Cái đó không thể gọi là can thiệp sự đời.
Ngừng một chút, Đại tiên ông Mackeno hừ mũi tiếp:
- Ngươi đừng lằng nhằng truy cứu chuyện này nữa. Nếu Hội đồng Lang Biang có hỏi tới, người cứ đổ vấy hết cho ta là được rồi.
- Vâng, thưa ngài. - Ông K'Tul lí nhí, mặt xệ xuống.
- Ngươi nghe cho kỹ đây. - Đại tiên ông Mackeno hắng giọng. - Người vừa đến đây không phải là Balibia. Hắn là Buriăk. Vì tội giả mạo Balibia, hắn đã bị Bastu dùng thần chú kim cương trừng trị và giờ này có lẽ hắn đã ngồi trong nhà tù của Cục an ninh rồi. Còn ngươi, ta nghĩ tốt hơn hết là ngươi nên nhanh chóng kiếm cách chuộc lại những gì ngươi đã trót dại bán đi.
Câu nói cuối cùng của Đại tiên ông Mackeno khiến ông K'Tul mặt mày xám ngắt. Ông rên rỉ:
- Ngài... sao ngài... Ngài có thể nói rõ hơn...
Nhưng lần này thì tiếng nói của Đại tiên ông Mackeno không vang lên nữa. Và một lần nữa, bọn Kăply lại rơi vào cảm giác kỳ quặc là Mackeno thực ra không hiện diện trên cõi đời và tất cả những gì tụi nó vừa nghe thấy chỉ là ảo ảnh.
- Mẹ con đâu rồi, cậu K'Tul? - Êmê chợt kêu lên, đến lúc này nó mới nhận ra sự vắng mặt bất thường của bà Êmô.
- Mẹ con á? - Ông K'Tul kéo một góc chiếc khăn rằn để chùi mồ hôi trán, miệng thở phì phì. - Mẹ con đang ngất xỉu trong phòng. Con tưởng nhìn thấy cấm lệnh của Balibia ở ngay trụ cổng, trong khi tụi con không biết biến đi đâu, mẹ con sẽ tỉnh queo như không có gì xảy ra chắc?
Không đợi ông K'Tul nói dứt câu, Êmê hét lên một tiếng và hối hả lao ngay lại chỗ cầu thang xoắn.
* * *
- Đam Pao nè, tao hỏi mày, mày phải nói thật nha! - K'Tub nheo mắt nhìn thằng Đam Pao đang mỗi tay bê một đĩa thức ăn từ nhà bếp đi ra, khịt mũi nói.
Lúc này Nguyên, Kăply, Êmê và K'Tub đang ngồi hai bên chiếc bàn dài trong khu vườn vừa được dọn dẹp. Ông K'Tul và bà Êmô đã ăn trưa từ sớm, trước khi Buriăk xuất hiện; sau những biến cố kinh thiên động địa vừa rồi, chắc họ chưa hết mệt mỏi nên không ai muốn bước chân ra khỏi phòng.
- Hỏi gì cơ, anh K'Tub? - Đam Pao đặt các đĩa thức ăn xuống bàn, ngơ ngác hỏi, trông bộ mặt ngây thơ của nó cứ như thể ngày hôm nay không có gì xảy ra ở lâu đài K'Rahlan.
K'Tub phải cố hết sức mới không co chân đá cho thằng Đam Pao một cái. Mặt nó hầm hầm:
- Tao không ưa cái bộ tịch vờ vịt của mày chút xíu nào hết, Đam Pao. - K'Tub nhếch môi. - Hay là mày cho rằng tài nghệ của mày đáng làm sư phụ tụi tao nên mày không thèm nói chuyện đàng hoàng với tao nữa?
- Làm gì có chuyện đó, anh K'Tub. - Đam Pao nhăn nhó đáp và lúng túng chùi hai tay vào nhau theo thói quen.
- Tốt lắm. - K'Tub gật gù, mắt vẫn bám cứng khuôn mặt lo âu của Đam Pao. - Vậy mày nói cho tụi tao biết đi. Đại tiên ông Mackeno truyền dạy pháp thuật cho mày từ khi nào?
Bắt gặp thằng oắt lấm lét liếc ra cổng rào phía sau, Êmê vội trấn an:
- Đại tiên ông Mackeno sẽ không rầy em đâu, Đam Pao. Đằng nào thì cũng chính miệng ngài nói ra chuyện đó rồi cơ mà.
Nghe vậy, Đam Pao bớt căng thẳng được một chút, nó từ từ quay lại phía bọn Kăply, nuốt nước bọt hai ba cái, trông khó khăn như nuốt một quả táo, rồi e dè kể:
- Một năm trước...
Lúc đó là buổi trưa, dọn dẹp bàn ăn và rửa bát đĩa xong, đang lui cui xếp mọi thứ vào chạn, đột nhiên thằng Đam Pao thấy một con bướm thật lớn bay nhởn nhơ quanh nhà bếp. Đam Pao chưa bao giờ trông thấy một con bướm nào lớn và đẹp như thế. Đôi cánh của nó có những hình thù rất lạ, và chiếc cọ màu của thiên nhiên đã phết lên các hình trang trí độc đáo đó những màu sắc sặc sỡ nhưng rất hài hòa.
Đam Pao trố mắt ra nhìn con bướm lạ, ngạc nhiên thấy nó không có vẻ gì sợ sệt. Nhưng cứ mỗi lần Đam Pao đưa tay ra định chạm vào nó là nó nhẹ nhàng tránh ra xa như trêu tức thằng oắt.
Suốt một lúc lâu, Đam Pao mải đuổi theo con bướm, không để ý chân nó đã dần dần bước ra khỏi nhà bếp, rồi bước ra khỏi cổng rào lúc nào không hay.
Con bướm không bay xa, cứ chập chờn trước mắt như cố ý dẫn dụ thằng nhóc ham chơi.
Thoạt đầu Đam Pao rượt theo con bướm là do ham chơi thiệt, nhưng một lát sau chính sự tức tối khiến nó không thể nào ngừng được cuộc đuổi bắt.
Cho đến khi mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt vì mệt và vì trời càng lúc càng nắng nóng, Đam Pao đứng lại, bấy giờ nó mới kinh hãi nhận ra mình đang ở trong một khu vườn lạ, có hàng rào cọc kín mít bao quanh. Chính giữa vườn là một căn nhà sàn cũ kỹ với những cột chống nghiêng ngả phía dưới như sắp sụm bà chè tới nơi.
Khi sự bấn loạn qua đi, Đam Pao cố trấn tĩnh, đi vòng vòng tìm lối ra, nhưng càng tìm nó càng lo lắng khi không phát hiện ra một cái gì để có thể nghĩ rằng đó là một cánh cửa. Hàng rào bao quanh vườn hoàn toàn liền nhau, không chừa đường ra lối vào và Đam Pao thật sự phát hoảng khi không rõ lúc nãy nó đã vào đây bằng cách nào.
Nếu không kể tiếng gió rên rỉ trong những cành lá thì có thể nói khu vườn vô cùng tịch mịch. Ngay cả căn nhà mà Đam Pao đang thấp thỏm quan sát cũng có vẻ như đã lâu không có người ở, thậm chí không có ai lai vãng.
Trong khi Đam Pao đang điếng người đi với cảm giác bị lạc vào một vùng đất chết thì đột nhiên mắt nó bắt gặp con bướm khi nãy.
Cạnh gốc cây lớn kế hàng rào, có một chiếc bàn vuông vức tạc bằng đá xanh, trên mặt bàn kẻ sẵn một bàn cờ, với những quân cờ cũng làm bằng đá đẽo đang được xếp một cách ngay ngắn trên đó. Hai bên bàn cờ, thấp hơn, là hai khúc gỗ tròn như đặt làm ghế ngồi. Và con bướm kỳ quái nọ đang đậu trên một chiếc ghế, đôi cánh sặc sỡ vẫy nhè nhẹ như thể mời mọc Đam Pao.
Đam Pao ngẩn ra một thoáng rồi ngập ngừng lê bước về phía chiếc bàn đá, hoàn toàn không chủ đích. Trông nó thờ thẫn như bị một bàn tay vô hình nào đó dắt đi.
Đam Pao đặt người xuống chiếc ghế đối diện với con bướm, chưa ý thức được mình sẽ làm gì thì nó bỗng giật bắn người khi nghe một giọng nói phát ra từ con bướm:
- Nhóc ngươi biết chơi cờ không?
Đến bây giờ Đam Pao vẫn lấy làm lạ rằng tại sao lúc đó nó không ngã lăn ra đất. Nó ngó sững con bướm, lắp bắp, lưỡi quíu lại:
- Chơi cờ ư?
- Ừ, chơi cờ. - Con bướm đáp. - Ngươi biết chơi không?
- Biết. - Đam Pao đáp một cách máy móc và cựa quậy người như cố thoát ra khỏi một tấm lưới.
- Vậy thì ta với nhóc ngươi đánh một ván.
Con bướm thản nhiên nói và Đam Pao thấy quân mã trên mặt bàn tự nhiên chuyển động.
Đam Pao mê cờ từ nhỏ, ngay lúc đó nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa, thấy đối phương lên ngựa, nó cũng vội vàng cầm quân tượng đẩy tới trước, quên phắt cái sự quái đản sờ sờ là nó đang chơi cờ với một con bướm.
- Ta sống ở đây một mình nhiều lúc cũng cảm thấy buồn tẻ. - Con bướm vừa khiển quân tốt tiến về phía trước vừa nói.
Đam Pao như nửa nghe nửa không, vẫn lầm lũi đẩy mã lên để ngăn tốt qua sông.
Con bướm lại nói:
- Thỉnh thoảng nhóc ngươi đến đây chơi cờ với ta.
- Tôi cũng khoái chơi cờ. - Đam Pao đáp, giọng thờ ơ, mắt vẫn dán xuống bàn cờ.
- Nhóc ngươi chẳng lỗ lã gì trong chuyện này đâu. Nếu ngươi thắng được ta một ván, ngươi có thể yêu cầu ta một việc gì đó.
Đam Pao hừ mũi:
- Tôi chỉ muốn thắng thôi, ngoài ra chẳng muốn gì hết.
Con bướm cười khì khì:
- Hiếu thắng là tính cách của người chơi cờ. Ta nghĩ nhóc ngươi là cao thủ trong làng cờ, đúng không? Hà hà, nhưng hôm nay ngươi gặp phải đối thủ rồi.
- Cứ chơi đi rồi biết. - Đam Pao nói giọng quàu quạu và thò tay nhích quân cờ.
Chẳng bao lâu Đam Pao bị cuốn vào cuộc chơi một cách mê mẩn, nhất là khi hai quân xe của nó đã thoát ra ngoài khoảng trống, bắt đầu say sưa đánh phá. Mải mê rình rập và tiêu diệt đối phương, nó quên bẵng nó đang ở đâu và đang chơi cờ với ai và dĩ nhiên là cảm giác lo sợ trong lòng nó cũng bay biến đâu mất.