Nguyên và Kăply, vì lý do nào đó, đã không để ý thầy Akô Nô ở đâu khi cơn chấn động nổ ra. Có thể tụi nó nghĩ thầy đã bị sự va đập của các câu thần chú đẩy bắn vào chỗ nào đó giữa đám học trò nháo nhác đang không ngừng thét lên be be đầy khiếp đảm.
Và không chỉ hai đứa nó, bọn học trò Đămri và cả đống phù thủy của Cục an ninh cũng nghĩ như vậy. Chỉ đến khi sự hoảng loạn dịu xuống, đám đệ tử của Ama Moto hoàn hồn leo xuống từ trên các mái nhà và thất thiểu chạy lại chỗ ông Cục trưởng đang gườm gườm găm mắt vào thầy N’Trang Long thì Eakar mới hoảng hốt kêu lên:
- Giáo sư Akô Nô… giáo sư Akô Nô…
Ama Moto quay phắt sang nhà thám tử, dùng tia nhìn thay cho câu hỏi.
- Giáo sư Akô Nô…. – Eakar tiếp tục gào to, không làm sao ngăn mình đừng cà lăm. – Ông ta đâu… đâu rồi?
Lúc này mọi người mới phát hiện ra sự mất tích của thầy Akô Nô. Ama Moto sục mắt vào đám học trò lố nhố, mặt rạng dần ra khi hổng thấy ông thầy loắt choắt đâu hết.
- Thiệt là vô ích phải không ông N’Trang Long? – Ông nhìn thầy hiệu trưởng, vẻ khoái trá ra mặt. – Cho dù ông cố tình vi phạm quyền bất khả xâm phạm của Cục an ninh, giáo sư Akô Nô giờ này có lẽ cũng đã biến thành tro mất rồi. Làm sao một đứa bé mười tuổi không có năng lượng pháp thuật có thể chịu nổi một vụ nổ lớn như thế chớ.
Ama Moto nhún vai, vừa lắc lư người như thể đang chuẩn bị một điệu nhảy ăn mừng:
- Sự can thiệp của ông rốt cuộc chẳng đem lại điều gì hay ho hết, ngoài việc ông có thể bị Hội đồng Lang Biang ghép vào tội phản loạn.
Ánh mắt của Bộ trưởng Kan Kuru đi qua đi lại giữa ông Ama Moto và thầy hiệu trưởng một cách nóng nảy, mặt méo đi từng phút một. Và ông đột ngột rên lên, như thể chính ông vừa bị khép tội một cách oan ức:
- Ông Ama Moto, tôi nghĩ tội trạng của ông N’Trang Long đâu có đến mức…
- Ông yên tâm đi, ông Kan Kuru. – Thầy N’Trang Long hắng giọng thật to, nghe như tiếng một cây mía vừa bị bẻ gãy và bằng vẻ bình tĩnh hiếm có, thầy từ tốn cất giọng. – Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng tôi nói với ông Cục trưởng những điều mà thiệt tình tôi không muốn nói thêm một lần nào nữa. Thứ nhất, tôi không hề động tay động chân gì trong vụ vừa rồi. Tôi tưởng Hội đồng Lang Biang sẽ không gặp khó khăn gì trong việc xác minh lời nói của tôi.
Thầy xoáy mắt vào bộ mặt quạu đeo của ông Cục trưởng:
- Thứ hai, tôi cũng xin báo cho ông một tin không vui: giáo sư Akô Nô chắc chắn không thể tan thành tro một cách dễ dàng như thế.
Rất giống bị ai véo mũi, Ama Moto gầm lên, chiếc áo chùng màu lam bay phần phật như có gió thổi:
- Thế ông đang giấu ông ta ở đâu?
Như không nghe thấy ông Cục trưởng, thầy N’Trang Long vẫn chí thú theo đuổi những ý nghĩ trong đầu:
- Thứ ba, tôi muốn tối nay tất cả các ông đến đây một lần nữa, lần này không phải để nghe ông Eakar chất vấn tôi những điều vớ vẩn mà sẽ cùng tôi tóm cổ tên “mông tặc” lộng hành mấy ngày nay.
Câu nói của thầy N’Trang Long như một chiếc muỗng vô hình, bầu không khí đang lặng phắt lập tức bị quậy lên ồn ào kinh khủng và những tiếng xì xầm nhanh chóng tan ra như một đám cháy.
Thám tử Eakar reo lên đắc thắng, tay kẹp chặt cây gậy phép vô nách để ngăn cơn phấn khích:
- Thế là rốt cuộc ngài cũng thừa nhận thủ phạm là người của trường Đămri rồi à, ngài hiệu trưởng?
- Tôi chẳng thừa nhận thừa thiếc gì hết, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long thở phì một tiếng. – Khi thủ phạm bị tóm rồi, lúc đó các ông muốn tôi thừa nhận cũng không muộn.
- Nhưng…
Thám tử Eakar cựa quậy chòm râu dê, tính phun ra một thắc mắc chắc là gay go hơn thắc mắc vừa rồi nhưng thầy N’Trang Long đã nhún vai cắt ngang một cách dứt khoát:
- Điều cuối cùng tôi muốn nói với các ông là sáng nay trường Đămri vẫn chưa bắt đầu buổi học mặc dù đã lố nửa tiếng so với quy định. Tôi nghĩ ông Bộ trưởng giáo dục tuy không nói ra nhưng trong bụng chắc không hài lòng lắm về chuyện đó.
Phớt lờ vẻ mặt bất bình của ông Kan Kuru vì tự nhiên bị lôi vô bài diễn văn, thầy N’Trang Long tỉnh bơ tuyên bố bế mạc, theo giọng điệu ưa thích của thầy:
- Vì vậy mà tôi xin phép được nói thẳng rằng bây giờ mà các ông vẫn còn khoái cái trường của tôi đến mức cứ đứng ì ra đó thì nói thiệt là trông chẳng ra làm sao.
Cái lối đuổi khách của thầy N’Trang Long khiến mặt mày ông Cục trưởng nhăn nhúm như chiếc áo vừa lấy vô từ dây phơi chưa kịp ủi.
Nhưng Eakar đã kịp lên tiếng, nhà thám tử quá quen với phong cách bất lịch sự của hiệu trưởng trường Đămri.
- Chúng ta về thôi, ngài Ama Moto. Có lẽ ngài nên xem những gì sẽ xảy ra tối nay quan trọng hơn là đứng đó cãi nhau với lão N’Trang Long, người mà thú thật nếu rảnh rỗi tôi cũng nhất quyết ăn thua đủ với lão.
Năm phút sau, trên đường quay về Cục an ninh, khi đã chia tay với Bộ trưởng Kan Kuru và biết chắc không ai có thể nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, thám tử Eakar thận trọng lên tiếng:
- Ngài Cục trưởng, đến bây giờ tôi vẫn không đoán ra ai đã ngăn cản cú đánh của chúng ta.
- Dĩ nhiên không phải là lão N’Trang Long rồi.
Chòm râu dê của Eakar vểnh lên như một dấu hỏi:
- Thế sao khi nãy ngài khăng khăng…
- Ta nói thế để lão N’Trang Long xì ra thủ phạm. – Ama Moto khụt khịt mũi. – Nhưng cái lão đó khôn như một con cáo.
- Nếu không phải N’Trang Long thì là ai? – Eakar vừa nói vừa rụt cổ. – Phải nói là năng lượng của tên đó thật khủng khiếp.
- Khi nãy thiệt tình ta cũng không biết ai đã ra tay, nhưng bây giờ thì có lẽ ta đã đoán ra rồi. – Cục trưởng Ama Moto làu bàu.
Lần này thì không chỉ Eakar mà các phù thủy Cục an ninh đều đồng thanh:
- Là ai thế, thưa ngài?
- Chiến binh giữ đền! – Ama Moto buông gọn.
Eakar há hốc miệng:
- K’Brăk và K’Brêt?
- Đúng là hai đứa đó. – Ama Moto thở hắt ra. – Nếu Kan Kuru và lão N’Trang Long không nhúng tay vào thì chỉ có thể là hai thằng nhóc nhà K’Rahlan thôi. Tiếc là lúc nãy ta không kịp nghĩ ra điều này.
Eakar lẩm bẩm, chòm râu dê lúc này đã cụp xuống:
- Chiến binh giữ đền?
Đột ngột ông hét lên:
- Không được. Tụi nó hành động như vậy là quá tùy tiện. Có lẽ ngài nên báo chuyện này với Hội đồng tối cao Lang Biang…
- Eakar, không phải chuyện gì cũng báo lên Hội đồng. – Ama Moto nghiêm mặt. – Ngươi đừng quên là Hội đồng Lang Biang không hề biết gì về việc chúng ta định ám sát Akô Nô. Nếu làm rõ ra, đó cũng là một kế hoạch tùy tiện…
Lời quở trách của Cục trưởng Cục an ninh nhấn chiếc cổ vừa nhướng cao của nhà thám tử thụt vào lại trong cổ áo.
- Thế theo ngài thì giáo sư Akô Nô còn sống không? – Eakar vùng hỏi.
Ama Moto liếc nhà thám tử, các thớ thịt trên mặt giần giật:
- Ngươi đừng hỏi nhiều quá, Eakar. Tối nay chúng ta đến đó xem sao.
- Hổng lẽ ngài tin lão N’Trang Long sẽ giao ra tên “mông tặc” cho chúng ta thật sao? – Eakar chưa chịu thôi, ông vừa hỏi vừa gại gại đầu gậy phép lên cằm như thể sự ngờ vực trong lòng lan ra tận ngoài mặt và điều đó làm ông thấy ngứa ngáy khủng khiếp.
Nhưng lần này Ama Moto không trả lời. Trong thâm tâm, ông không tin vị hiệu trưởng tường Đămri điên rồ tới mức đó nhưng đồng thời ông cũng nhớ ra N’Trang Long là người chưa từng nói suông bao giờ. Vì vậy mà ông cho rằng cách trả lời tốt nhất trong lúc này là không trả lời gì hết.
oOo
Giáo sư Akô Nô tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh. Ông chớp mắt hai ba cái, nhận ra ngay mình đang ở đâu khi thấy pháp sư Lăk đang lại gần và cúi bộ mặt dài ngoằng như quả dưa leo lên mặt mình.
- A, ông đã tỉnh lại rồi, thưa giáo sư. – Pháp sư Lăk nhe răng cười, vầng trán nhăn tít dãn ra.
- Mẹ nó! – Giáo sư Akô Nô bất thần văng tục.
Ông nhảy xuống đất, định tóm lấy cổ áo pháp sư Lăk nhưng vì ông thấp quá nên chỉ chộp được sợi đai lưng của pháp sư:
- Sao ta lại ở đây?
- Khi nãy ông bị bất tỉnh, thưa giáo sư.
Pháp sư Lăk đáp, tay giữ chặt sợi thắt lưng, mặt mày xanh lè vì sợ các lọ thuốc đeo lủng lẳng trên đó rơi ra.
- Bất tỉnh cái con khỉ. Láo toét. – Akô Nô tức tối. – Làm sao mà ta bất tỉnh được cơ chứ?
Ông hỏi, rồi ngay lập tức ông tự trả lời:
- Ờ mà ta cũng có thể bất tỉnh lắm. Ta nhớ rồi, lúc ta đang vật nhau với hai thằng oắt thì bọn người của Cục an ninh mò tới.
Ông xoáy mắt vào mặt pháp sư Lăk:
- Tại sao bọn họ âm mưu giết ta hở ông Lăk?
Pháp sư Lăk sè sẹ gỡ tay Akô Nô ra khỏi sợi đai lưng và bước lui một bước, thận trọng đáp:
- Tôi nghe ngài hiệu trưởng nói họ muốn trừ khử lão Ôkô Na, thưa giáo sư.
Có vẻ câu trả lời của pháp sư Lăk ra ngoài tiên liệu của Akô Nô nên gương mặt trẻ con của vị giáo sư lớp Cao cấp 1 cau lại một hồi lâu. Trong một lúc, pháp sư Lăk có cảm tưởng giáo sư Akô Nô đang đứng đó nhưng tâm trí của ông đã đi đâu ra khỏi phòng.
- Thưa giáo sư…. – Pháp sư Lăk nhìn chăm chăm bộ mặt thẫn thờ của giáo sư Akô Nô, dè dặt lên tiếng, trông ông cẩn thận như thể đang đánh thức một đứa bé đang ngủ say.
Akô Nô rõ ràng là bị giật mình. Ông choàng tỉnh, và lập tức trợn mắt lên, giọng bốc khói:
- Thế lão N’Trang Long có nói tại sao lão không thèm cho ta biết chút xíu gì về âm mưu thổ tả này không? Hổng lẽ ngay cả lão cũng muốn ta chết quách cho rồi?
Pháp sư Lăk cố giữ thái độ nhã nhặn:
- Về nguyên tắc, ngài hiệu trưởng không được phép tiết lộ với giáo sư về kế hoạch của Cục an ninh…
- Nguyên tắc cái mốc xì! – Lần thứ hai trong vòng năm phút, Akô Nô nổi khùng. Mặt ông đỏ bầm theo câu nói.
Pháp sư Lăk vẫn nhẫn nại:
- Nhưng ngài đã có kế hoạch bảo vệ an toàn cho ông, thưa giáo sư.
Akô Nô hừ mũi:
- Ta không thích an toàn bằng cách tỉnh dậy trong phòng y tế của ông đâu, ông Lăk.
- Đó là chuyện ngoài ý muốn, thưa giáo sư. Lẽ ra ông đã thoát hiểm một cách nhẹ nhàng. Nhưng K’Brăk và K’Brêt bất ngờ ra tay đánh nhau với bọn người của Ama Moto khiến ông bị chấn động mạnh.
- Ra vậy. – Akô Nô đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn pháp sư Lăk. – Thế lão N’Trang Long định cứu ta bằng cách gì vậy? Hừm, nếu lão là kẻ sợ nguyên tắc đến nhũn người ra như thế, ta không nghĩ lão dám trực tiếp đối đầu với Cục an ninh đâu.
- Theo kế hoạch, người ra tay cứu ông không phải là ngài hiệu trưởng mà là một người khác…
Sực nhận ra mình lỡ lời, pháp sư Lăk im bặt. Nhưng Akô Nô đã chồm sát vô người pháp sư:
- Người đó là ai?
Pháp sư Lăk nuốt nước bọt:
- Tôi không nói được. Về nguyên tắc…
Một lần nữa, Akô Nô chộp lấy sợi đai lưng của pháp sư Lăk.
- Dẹp cái nguyên tắc của ông đi. Sao cái trường thổ tả này lắm nguyên tắc thế. – Akô Nô gầm lên. – Nói mau! Người đó là ai?
Một tay giữ thắt lưng, một tay tóm chặt các lọ thuốc toòng teng quanh hông, pháp sư Lăk ấp úng:
- Tôi không được phép nói tên người đó ra. Tôi chỉ có thể nói là… là…
- Là sao? – Akô Nô nóng nảy quát ầm. – Là sao hở ông Lăk?
- Là… nếu như người đó chạm vào ông, ông sẽ biến mất trong mắt của Ama Moto và…
Pháp sư Lăk nói chưa hết câu, Akô Nô đã rụng người xuống đất. Trông ông giống như một con chim vừa bị câu nói của pháp sư Lăk bắn hạ.
Ôm lấy mái tóc trái đào giữa hai bàn tay, Akô Nô rên rỉ như một đứa bé mới bị ăn đòn:
- Păng Sur… Cô đã tha thứ cho ta rồi sao?
Giáo sư Akô Nô tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh. Ông chớp mắt hai ba cái, nhận ra ngay mình đang ở đâu khi thấy pháp sư Lăk đang lại gần và cúi bộ mặt dài ngoằng như quả dưa leo lên mặt mình.
- A, ông đã tỉnh lại rồi, thưa giáo sư. – Pháp sư Lăk nhe răng cười, vầng trán nhăn tít dãn ra.
- Mẹ nó! – Giáo sư Akô Nô bất thần văng tục.
Ông nhảy xuống đất, định tóm lấy cổ áo pháp sư Lăk nhưng vì ông thấp quá nên chỉ chộp được sợi đai lưng của pháp sư:
- Sao ta lại ở đây?
- Khi nãy ông bị bất tỉnh, thưa giáo sư.
Pháp sư Lăk đáp, tay giữ chặt sợi thắt lưng, mặt mày xanh lè vì sợ các lọ thuốc đeo lủng lẳng trên đó rơi ra.
- Bất tỉnh cái con khỉ. Láo toét. – Akô Nô tức tối. – Làm sao mà ta bất tỉnh được cơ chứ?
Ông hỏi, rồi ngay lập tức ông tự trả lời:
- Ờ mà ta cũng có thể bất tỉnh lắm. Ta nhớ rồi, lúc ta đang vật nhau với hai thằng oắt thì bọn người của Cục an ninh mò tới.
Ông xoáy mắt vào mặt pháp sư Lăk:
- Tại sao bọn họ âm mưu giết ta hở ông Lăk?
Pháp sư Lăk sè sẹ gỡ tay Akô Nô ra khỏi sợi đai lưng và bước lui một bước, thận trọng đáp:
- Tôi nghe ngài hiệu trưởng nói họ muốn trừ khử lão Ôkô Na, thưa giáo sư.
Có vẻ câu trả lời của pháp sư Lăk ra ngoài tiên liệu của Akô Nô nên gương mặt trẻ con của vị giáo sư lớp Cao cấp 1 cau lại một hồi lâu. Trong một lúc, pháp sư Lăk có cảm tưởng giáo sư Akô Nô đang đứng đó nhưng tâm trí của ông đã đi đâu ra khỏi phòng.
- Thưa giáo sư…. – Pháp sư Lăk nhìn chăm chăm bộ mặt thẫn thờ của giáo sư Akô Nô, dè dặt lên tiếng, trông ông cẩn thận như thể đang đánh thức một đứa bé đang ngủ say.
Akô Nô rõ ràng là bị giật mình. Ông choàng tỉnh, và lập tức trợn mắt lên, giọng bốc khói:
- Thế lão N’Trang Long có nói tại sao lão không thèm cho ta biết chút xíu gì về âm mưu thổ tả này không? Hổng lẽ ngay cả lão cũng muốn ta chết quách cho rồi?
Pháp sư Lăk cố giữ thái độ nhã nhặn:
- Về nguyên tắc, ngài hiệu trưởng không được phép tiết lộ với giáo sư về kế hoạch của Cục an ninh…
- Nguyên tắc cái mốc xì! – Lần thứ hai trong vòng năm phút, Akô Nô nổi khùng. Mặt ông đỏ bầm theo câu nói.
Pháp sư Lăk vẫn nhẫn nại:
- Nhưng ngài đã có kế hoạch bảo vệ an toàn cho ông, thưa giáo sư.
Akô Nô hừ mũi:
- Ta không thích an toàn bằng cách tỉnh dậy trong phòng y tế của ông đâu, ông Lăk.
- Đó là chuyện ngoài ý muốn, thưa giáo sư. Lẽ ra ông đã thoát hiểm một cách nhẹ nhàng. Nhưng K’Brăk và K’Brêt bất ngờ ra tay đánh nhau với bọn người của Ama Moto khiến ông bị chấn động mạnh.
- Ra vậy. – Akô Nô đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn pháp sư Lăk. – Thế lão N’Trang Long định cứu ta bằng cách gì vậy? Hừm, nếu lão là kẻ sợ nguyên tắc đến nhũn người ra như thế, ta không nghĩ lão dám trực tiếp đối đầu với Cục an ninh đâu.
- Theo kế hoạch, người ra tay cứu ông không phải là ngài hiệu trưởng mà là một người khác…
Sực nhận ra mình lỡ lời, pháp sư Lăk im bặt. Nhưng Akô Nô đã chồm sát vô người pháp sư:
- Người đó là ai?
Pháp sư Lăk nuốt nước bọt:
- Tôi không nói được. Về nguyên tắc…
Một lần nữa, Akô Nô chộp lấy sợi đai lưng của pháp sư Lăk.
- Dẹp cái nguyên tắc của ông đi. Sao cái trường thổ tả này lắm nguyên tắc thế. – Akô Nô gầm lên. – Nói mau! Người đó là ai?
Một tay giữ thắt lưng, một tay tóm chặt các lọ thuốc toòng teng quanh hông, pháp sư Lăk ấp úng:
- Tôi không được phép nói tên người đó ra. Tôi chỉ có thể nói là… là…
- Là sao? – Akô Nô nóng nảy quát ầm. – Là sao hở ông Lăk?
- Là… nếu như người đó chạm vào ông, ông sẽ biến mất trong mắt của Ama Moto và…
Pháp sư Lăk nói chưa hết câu, Akô Nô đã rụng người xuống đất. Trông ông giống như một con chim vừa bị câu nói của pháp sư Lăk bắn hạ.
Ôm lấy mái tóc trái đào giữa hai bàn tay, Akô Nô rên rỉ như một đứa bé mới bị ăn đòn:
- Păng Sur… Cô đã tha thứ cho ta rồi sao?
Có thể chia bữa ăn trưa ở lâu đài K’Rahlan hôm đó ra làm hai phần.
Phần đầu là màn trình diễn quen thuộc của ông K’Tul.
- Lão N’Trang Long ngày càng quá quắt. – Như thường lệ, món khai vị ưa thích của ông K’Tul là khoái trá đưa hiệu trưởng trường Đămri lên bàn mổ. – Hổng lẽ lão không biết chống lại Cục an ninh sẽ bị khép tội gì sao? Hừm, theo ta thì lão già này tới số rồi, dì Êmô à.
- Cũng không nên tin hoàn toàn vào tờ Tin nhanh N, S & D, anh K’Tul. – Bà Êmô sắp muỗng nĩa ra bàn ăn, hờ hững nói. – Tôi không nghĩ một người từng trải như N’Trang Long lại cho phép mình làm điều dại dột đó.
- Dù không phải lão đích thân ra tay, nhưng để xảy ra chuyện tồi tệ đó trong khuôn viên trường Đămri, lão cũng không thể thoái thác trách nhiệm. – Ông K’Tul ngừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng rin rít. – Nói chung, bất cứ ai cố tình cản trở Cục an ninh thi hành nhiệm vụ cũng là bọn đại ngu.
Khi nói câu này, ánh mắt sắc lạnh của ông K’Tul quét ngang qua mặt Nguyên và Kăply khiến hai đứa vội gầm mặt xuống đĩa thức ăn, trống ngực dộng thình thịch.
- Tối nay nếu Cục an ninh xác định được tên “mông tặc” là người của trường Đămri thì lão N’Trang Long rũ tù là cái chắc…