Thằng oắt ngước mắt về phía cuộc ác chiến, chép miệng nói thêm:
- Cũng không thể nói là lâu đài Sêropôk không biết điều. Trong lịch sử Lang Biang, họ đóng vai trò của một thế lực trung gian nên rất ít khi đem quân đi gây chiến. Tam đại pháp bảo của họ chỉ có tính chất răn đe. Anh K’Brăk, họ từng công khai quan đểm: Muốn bảo vệ hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh.
Nguyên gật gù:
- Chắc họ muốn dằn mặt các bên Hắc Ám?
Suku không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên:
- Theo em biết, Tử băng tâm hôm nay mới xuất hiện lần đầu tiên. Từ trước đến nay…
Suku đột ngột bỏ lửng câu nói: trước mặt nó cuộc quyết đấu giữa hữu hộ pháp phe Hắc Ám và tổng quản giáo phái Madagui đang đến hồi gay cấn.
Ngay từ khi cuộc chiến được phát động, Balikem chỉ dám lảng vảng xa xa. Khắp người ả được bao phủ bởi một tấm màn trong suốt, nhìn thoáng qua tưởng như ả đang nhốt mình trong một quả bong bóng khổng lồ.
Bọn Kăply vô cùng hồi hộp khi nhận ra tấm màn ngó rất mỏng manh nhưng thứ bọt màu tím của các con vật không có cách nào xâm nhập được.
Tuy được bảo vệ cẩn mật, Balikem cũng không dám xông tới gần. Ả lượn lờ thoạt trái thoạt phải, thoạt cao thoạt thấp, trông như một quả bóng đang bồng bềnh trên một đám mây màu tím, ngó thiệt là đẹp mắt.
Suku bồn chồn:
- Không xong rồi.
- Sao? – Cả đống cái miệng bật hỏi, hoang mang và lo lắng.
- Cứ nhùng nhằng thế này, năng lượng pháp thuật của Tứ bất tử sẽ bị giảm sút. Rõ ràng là Balikem đang cố ý đưa trận chiến vào chỗ giằng co.
Đôi môi Êmê run run:
- Hổng lẽ một siêu phù thủy như Tứ bất tử không nhận ra thủ đoạn của đối phương?
- Ông ta nhận ra, chị Êmê. – Suku nhăn nhó. – Nhưng ổng cố tình làm ngơ. Ổng đang phấn khích vì mới luyện thành công Tử băng tâm mà. Thế mới chết!
Suku không cần phải mất nhiều thời gian để chứng minh suy luận của mình. Bọn trẻ nhìn thứ bọt xốp màu tím đẹp mắt đang nhạt dần từng phút một, rồi quặn lại.
Buriăk nói vừa dứt câu, một tiếng nổ lớn bất thần vang lên. Bọn Kăply hoảng hồn nhắm tịt mắt khi cùng với tiếng nổ điếc tai, một chùm sáng sặc sỡ trên cao tỏa rộng và trút ào ào xuống mặt đất như một trận mưa sao băng.
Khi tụi nó mở được mắt ra, trận chiến đã ngã ngũ. Balikem tươi cười đứng đó, tấm màn trong suốt bao quanh người biến mất. Bốn con vật của Tứ bất tử chẳng thấy đâu. Bọn Kăply có cảm tưởng bầu trời đang âm u bỗng nhiên tạnh ráo chỉ sau một tiếng sấm, phải hấp háy mắt một lúc tụi nó mới làm quen được sự yên tĩnh đột ngột phủ xuống bốn bề.
- Tứ bất tử, ta rất tiếc! – Balikem cất giọng cười êm ái. – Muốn luyện lại công phu này lần nữa chắc ngươi phải mất nhiều thời gian lắm đó.
- Tử băng tâm đã bị phá hủy rồi, anh K’Brăk. – Suku chán nản thốt lên, mặt nó y hệt một que kem bị chảy. – Em e rằng trình độ của Balikem còn cao hơn Balibia nhiều lần.
Như phụ họa với Suku, tiếng Tứ bất tử phẫn nộ sau đám lá:
- Balikem, ta không bao giờ quên ngày hôm nay đâu.
Có vẻ như Balikem không nghe Tứ bất tử nói gì. Ánh mắt của ả quét qua bọn trẻ trước mặt, đắn đo một thoáng và cuối cùng dừng lại trên bộ mặt xao xuyến của Nguyên. Bắt gặp cái nhìn sắc bén của hữu hộ pháp Hắc Ám, Nguyên luống cuống đưa tay lên chặn cứng túi áo, hoàn toàn không tự chủ. Nó khẽ liếc bông hoa đỏ trên mái tóc xanh mượt của Balikem với vẻ cảnh giác rồi hạ tia nhìn xuống bàn tay đè lên chiếc hộp đằng sau lớp áo, như thể tin rằng bằng ánh của mình nó có thể chở che cho món đồ vật khỏi bị cướp đi.
- Nhóc ngươi giữ chiếc hộp đó cũng chẳng ích gì. Đưa đây cho ta.
Tụi bạn điếng người khi thấy Balikem mới nói một câu hời hợt, Nguyên đã nhanh nhẹn cho tay vào túi áo, rút chiếc hộp ra.
- Rèm cửa sổ! – Kăply ré lên thất thanh.
Như bị tạt nước vào người, Nguyên choàng tỉnh. Nó lúc lắc đầu, đỏ bừng mặt và thầm nguyền rủa mình tơi bời. Chắc chắn là do mình vừa nhìn bông hoa của Balikem. Nguyên sợ hãi nhủ bụng và lập tức lẩm nhẩm những gì nó còn nhớ được về câu thần chú bảo vệ tâm linh.
Không ai nhìn thấy Balikem nhúc nhích nhưng chớp mắt một cái, ả đã ở bên cạnh Nguyên như một bóng ma. Cánh tay nõn nà của Balikem quăng ra như một con rắn trắng, mổ ngay vào chiếc hộp trên tay Nguyên trong khi thằng này còn đang loay hoay với câu thần chú.
- Coi chừng!
Một lần nữa, Kăply rống lên. Cùng lúc, nó phóng vụt tay ra. Một chùm tia sáng bắn thẳng vào tay Balikem khiến ả vội rụt tay lại.
Balikem nhìn Kăply, mặt sa sầm:
- Ngươi khá lắm, nhóc!
Ả quay đầu ra sau:
- Buriăk! Hắc tinh tinh! Bọn ngươi dọn dẹp lũ thỏ con này cho ta. Còn nhóc ngươi, – ả quay sang Nguyên khiến thằng này nơm nớp chĩa tay ra phía trước – ta nghĩ ngươi còn quá trẻ để cho rằng sống trên đời như vậy là đã đủ. Đưa đây!
Balikem bất thần quát giật, và cánh tay trắng như ngà của ả một lần nữa lại chui ra khỏi tay áo như con rắn phóng ra khỏi hang, lao vụt về phía Nguyên.
Đã cảnh giác từ trước, Nguyên lật đật mấp máy môi, tay kia nhét vội chiếc hộp kim loại vào lại trong túi áo. Thần chú Sụm bà chè không hình không ảnh nhưng rõ ràng đã khiến Balikem lảo đảo lùi bước.
Không để đối phương kịp trấn tĩnh, Nguyên liên tiếp tung ra các câu thần chú chiến đấu số tám và số chín. Nhưng Balikem không bị trẹo quai hàm, cũng không rụng răng. Chiếc bong bóng khi nãy vụt xuất hiện, bao phủ quanh người ả như một chiếc áo giáp trong suốt và chắc chắn.
Ở bên cạnh, bọn Kăply cũng đang bị Buriăk và Hắc tinh tinh vây lại một chỗ. Bọn trẻ ra sức vẫy vùng: bên cạnh những luồn sáng và những sợi dây ngoằn ngoèo bắn ra từ Kăply, chiếc đinh ma thuật của Păng Ting rít lên veo véo như phát khùng và xưa nay vẫn thế, mùi hành tây trừ tà của Êmê bốc ra nồng nặc.
Suku không dám tung ra một câu thần chú nào, sợ trúng phải chính mình và tụi bạn, cứ tóm lấy chéo áo của K’Tub chạy qua chạy lại để nghe thằng này luôn miệng cằn nhằn:
- Sao mày đãng trí thế. Có mấy cái áo tàng hình mà cũng không nhớ mang theo!
Nguyên vừa ứng phó với Balikem vừa lo lắng đảo mắt qua trận đánh náo nhiệt bên cạnh, mấy lần muốn ra tay cứu bồ mà không biết làm sao. Chiếc bong bóng ma quái của Balikem không chỉ bảo vệ chủ nhân của nó mà mỗi lúc mỗi tỏa ra một áp lực kinh người. Nguyên biến sắc khi cảm thấy không gian xung quanh như bị thu hẹp lại từng chút một. Có lẽ đây là loại pháp thuật hắc ám cùng nguồn gốc với lời nguyền Tan xác của Buriăk nhưng ghê gớm hơn nhiều! Nguyên khiếp sợ nghĩ và trong khi quýnh lên, nó nghiến răng bắn ra những sợi lòi tói, với hi vọng mong manh nếu không trói được Balikem thì thần chú Trói gô có thể xuyên thủng lớp màn bảo vệ của đối phương.
- Giải quyết gọn đi, Balikem! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
Nguyên nghe tiếng Buriăk vọng vào tai chát chúa và tiếp liền đó là một tiếng nổ xé màng tang dội ong trong đầu nó. “Chắc quả bóng của Balikem…”, Nguyên khấp khởi nhủ bụng nhưng chưa kịp nghĩ hết ý nghĩ trong đầu đã cảm thấy một cái gì đó tông mạnh vào người, hất bắn nó ra xa. Nó chưa từng bị núi đè bao giờ nhưng nó nghĩ nếu điều đó xảy ra chắc cũng chẳng thấm tháp gì so với cú va chạm khủng khiếp vừa rồi. Mắt nó nảy hào quang, những khớp xương trong người như gãy rời, tay chân tựa hồ văng mỗi nơi một khúc, và ngay cả trái tim trong ngực nó nữa, có cảm giác đã tan ra thành trăm nghìn mảnh.
Nguyên nằm bẹp trên cỏ như miếng giẻ ướt, cảm thấy không có chút không khí nào trong lồng ngực. Nó có cảm tưởng nó đang nằm dưới một cái hố sâu và vô số những tảng đất đang được một bàn tay vô hình không ngừng ném xuống với mưu toan chôn sống nó. Nó nghe xung quanh như vang lên những tiếng thét, tiếng gào rú, tiếng nói xôn xao nhưng không nghe rõ được một lời nào, thậm chí không nhận ra giọng của những ai.
Lâu thật lâu, lâu lắm, ít ra là Nguyên có cảm tưởng như vậy, nó dần dần hồi tỉnh. Vẫn úp mặt trên cỏ ướt, cơ thể đau như dần, nó thoi thóp thở và lắng tai nghe ngóng, lần này nó nghe rõ giọng của Balikem:
- Thiệt tình ta không muốn giết thằng bé bảnh trai đó. Nhưng trong đời ta, ta rất ghét những ai định trói chân trói tay ta.
- Hừm. – Buriăk lạnh giọng. – Nếu ngươi cứ ăn nói hồ đồ, có ngày ngươi sẽ lãnh đủ hậu quả đó, Balikem. Ta nghĩ ngài sẽ không hài lòng khi nghe ngươi ám chỉ…
Tiếng reo của K’Tub cắt ngang câu nói của Buriăk:
- Ê, xem kìa! Anh K’Brăk vẫn còn sống.
- Thấy chưa, Balikem. – Buriăk không bỏ lỡ cơ hội châm chọc vị hữu hộ pháp. – Thay vì nói năng vung vít, ta nghĩ ngươi nên để thì giờ xem lại pháp thuật của ngươi thì hơn.
Buriăk khinh khỉnh nói, vừa vung bàn tay máu ngăn không cho bọn Kăply chạy ùa về phía Nguyên.
- Lạ thiệt. – Balikem nhìn chòng chọc thằng nhóc đang lồm cồm bò dậy, mặt ngẩn ra. – Làm sao thằng bé có thể sống sót được kia chớ.
Tứ bất tử từ lúc bại trận vẫn im bặt trong rừng, bây giờ bật cười hô hố sau đám lá dày:
- Ra tài nghệ của ngươi cũng chỉ có thế. Còn nhiều chỗ kém cỏi lắm, Balikem.
- Không thể nào. – Như không nghe thấy Tứ bất tử, Balikem buột miệng lẩm bẩm, mặt mày vẫn chưa hết hoang mang. – Ta chưa từng biết ai, kể cả những phù thủy có trình độ cao hơn chú nhóc này có thể thoát chết dưới câu thần chú trấn phái của ta.
- Trời đất! – Lại tiếng Tứ bất tử theo gió vẳng tới, giọng sửng sốt. – Ngươi mặt dày đến mức sử dụng thần chú La sát để đối phó với một đứa trẻ hả Balikem?
Balikem lạnh lùng:
- Tứ bất tử, trong mắt bọn ta hắn là một chiến binh giữ đền…
Đang nói Balikem bỗng “a” lên một tiếng, giọng đột nhiên vui vẻ:
- Ta hiểu rồi. Sở dĩ thần chú La sát không lấy được mạng hắn chẳng qua do hắn có hạt táo hộ mạng trong người. Hắn đã đến núi Lưng Chừng…
Cởi bỏ được thắc mắc, Balikem lập tức trở nên sinh động. Ả rảo bước về phía Nguyên lúc này vẫn đang ngồi bệt dưới đất chưa đứng lên được, tươi tỉnh nói:
- Nhưng nhóc ngươi chỉ có thể giữ được mạng sống chứ không thể giữ được chiếc hộp kia đâu.
Có vẻ như Nguyên sẽ không thể nào bảo vệ được báu vật khi mà bọn Kăply lẫn Tứ bất tử lúc này chỉ biết buồn rầu giương mắt ngó.
Nhưng Balikem vừa cúi xuống người Nguyên thì thằng nhóc bỗng ngã lăn ra và nhanh nhẹn trượt đi.
Sau một thoáng chưng hửng, hữu hộ pháp Hắc Ám vọt theo Nguyên và vươn tay ra. Như một con chạch, Nguyên lại bắn mình khỏi cái chụp của Balikem trong khi vẫn nằm ở một tư thế rất kỳ cục là mặt dán xuống đất, lưng ngửa lên trời.
K’Tub khoái chí hết sức khi thấy Balikem vồ hụt liên tục. Nó cầm tay Kăply lắc qua lắc lại, miệng rối rít:
- Anh K’Brêt, thần chú gì mà ngộ nghĩnh quá vậy?
- Đó là cặp thần chú chiến đấu liên hoàn số mười bốn và mườil lăm: Chụp ếch và Lạng qua lách lại.
- Hay quá! – Thằng nhóc lại nhảy tưng tưng. – Hôm nào anh dạy em học với nha.
Kăply há hốc miệng ra, không phải vì trả lời K’Tub mà vì ở trước mặt nó, có vẻ như Balikem đã không còn giữ nổi bình tĩnh trước những cú lạng người quái chiêu của Nguyên.
Chiếc bong bóng vụt hiện ra quanh người Balikem khiến bọn Kăply cảm thấy ruột gan mình như bị ai xoắn lấy. Cả đống cái miệng vụt ré lên:
- Ê, cẩn thận!
Nguyên hấp tấp lật người lại, tái xạm mặt khi nhìn thấy Balikem đã ở trong chiếc bong bóng quỷ quái. Nó biết rõ một khi tấm màn đáng sợ này xuất hiện, Balikem đã nổi sát khí và chuẩn bị dùng thần chú La sát để đối phó với nó.
Nguyên trượt đi thêm một quãng, đầu óc xoay tít, khổ sở nhận ra mình không tài nào nhớ nổi một câu thần chú hay một loại pháp thuật nào có thể chống chọi lại thần chú trấn phái của phe Hắc Ám.
Có vẻ như cú trượt vừa rồi là cú trượt cuối cùng trong đời Nguyên: khi nó vừa dừng lại thì quả bong bóng không biết bằng cách nào đã xuất hiện ngay bên cạnh nó và mọi cặp mắt hãi hùng nhìn Balikem từ từ cắt tay lên đằng sau tấm màn trong suốt.
Cả đống cái miệng từ chỗ bọn Kăply rền rĩ thét lên, đau đớn và bất lực, không đứa nào tin hạt táo hộ mạng có thể giúp Nguyên thoát chết một lần nữa.
Nhưng suốt một lúc, vẫn không có sấm sét nào giáng xuống. Balikem vẫn giữ cánh tay bất động trên không, ánh mắt thình lình bị hút vào một điểm nào đó lơ lửng bên trên những ngọn cây thau lau chếch bên tay trái.
Sau một thoáng sửng sốt, bọn Kăply đưa mắt nhìn theo và đứa nào đứa nấy như nở từng khúc ruột khi nhác thấy một cụm mây vàng có hình con cọp đang chờn vờn trong không trung, cặp mắt xanh biếc của Hổ sát tinh đang bắn ra những tia sáng lạnh buốt về phía mọi người đang đứng.
- Ama Êban. – Lâu thật lâu, Balikem mới khẽ mấp máy môi. – Sao lão đến đúng lúc thế không biết.
Vẻ sững sờ của Balikem làm Buriăk điên tiết:
- Ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì. Ra tay lẹ đi.
Sực nhận ra nhiệm vụ của mình có thể tan thành mây khói, Balikem rùng mình một cái và đánh vụt tay về phía Nguyên.
Gần như cùng lúc, Hổ sát tinh trên không đâm bổ xuống, nhanh như một mảnh thiên thạch, chắn ngay giữa Nguyên và hữu hộ pháp Hắc Ám.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, những cây thau lau ở bìa rừng gãy răng rắc, cát đá và cành lá bay tứ tung như thể có một trận bão lớn đang quét ngang qua.
Nguyên lăn lông lốc trên mặt đất, mặt mày và cơ thể rát bỏng vì trầy xước và vì bị đủ thứ vật nhọn bắn vào người. Trên cái nền âm thanh ầm ĩ hỗn độn đó, nó vẫn nghe rõ một tiếng quát lồng lộng vang lên:
- Tứ bất tử, Yan Dran, K’Tul và Êmô, bọn ngươi chặn lũ Balikem lại cho ta!
Nguyên chưa hết kinh ngạc, một bóng người đột ngột hiện ra bên cạnh nó và ngay lập tức Nguyên nhận ra mình đã dừng lại. Nó vội vàng ngước mắt lên và ngay từ cái nhìn đầu tiên lòng nó bất giác nảy sinh một cảm giác gì đó như là sự kính phục. Từ bé đến lớn chưa bao giờ nó trông thấy một ông cụ nào tiên phong đạo cốt đến vậy: mặt mày đỏ hồng, râu và tóc trắng như tuyết, hai hàng lông mày bạc rủ xuống hai bên thái dương nom giống hệt các ông Bụt trong những câu chuyện cổ tích mà nó đã từng nghe.
Ông cụ cưỡi trên lưng một con cọp vàng. Vừa xịch tới, không để cho Nguyên kịp mở miệng, ông đã mỉm cười thân thiện, nói ngay:
- Này con trai! Hãy nhanh nhanh leo lên ngồi sau lưng ta!