Nguyên bò dậy trước tiên. Nó nén đau, quờ tay tìm chiếc hộp, nhét vô túi áo và đảo mắt kiếm thằng Steng:
- Làm gì nữa hả Steng?
Steng nhoài mình ngồi lên và cà nhắc chạy về phía nghĩa trang:
- Đi theo tao.
- Đứng lại! Khôn hồn thì đưa chiếc hộp ra đây!
Tiếng Macketa hét lồng lộng bên tai. Bọn trẻ ngoảnh lại, thấy con rồng chở hắn đã sà gần tới đất.
Lần này thì gã Mustafa đã thấy đích thị đó là con rồng nhưng gã chẳng còn tâm trí đâu để vặc lại thằng Suku ba xạo. Gã lúp xúp chạy theo bọn trẻ, bỏ mặc tấm thảm nằm tênh hênh giữa trời, vừa chạy vừa rên rỉ:
- Chờ tôi với! Chờ tôi với, các cậu ơi!
Nghĩa trang do ba Steng xây dựng là một nghĩa trang khổng lồ và đẹp như một công trình kiến trúc hiện đại. Cổng rào là một mái vòm cong cong như lối vào nhà hát, với rất nhiều bậc tam cấp lát bằng đá trắng.
Steng dẫn đầu bọn trẻ chạy thẳng tới đó.
- Vô đây chi vậy? – Nhỏ Mua biến sắc, ngần ngừ hỏi.
- Cứ vô đi. Không sao đâu Mua.
Kăply cất giọng trấn an nhỏ bạn và trấn an cả chính mình. Nó không biết tất cả những gì mà tụi nó đang làm có ý nghĩa gì nhưng nó tin một khi thằng-bạn-đại-ca của nó không phản đối mệnh lệnh của Steng có nghĩa là thằng Steng xứng đáng để ra lệnh cho tụi nó.
Theo chân Steng, bọn trẻ men theo lối đi giống như một hành lang, quanh quanh quẹo quẹo và càng lúc càng dốc xuống như thể cả bọn đang chuẩn bị thám hiểm ruột trái đất.
Nhìn thằng Steng lầm rầm niệm chú để mở từng cánh cửa trong lòng đất, Nguyên nhớ đến những ngóc ngách bí hiểm trong lâu đài Sêrôpôk, chợt có cảm giác gây gây lạnh nơi sống lưng.
- Sao mày biết những câu thần chú này hả Steng? – Nó tìm cách gợi chuyện để đánh tan sự im lặng đáng sợ.
- Ba tao nói cho tao biết.
Gã Mustafa nhíu mày, tay xoay xoay chiếc khăn bịt đầu như một cách để giữ cho mình khỏi run:
- Tại sao ba cậu lại phù phép những cánh cửa này hở cậu? Tôi không nghĩ có người nào lại bỏ thì giờ đi ếm từng cánh cửa trong nghĩa trang.
- Cái đó thì tôi không biết, chú Mustafa. – Steng vừa đáp vừa sờ tay lên chóp mũi.
Nguyên làm thinh một lát, tự nhiên thấy căng thẳng, lại hỏi, đúng cái câu nhỏ Mua vừa hỏi lúc nãy:
- Tụi mình vô đây chi vậy?
- Vụ này tao cũng không biết luôn, K’Brăk. – Steng bối rối đáp.
Câu trả lời của thằng nhóc khiến tụi bạn nó tưởng ai vừa liệng đá trúng đầu.
- Lúc này mà anh còn giỡn hả, anh Steng! – K’Tub rít lên, chân đã muốn nhảy tưng tưng lắm rồi.
- Anh không biết thật mà. – Steng nuốt nước bọt. – Anh chỉ làm theo lời dặn của thầy N’Trang Long.
Êmê len tới trước, cầm tay Nguyên lay lay:
- Anh K’Brăk, có lẽ thầy muốn tụi mình chui vô trong này để Macketa không tìm ra được.
Nguyên ngạc nhiên thấy mình không tìm cách tránh xa Êmê như mọi lần. Trong không khí lạnh lẽo dưới lòng đất nó nhận ra bàn tay nhỏ bạn thiệt ấm áp và cảm giác đó làm nó thấy dễ chịu hết sức.
- Ờ… ờ… – Nó lúng túng đáp, nghe giọng mình lạ lẫm đến mức không nhận ra.
- Hắn sẽ lần tới đây ngay bây giờ đó, anh K’Brăk. – Suku vùng nói.
- Em đừng làm mọi người sợ, Suku! – Mua nạt thằng oắt bằng giọng khào khào như hết hơi mặc dù nó không hề muốn tỏ ra nó là người sợ đầu tiên. – Làm sao Macketa có thể vào đây được khi mà hắn không hề biết gì về những câu thần chú của ba Steng?
- Chị Mua, với những đại phù thủy như Macketa, chủ nhân núi Lưng Chừng hay Tam tiên, việc mở những cánh cửa này chẳng có gì khó khăn hết. Cùng lắm thì họ chỉ tốn thời gian hơn chúng ta chút xíu thôi.
Suku đáp với cái miệng méo xệch, không phải vì Mua quát nó mà vì chính những điều nó vừa nói ra.
Lúc này, bọn trẻ đang đứng trước một cánh cửa không biết là thứ bao nhiêu. Cánh cửa này cũng giống hệt những cánh cửa tụi nó đi qua, chỉ khác về chất liệu – cánh cửa này làm từ loại đá màu tím.
Steng nhăn nhó:
- Thôi, đừng cãi nhau nữa.
Quay bộ mặt đầy mụn sang phía Nguyên, nó hất đầu:
- Tới phiên mày đó.
- Sao?
- Cánh cửa này không mở được bằng thần chú. Theo như thầy N’Trang Long nói thì không ai trên đời này mở được nó.
Nguyên há hốc miệng:
- Ngay cả ba mày cũng không mở được à?
- Ngay cả ba tao cũng không mở được.
- Thế…
- Chỉ người nào sở hữu báu vật của lâu đài K’Rahlan mới mở được cánh cửa này. – Steng liếc chiếc hộp kim loại đang phồng lên trong túi áo Nguyên, nôn nóng giục. – Mày lấy chiếc hộp trong túi ra đi…
Kăply gật gù ra vẻ hiểu biết:
- Như vậy chỉ có câu thần chú kim cương số bảy mới mở được.
- Anh K’Brêt. – Suku kêu lên. – Anh Steng vừa bảo cánh cửa này không thể mở được bằng thần chú.
Như để phụ họa với Suku, thằng Steng nhún vai:
- Chẳng có câu thần chú nào trong chiếc hộp này hết. Đây là chiếc hộp đặc ruột. K’Brăk, bây giờ mày đặt chiếc hộp vào cái hốc kia.
Theo tay chỉ của Steng, bọn trẻ nhìn thấy một cái hốc hình chữ nhật khoét lõm ở góc dưới cánh cửa, nếu không chú ý không ai có thể phát hiện.
- Hóa ra chiếc hộp này chỉ là chiếc chìa khóa để mở cửa vào nghĩa trang.
Nguyên lẩm bẩm và thận trọng làm theo lời Steng. Chiếc hộp đi vào khe hở một cách vừa vặn, trót lọt, y như chìa khóa ăn vào ổ khóa.
- Thế đằng sau cánh cửa này là một kho tàng hả anh Steng? – Thằng K’Tub không nén được hiếu kỳ, lại ngoác miệng hỏi.
Steng chưa kịp thốt hai từ quen thuộc “không biết”, cánh cửa đã cuốn lên như loại cửa rèm, nhường lối cho bọn trẻ đi qua.
Kăply đi theo Steng, vừa ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên thấy cửa vẫn mở toang:
- Nó không tự động đóng lại như những cánh cửa kia sao?
- Khi nào có người rút chiếc hộp ra khỏi hốc thì nó mới đóng lại.
Kăply đang định hỏi tiếp “Thế nhỡ Macketa mò tới đây thì sao?”, hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc đã đồng loạt dội vào tai khiến nó ngoảnh phắt lại.
Tím. Chỉ có tím và tím. Một thế giới màu tím đập vào mắt khiến Kăply phải nhắm mắt lại một lúc mới dám từ từ hé ra.
Trước mặt nó lúc này là một căn phòng rộng mênh mông như một tòa đại sảnh, có thể chứa được cả ngàn người, đặc biệt bốn phía, cả nền nhà lẫn trần nhà đều gắn một loại đá tím đến nhức mắt. Chắc chắn loại đá đặc biệt này cùng một loại với cánh cửa dẫn vào đây! Kăply nghĩ bụng và bất giác “ồ” lên khi phát hiện tòa đại sảnh mà tụi nó vừa đặt chân vào hoàn toàn trống rỗng. Không hề có kho tàng hay báu vật nào trong này hết, thậm chí đến ngay cả chiếc ghế để ngồi cũng không.
- Steng! – Tam la lớn. – Mày có dẫn tụi tao đi nhầm chỗ không đấy? Vào đây để làm gì?
- Ờ, vào đây để làm gì? Tụi tao đâu có cần chỗ ngủ! – Kan Tô cắm mười ngón tay vào mái tóc bù xù như đống rơm, ngoác miệng hùa theo, có vẻ hai thằng này từ đầu đến giờ không có cơ hội hé môi được tiếng nào đã ấm ức lắm rồi.
- Steng, bạn nói đi! Bây giờ chúng ta phải làm gì với căn phòng này?
Păng Ting nhìn Steng, cố lấy giọng nhẹ nhàng, nhưng với thằng Steng tụi bạn tấn công nó dồn dập như vậy đã là quá đáng lắm. Thực ra thì ngay cả nó, nó cũng đâu có biết thầy N’Trang Long bảo nó dẫn các bạn vô chỗ này để làm gì.
Đã vậy, Bolobala lại bồi thêm một câu:
- Hay bạn cho rằng tụi này sắp banh ta lông cả đám và có ý giới thiệu cho tụi này một ngôi mộ đẹp đẽ và đủ rộng để…
Tới đây thì Steng không chịu đựng nổi nữa. Bolobala chưa nói hết câu, nó hấp tấp đưa hai tay lên bịt tai và rống lên tức tối:
- Im đi!
- Đứa nào kêu gì ta đó?
Một giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài thình lình hắt vào khiến bọn trẻ suýt chút nữa bắn người lên không.
Cả bọn lật đật lia mắt trông ra, thấy bốn, năm bóng người đang lao vào như gió lốc. Lão quản gia Imđi chạy trước, tiếp theo là họa sĩ Yan Dran, bà Êmô, cuối cùng là giáo chủ Ama Êban chễm chệ trên lưng con cọp vàng.
Lão Imđi chạy nhanh nhất. Lão đâm bổ tới trước mặt bọn trẻ, tay huơ huơ cây gậy trắng như ống xương, bộ tịch hí ha hí hửng:
- Đứa nào vừa gọi ta vậy hử? Cần ta giúp một tay phải không?
Trong khi tụi bạn nghiến chặt răng để không phá ra cười thì Steng mặt mày méo xẹo. Nó bỏ tay khỏi tai, ấp úng:
- Ờ… ờ… dạ… dạ không ạ…
Bà Êmô đảo mắt một vòng, kêu lên xúc động:
- Thì ra tụi con ở hết trong này.
Ama Êban thúc cọp lên phía trước, giọng nhẹ nhõm:
- Macketa chưa tìm tới chỗ này à?
Giáo chủ Madagui vừa thở ra, ngay lập tức lại phải hít hơi vào. Bọn Kăply chưa kịp đáp, câu trả lời đã vọng vào từ ngoài cửa:
- Ta tới rồi. Cảm ơn ngươi đã quan tâm, Ama Êban.
Cùng với câu nói, một bóng người tầm thước có dáng dấp thanh nhã sải bước tiến vào. Hắn hất nhẹ vạt áo chùng màu mỡ gà như để rũ bụi, hừ mũi:
- Nếu Mackeno và Păng Sur không làm phiền ta ở bên ngoài thì chắc chắn ta đã vào đây trước ngươi rồi.
Như để chứng minh cho lời nói của trùm Hắc Ám, hiệu trưởng N’Trang Long hắng giọng từ ngoài cửa:
- Thần chú Cực lạc tiêu diêu quả là ghê gớm.
Y chang một tảng thiên thạch, vóc dáng cao lớn của thầy bít chặt cánh cửa ngay khi vừa hiện ra và chiếc áo chùng tím lòa xòa của thầy hòa vào màu tím của căn phòng ăn khớp đến nỗi nhìn thoáng qua tưởng như thầy đang mặc áo tàng hình, chỉ có mỗi cái đầu là để lộ ra ngoài.
Păng Ting ghé tai Nguyên, hớn hở thì thầm:
- Bà của em cũng đã tới rồi.
Nguyên biết ngay Đại phù thủy Păng Sur đã bí mật thông báo sự có mặt của mình cho cô cháu gái. Nó tươi mặt lên một chút, hồi hộp hỏi:
- Bà em có bảo tụi mình hành động như thế nào không?
- Không. Bà em không nói gì hết.
Nguyên lại nhìn ra cửa. Vô số những tiếng lục đục vang lên cho biết thầy N’Trang Long và Păng Sur không phải là những người cuối cùng tới đây.
Quả như Nguyên suy đoán, đám thuộc hạ của trùm Hắc Ám do tả hộ pháp Balibia dẫn đầu đang lũ lượt kéo vào và thằng K’Tub tưởng đã nguôi rồi bây giờ lại sụt sịt nấc lên “Ba ơi!” khi nhìn thấy ông K’Tul đi lẫn trong đám người đó.
- Balikem đâu? Sao hổng thấy cô ả đâu hết?
Êmê quay sang Nguyên, ngạc nhiên hỏi.
- Anh không biết, Êmê. – Mặt Nguyên xệ xuống, thất vọng vì không trả lời được câu hỏi của Êmê thì ít mà thất vọng vì lần này nhỏ bạn không cầm tay nó thì nhiều.
- Balikem chết rồi. – Kăply vọt miệng đáp.
- Chết? – Lần này thì không chỉ Êmê mà cả đống cái miệng cùng há ra.
- Ờ. – Kăply chép miệng. – Giống như người đàn ông râu quai nón, Balikem chết vì trúng phải nhựa độc của quả hiến sinh. Khi nãy chính mắt mình…
Lại thêm một đoàn người kéo vào, cắt đứt câu nói của Kăply. Lần này là đám người của Cục an ninh, bắt đầu bằng bộ mặt khó đăm đăm và không ngớt co giật của Cục trưởng Ama Moto.
Theo sau đám người này là bà Ka Lên và hai người bạn đồng hành từ hồ Ma.
Sau rốt là một đám lố nhố những khuôn mặt cả quen lẫn lạ, trong đó bọn Kăply chỉ nhận ra các phóng viên Y Riêng, Pôlôna và Chor của hai tờ Lang Biang hằng ngày và Tin nhanh N, S & D, những người thỉnh thoảng vẫn tạt qua trường Đămri để săn tin.
Nhưng điều khiến bọn trẻ lấy làm lạ nhất là cả lão Seradion miệng móm cũng chen chúc trong đám đó. Sao lão không ở Cửa hiệu thất tình mà mò đến chỗ nguy hiểm này chi vậy kìa? Hổng lẽ lão già ngô nghê này dám đánh đổi cả sinh mạng chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ? Nguyên ngẩn ngơ nghĩ, nhưng rồi nó sực nhận ra lão Seradion chỉ làm nó ngạc nhiên. Chính sự xuất hiện của con khỉ Chacha mới làm nó sửng sốt.
Từ sau lưng lão Seradion, con Chacha phóng vèo một cái đã bắn tới chỗ bọn trẻ, miệng kêu chí chóe.
Trong khi bà Ka Lên nhào tới thằng Kăply, ôm cứng nó vào lòng như thể buông tay ra thằng nhóc sẽ biến mất thì Suku cũng tóm lấy con khỉ con, miệng không ngừng quát tháo:
- Trời ơi, mày điên rồi hả, Chacha!
Như muốn chứng tỏ Suku nói đúng quá, Chacha vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay cậu chủ và trước vẻ mặt đờ ra vì sợ hãi của bọn trẻ, nó lao thẳng vào người trùm Hắc Ám như một hòn đạn.
- Lùi lại, Chachaaaaa… aaaa… aaa!
Suku rống lên bằng cái giọng chưa bao giờ thảm thiết đến thế nhưng đà phóng của con khỉ con mạnh đến mức có muốn hãm lại cũng không được.
Macketa hất tay một cái ngó nhẹ hều nhưng cú phản kích vẫn kêu đánh “đùng” một tiếng như tiếng súng nổ. Thoạt tiên mọi người thấy Chacha bị ném tung lên trên cao, thiếu vài phân là chạm trần nhà, sau đó nó ngúc ngoắc gượng gạo vài cái rồi rơi thẳng xuống đất như vừa bị một tay thợ săn bắn rụng.
- Chachaaaa… aaa… aa…
Suku lại gào lên, nghĩ rằng Chacha đã ngoẻo rồi. Nhưng khi thầy N’Trang Long giơ tay tóm lấy con khỉ, vỗ vào người nó vài cái và đặt nó ngồi trên vai mình thì ai nấy trợn tròn mắt khi thấy nó vẫn tỉnh bơ, đôi mắt đảo lia lịa, thậm chí còn nhìn về phía Suku kêu khọt khẹt như muốn trêu cậu chủ của mình.
- Con khỉ của Đại tiên ông Pi Năng Súp quả là khác thường. – Bolobala trầm trồ. – Lần trước trúng đòn của Buriăk, lần này trúng đòn của Macketa mà vẫn sống nhăn.
Đúng lúc đó, một tiếng “rầm” chát chúa bất thần vang lên. Mọi người nhớn nhác nhìn ra cửa, điếng hồn thấy tấm cửa rèm đã rơi xuống, bít chặt lối ra vào duy nhất của tòa đại sảnh.
- Hừm… – Macketa thốt ra tiếng cười gằn, ánh mắt sắc bén của hắn lóe lên thứ ánh sáng rờn rợn. – Hay lắm! Sắp xếp thiệt là hay! Nhưng nếu hi vọng ta cùng bọn ngươi tất cả đều bị chôn vùi trong nghĩa trang này thì ngươi lầm to rồi Mackeno.
- Không… không… tôi không muốn chết…
Có một giọng rên rỉ yếu ớt vọng lên từ đâu đó, phải quét mắt khắp nơi mất một lúc bọn Kăply mới nhìn thấy gã Mustafa đang bò toài dưới sàn nhà và cái giọng chết nhát đó chắc chắn là do cái miệng méo mó của gã phát ra.
Thầy N’Trang Long “e hèm” một tiếng và đưa tay xoa xoa vầng trán rộng như để đánh thức câu trả lời đang ngủ trong bộ não thông thái của thầy:
- Ta nghĩ một âm mưu kinh khủng như thế không phù hợp với quan niệm của ta, Macketa.
Thầy đưa mắt nhìn quanh, tặc tặc lưỡi:
- Hy sinh chừng này người chỉ để trừ khử một mình ngươi, ta đâu có nhẫn tâm đến thế.
Gã Mustafa không biết thầy hiệu trưởng nói thiệt hay là nói để trấn an gã nhưng dù sao lời xác nhận của thầy cũng giúp gã vững tâm được một chút và có vẻ gã đã ngồi dậy được.
Như không nghe thấy thầy N’Trang Long, Macketa cười khảy:
- Mackeno! Có một cách hết sức đơn giản để cứu thoát tất cả những người có mặt ở đây. So với sự hy sinh tập thể thì cách này rẻ hơn nhiều.
- Cách gì vậy? – Thầy N’Trang Long hỏi lại bằng giọng hờ hững.
Macketa chiếu tia nhìn nóng bỏng vào mặt Nguyên, giọng nói đột nhiên khô khốc:
- Bảo thằng bé kia giao chiếc hộp ra đây.
Thầy N’Trang Long nhún vai:
- Ta không nghĩ ngươi cần thứ đó. Thần chú Cực lạc tiêu diêu cho đến nay đã là thần chú vô địch.
- Một kẻ nghèo tham vọng như ngươi làm sao hiểu được ta. – Macketa hừ mũi sau tấm mạng che. – Ta muốn thần chú Cực lạc tiêu diêu mãi mãi được xưng tụng là thần chú vô địch, chứ không phải là cho đến nay. Ta muốn lịch sử pháp thuật xứ Lang Biang ghi nhận nó là thần chú vô tiền khoáng hậu.
Câu cuối cùng, giọng Macketa rít lên như có một quả đạn đang bay trong phòng khiến nhiều người nghe tim mình đập thình thịch.
Thầy N’Trang Long vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên:
- Thế ngươi cần chiếc hộp đó lắm sao?
Trông như thầy đang hỏi Macketa cần uống cà phê hay uống trà trong bữa điểm tâm và điều đó giúp mọi người bình tĩnh được một chút.
- Ta cần câu thần chú kim cương số bảy. – Macketa nói huỵch toẹt. – Ta tin nếu có câu thần chú quan trọng này, Cực lạc tiêu diêu sẽ trở nên hoàn thiện và vĩnh viễn bất khả chiến bại.
- Nếu đúng vậy thì ta thành thật chia buồn với ngươi. – Thầy N’Trang Long thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ. – Chiếc hộp đó không chứa câu thần chú nào hết. Nó là một chiếc hộp đặc ruột.
Trừ bọn Kăply, tiết lộ động trời của thầy N’Trang Long khiến tất cả những người có mặt chưng hửng. Giáo chủ Ama Êban đưa mắt nhìn họa sĩ Yan Dran và bà Êmô, có vẻ như muốn bằng ánh mắt chia sẻ với hai người thuộc hạ niềm hi vọng rằng đây chỉ là trò đùa cợt của thầy N’Trang Long nhằm đẩy trùm Hắc Ám vào chỗ hoang mang.
Macketa hoang mang thật. Hắn hơi sững người một chút, một chút thôi, rồi ánh mắt của hắn bắt đầu rọi quanh gương mặt bình thản của thầy N’Trang Long như muốn tìm một dấu hiệu nào đó tố cáo là thầy nói dối.
Macketa nhìn như vậy lâu thật lâu. Như thú dữ đang quan sát con mồi, ngoài tròng mắt đang chuyển động, trước sau hắn hoàn toàn câm nín. Và những người có mặt cũng không ai đủ sức nói tiếng nào. Mọi cặp môi đều khô rang và mọi ánh mắt đều chăm chú dán vào tấm sa mỏng trên mặt Macketa, hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Trong căn phòng lúc nhúc người lúc này không khí như vón cục lại, khắc khoải và nặng nề như bầu trời trước cơn giông.
- Thế câu thần chú kim cương số bảy hiện đang được cất giấu ở đâu? – Mãi một lúc, Macketa mới mấp máy môi, giọng trầm trọng.
Câu hỏi Macketa ném ra có sức hút lớn đến mức những tia nhìn lập tức dời từ Macketa qua thầy N’Trang Long. Giáo chủ Ama Êban kẹp chặt hai chân vào hông con cọp vàng, lưng thẳng lên và đau đáu xoáy mắt vào chòm râu rậm của vị hiệu trưởng trường Đămri, nếu lắng tai kĩ sẽ thấy ông dường như không hề thở.
- Thần chú kim cương số bảy ư? – Thầy N’Trang Long khẽ khàng hỏi lại, tay tóm lấy một lọn râu cằm, làm như thể bí mật giấu trong mớ râu và thầy đang cố moi ra. Giữ tay như thế, thầy ngừng một thoáng rồi lắc đầu nói tiếp. – Trên đời này không hề có câu thần chú kim cương số bảy.
- Sao lại thế được?
- Ngươi nói vậy là sao?
Cả Ama Êban và Macketa ré lên gần như cùng lúc. Có thể thấy rõ trùm Hắc Ám đã không còn giữ nổi vẻ ung dung như lúc đầu.
- Là sao ư? – Thầy N’Trang Long chậm rãi. – Có nghĩa là thần chú kim cương của chủ nhân núi Lưng Chừng xưa nay vẫn chỉ có sáu câu.
Căn phòng giống như bị pháo kích sau câu nói của vị hiệu trưởng. Mọi người cùng kêu lên bằng đủ thứ giọng khác nhau để bày tỏ một thứ cảm xúc giống nhau: sửng sốt và ngờ vực.
Balibia thét be be:
- Không đúng! Thế còn chiếc hộp tìm thấy ở khu rừng thau lau…
Ông K’Tul cũng gào lên:
- Rồi những câu thơ về tấm gương…
Bọn Kăply có cảm giác đang lọt vào giữa một bầy bò điên. Nhưng thầy N’Trang Long có vẻ không cảm thấy thế. Thầy khoa tay một vòng như bằng động tác đó vỗ về cơn kích động của mọi người và cất cao giọng:
- Macketa, một trăm năm mươi năm trước, khi biết ngươi vẫn còn sống và chuẩn bị quay lại, chính tay ta đã đặt chiếc hộp kim loại vào cái hốc cây đó theo đề nghị của Hội đồng tối cao xứ Lang Biang. Còn những trò chơi mật mã là do Pi Năng Súp và Păng Sur nghĩ ra, căn cứ vào một đoạn văn trong cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử của Đam San.
Thầy nheo đôi mắt lục lạc nhìn trùm Hắc Ám lúc này đang trơ ra vì bất ngờ, thong thả nói tiếp:
- Chiếc hộp đó thiệt ra chẳng có chứa cái con khỉ gì hết. Nó chỉ là chiếc chìa khóa để mở cửa căn phòng này.
- Như vậy câu thần chú kim cương số bảy không có trên cõi đời thật ư?
Vai rũ xuống, Macketa lẩm bẩm như tự nói với mình. Trông hắn thất vọng như vừa bị ai đánh cắp một món đồ quý giá.
- Ta nghĩ thần chú Cực lạc tiêu diêu của ngươi đã đáng sợ đến mức không cần thêm một câu thần chú hỗ trợ nào nữa. – Thầy N’Trang Long nói như an ủi.
- Ngươi biết thế là tốt, Mackeno. – Trùm Hắc Ám gật gù, rất nhanh sự ngạo mạn đã quay lại với hắn. – Cho nên ta muốn nói là ngươi đã phí tâm cơ một cách vô ích, thậm chí ngu xuẩn, mặc dù ta không thể không thán phục chuyện ngươi dụng công giăng bẫy từ rất lâu để cuối cùng lừa được ta vào đây.
Macketa lướt mắt qua những khuôn mặt đang hồi hộp nhìn hắn, nhếch mép:
- Nhưng để làm gì kia chứ, khi mà hiện nay tất cả bọn ngươi hợp sức lại cũng không làm gì được ta, trừ phi ngươi cho nổ tung căn phòng này để tất cả đều chịu chung số phận vùi trong lòng đất.
Macketa ngửa mặt lên trần nhà, cười hăng hắc:
- Nhưng ngay cả như vậy thì ta cũng không chết được đâu. Ha… ha… ha…
Macketa vừa dứt tràng cười, tám con rồng đen không biết từ đâu hiện ra, bay quanh người hắn.
Trừ thầy N’Trang Long, vừa nhác thấy mấy con rồng chột mắt ai nấy đều hoảng hốt chạy tuốt ra xa, kể cả bọn người của Balibia.
- Ngươi chọn cái nghĩa trang này là hợp ý ta lắm đó, Mackeno. – Đứng khoanh tay giữa bầy rồng uốn lượn, Macketa tiếp tục thốt ra lời đe dọa. – Ờ, như vậy ta khỏi phải mất công chôn cất bọn ngươi.
Giọng hắn chợt trở nên mơ màng và những gì hắn lảm nhảm khiến mọi người đều nổi gai ốc:
- Tội nghiệp đám chim ruồi và chim kền kền. Chúng đã linh cảm được tai họa của xứ sở này, đã tụ tập về đây cả tuần lễ nay nhưng nếu bọn ngươi đều vùi thây trong lòng đất thì bữa đại tiệc của lũ chim sẽ hỏng mất.
Hoàn toàn không báo trước, trong khi Macketa vẫn còn chìm đắm trong lời điếu văn của mình, bốn con rồng đột ngột tách nhóm, cất mình bay lên cao.
Thầy N’Trang Long khẽ nhíu mày và lật đật đưa hai tay ra trước mặt. Từ ống tay áo rộng thùng thình của thầy, đám mây bảy màu quen thuộc bay ra, vừa kịp đỡ lấy một cơn bão sấm sét ầm ầm giáng xuống.
- Mackeno, lẽ ra ngươi nên gọi thêm Pi Năng Súp tới đây. Ngươi và Păng Sur không chống nổi Cực lạc tiêu diêu đâu.
Không ai nhìn thấy Păng Sur đã ra tay như thế nào, nhưng qua câu nói kiêu ngạo của Macketa mọi người đều biết Păng Sur đã vào cuộc rồi.
- Tụi mình làm gì đây, Suku? – Êmê nhìn thằng oắt, lo lắng hỏi.
- Theo em tốt nhất là tụi mình nên chạy cho xa trước khi bầy rồng chuyển sang màu đỏ.
Câu trả lời của Suku khiến Kăply ngứa miệng kinh khủng. Nó sè sẹ gỡ tay bà Ka Lên, chạy đến nấp sau lưng thằng Tam và ngoác miệng kêu lớn:
- Thầy ơi, thầy nhớ đừng đánh trúng mấy con rồng nha thầy!
- Ha ha ha. – Macketa cười sằng sặc. – Thằng nhóc lo xa quá. Hổng lẽ chính ta không tự kích hoạt được thần chú của mình mà phải nhờ đến tay người khác sao?
Macketa vừa nói vừa nhúc nhích vai. Nhưng mới khẽ hất tay lên, hắn liền kêu “a” một tiếng và ném về phía thầy N’Trang Long một cái nhìn giận dữ:
- Ngươi là ai?
Thầy N’Trang Long mỉm cười:
- Ngươi cũng biết rồi mà. Ta là Mackeno.
- Ta không hỏi ngươi. – Macketa gầm gừ. – Ta hỏi con khỉ trên vai ngươi kìa.
- Có chuyện gì thế? – Thầy N’Trang Long làm ra vẻ ngơ ngác.
- Hừ, cú đánh lén của hắn làm ta tiêu hao mất một phần mười năng lượng. – Macketa cười gằn. – Nhưng ta không tin với năng lượng hiện có, ta không giết sạch được bọn ngươi.
- Con khỉ của ta không hề đánh lén. – Suku gân cổ. – Nó xông tới trước mặt ngươi mà ngươi gọi là đánh lén hả?
Không thèm đáp lời Suku, Macketa lại giở tay lên. Lại thêm hai con rồng bay vọt lên khiến mọi người xanh mặt, biết Macketa quyết tâm giết người lắm rồi. Và khi sáu con rồng trên cao dần dần chuyển sang màu đỏ tía thì ai nấy quýnh quáng xô nhau chạy nép vào các bức vách.
Ngay cả Cục trưởng an ninh Ama Moto và đám thuộc hạ cũng dạt ra xa tít. Còn gã Mustafa thì bò xuống sàn nhà, nằm thiêm thiếp sau con cọp vàng của Ama Êban, trông rất giống một tên lính nhát gan đang chết giấc sau lô cốt.