Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 29: NGẪU NHIÊN GẶP LẠI BẠN CŨ



Có sự đồng ý ngầm của Hứa Diệc Hành, tam tỷ muội tự nhiên mà hành hạ Vương Tử Kỳ  và Lương Sinh.

Vương Tử Kỳ trong lúc vô ý để lộ chính mình là Tiêu Tiêu Nhạc cao thủ, kết quả bị Phàn Tiểu Đậu buộc giúp cô thăng cấp. Mà Lương Sinh cũng không khá hơn, cùng Trư Ni, Trần Khả Tân chơi đoán số, kết quả hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, bị rót một bụng rượu.

Ôn Nam ở dưới bàn thưởng thức cái nắm tay của Hứa Diệc Hành, nhìn mọi người ầm ĩ, trong lòng rất thỏa mãn.

Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, có bạn bè bên cạnh, còn có người cô thích nhất.

Tới cuối mọi người đều vui vẻ, tuy Vương Tử Kỳ và Lương Sinh bị hành hạ không ít, nhưng bọn họ cũng rât vui.

Vương Tử Kỳ giúp Phàn Tiểu Đậu lên cấp, phát hiện cô gái này cũng rất đáng yêu, hơn nữa hai người cũng rất hợp, có nhiều điểm giống nhau, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. Vì thế, Phàn Tiểu Đậu hào sảng bái Vương Tử Kỳ một tiếng anh, Vương Tử Kỳ tự nhiên vui đến quên cả trời đất, ăn một bữa cơm, có thêm một người em gái.

Lương Sinh vì uống quá nhiều rượu, nên có hơi choáng váng, chỉ vào Trư Ni nói "Lần sau tái chiến!"

"Tới luôn! Sợ gì anh, tôi chờ cậu!" Trư Ni khí phách nói.

Vương Tử Kỳ giữ chặt Lương Sinh còn đang muốn khiêu khích, che miệng cậu ra lại, không biết xấu hổ, hôm nay thể diện của nam sinh bọn họ đều bị ném hết, chơi đoán số cũng được, uống rượi cũng được, bạn của chị dâu thật quá đỉnh!!

Vương Tử Kỳ nhìn về phía Ôn Nam đang yên tĩnh ngồi, quả nhiên vẫn là mắt nhìn của anh cậu ta tốt, chị dâu có thể tìm được bạn cùng phòng tốt thê này. Có vợ như thế, chồng nào không cầu.

Bỗng nhiên Hứa Diệc Hành lạnh lạnh ánh mắt nhìn lại đây, Vương Tử Kỳ liền thu hồi ánh mắt đang nhìn Ôn Nam, nội tâm khóc không ra nước mắt: anh chỉ muốn khen chị dâu thôi, anh à đừng dùng ánh mắt đó nhìn em...

Sau khi trở lại kí túc xá, Tru Ni và Trần Khả Tân còn ríu rít thảo luận về Lương Sinh

"Người này quá ngu ngốc, đầu óc đơn giản, tứ chi cũng không phát triển!" Trư Ni vui tươi hớn hở nói.

Trần Khả Tân cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy, nhìn dáng vẻ rất xảo quyệt, thì ra lại chỉ là một tên đầu gỗ!"

"Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng của Hứa đại thần, chúng ta không nên nói người ta như vậy..."Phàn Tiểu Đậu bỗng nhiên trở thành người tốt.

Trư Ni cùng Trần Khả Tân sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại lập tức vây quanh Phàn Tiểu Đậu, "Hôm nay xem ra cậu và Vương Tử Kỳ khá vui vẻ, nói, có phải thích người ta rồi hay không?"

Phàn Tiểu Đậu mặt liền đỏ lên, "Không có, minh chỉ nhận anh ta làm anh thôi, không có thích gì hết."

Trư Ni nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đây chính là không đánh đã khai.

Cuối cùng, bị Trần Khả Tân và Trư Ni kết hợp ép hỏi, Phàn Tiểu Đậu không chối nữa: "Được rồi được rồi, các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó, mình có người mình thích rồi." Càng nói âm thanh càng nhỏ, mặt đỏ bừng như xuất huyết.

Trư Ni như nhìn thấy thịt kho tầu, đôi mắt sáng rực, "Mau nói, là ai?"

"Là một bác sĩ." Phàn Tiểu Đậu có chút ngượng ngùng nói.

Bác sĩ? Ôn Nam hình nhớ tới gì đó.

"Có phải lần trước bà dì của cậu không đều, ở bệnh viện gặp vị bác sĩ kia không?" Ôn Nam hỏi.

Phàn Tiểu Đậu gật gật đầu, "Ừm, chính là anh ấy, sau đó cậu bị thương ở trán, ở bệnh viện lại hặp anh ấy, anh ấy lúc đó đang rất bận, với lại lúc đó cậu đang hôn mê."

Nói như vậy, Trư Ni và Trần Khả Tân cũng nhớ tới, lúc các cô chạy đến bệnh viện, đúng là có một bác sĩ rất đẹp trai, chẳng qua lúc đó chỉ nhớ tới Ôn Nam đang bị thương, không có ấn tượng gì với anh ta.

"Vậy hai người đang ở bên nhau sao?"Trư Ni tò mò hỏi.

"Không."

"Vậy hai người đang ở giai đoạn yêu thầm?" Trần Khả Tân cũng có chút sốt ruột.

"Không phải."

Trư Ni gãi gãi đầu, "Ai u tiểu tổ tông của tôi, vậy hai người hiện tại đang ở giai đoạn nào?"

Phàn Tiểu Đậu lúc này bĩu môi, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, "Tớ đang theo đuổi anh ấy, mà hình như anh ấy không hứng thú với tớ."

"Không phải đâu," Trần Khả Tân phát âm thanh kinh ngạc, sau đó Phàn Tiểu Đậu bị buộc nói ra tất cả những chuyện giữa mình và anh bác sĩ.

Phàn Tiểu Đậu hùng hồn nỏi gần nửa giờ. Ba người nghe xong, cười đến không thở nổi."

Trư Ni cười đến nỗi bụng đau, nằm ở trên giường lăn lộn, Trần Khả Tân thì cười đến chảy nước mắt, ngay cả Ôn Nam cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Gương mặt Phàn Tiểu Đậu đỏ bừng: "mấy cậu cười cái gì chứ, tớ nói là để các cậu cho lời khuyên, không phải để bị chê cười."

Trư Ni bình tĩnh lại, vừa định mở miêng nói chuyện, lại nhịn không được mà "Phốc" một tiếng rồi bật cười, "Ha ha ha ha, đây quả thực là một bộ nữ theo đuổi nam cẩu huyết chua xót."

Trần Khả Tân nhịn không được mà trêu chọc: "Đậu Đậu ơi, nếu mình mà là vị bác sĩ kia, chắc chắn là bị cậu làm cho tức chết."

Phàn Tiểu Đậu cũng bị tức chết, cô đâu có theo đuổi, cũng chưa trải qua yêu đương bao giờ, cô làm sao bây giờ.

Ba người rốt cuộc cũng nín cười, bắt đầu nghiêm trang giúp cô phân tích, đưa ra vài lời khuyên.

Có chị em tốt giúp đỡ, Phàn Tiểu Đậu cảm giác tràn ngập năng lượng, chuẩn bị hết sức lực theo đuổi bác sĩ, chỉ là không nghĩ tới, chuyện theo đuổi này kéo dài tận ba năm, đương nhiên đây là chuyện sau này.

Trường dạy đã cho Ôn Nam báo danh thi lái xe, hết thảy đều thuận lợi, hiện tại chỉ còn thi ba môn.

Hôm đó, Hứa Diệc Hành đưa Ôn Nam đi thi. Thật ra Ôn Nam cũng không muốn anh tới, vì Hứa Diệc Hành tối hôm qua làm nghiên cứu đến khuya, sáng sớm hôm nay lại đi với cô, còn chưa kịp ngủ, cô đau lòng đó.

Trùng hợp là Ôn Nam là người thi cuối cùng, nên phải chờ rất lây, Ôn Nam kéo Hứa Diệc Hành tới phòng nghỉ, ở đó một cái ghế sô pha dài, có thể cho Hứa Diệc Hành ngủ một lúc.

Ngủ như vậy thì không thoải mái, nhưng không có cách nào khác. Phòng nghỉ còn có những người khác, tổng cộng cũng không thể chiếm hết ghế sô pha.

Ôn Nam nhàm chán không có việc gì làm, liền ngồi xem Hứa Diệc Hành ngủ, cô xem Hứa Diệc Hành làm việc, lái xe, ăn cơm.. bộ dáng lúc ngủ này là lần đầu nhìn thấy.

Hứa Diệc Hành ngủ rồi vẫn đẹp trai như lúc tỉnh, nhìn gương mặt kiên nghị kia, Ôn Nam ý thức được, anh không còn là thiếu niên non nớt hồi xưa, không biết từ lúc nào đã trở thành một nam nhân quyến rũ, mà nam nhân này, là của cô.

Mà ở nơi xa lạ, gặp được người quen, sẽ cảm thấy rất thân thiết.

Cho nên khi Ôn Nam thấy Lý Bạch, một cảm giác thân thiết dâng lên, hơn nữa người này còn có quan hệ với Mạnh Hoài, hai người vậy mà ngồi nói chuyện thật lâu.

Đến lúc Lý Bạch phải thi, Ôn Nam cũng cười tạm biệt, chúc cậu ta thuận lợi thi đậu, Lý Bạch cũng cong môi cười, "Cậu nên chúc tôi sớm ôm được mỹ nhân về nhà thì hơn."

Ở trước phòng nghỉ có vài người đứng xem người khác thi, Lý Bạch vừa đi, cả phòng chỉ còn Hứa Diệc Hành và Ôn Nam,

Ôn Nam xoay đầu nhìn Hứa Diệc Hành, trên mặt còn chưa hết cười, đã thấy được con người sâu thẳm của Hứa Diệc Hành.

"Anh dậy hồi nào vậy?"

"Dậy lâu rồi."

"Vậy là anh giả bộ ngủ!!" Ôn Nam lên án.

"Anh sợ hai người sẽ xấu hổ." Hứa Diệc Hành lười biếng nói.

Xấu hổ cái gì chứ, cô cũng chẳng làm gì xấu, trong lòng Ôn Nam suy nghĩ.

Vừa định mở miệng nói, Hứa Diệc Hành lại đột nhiên nhào tới, chuẩn xác hôn lên môi cô.

Ôn Nam chỉ cảm thấy cái tay trên eo siết chặt, hơn nữa lo lắng có người đi vào, nên không ngừng vặn vẹo người, muốn thoát khỏi cái tay kia, tay đặt trước ngực Hứa Diệc Hành dùng sức đẩy, kết quả Hứa Diệc Hành càng công kích mãnh liệt.

"Mở miệng." Hứa Diệc Hành dùng tay nhẹ nhàng nhéo eo cô một chút, một bên dùng âm thanh thấp trầm nói.

Đầu óc Ôn Nam có chút rối loạn, không khống chế được thân thểm miệng mới mở ra một chút, đầu lưỡi Hứa Diệc Hành lập tức tiến vào, cùng dây dưa một hồi.

Cuối cùng cũng tách ra, Ôn Nam thở hồng hộc, tay cô còn đặt ở trước ngực Hứa Diệc Hành, "Anh bắt nạt em."

Hứa Diệc Hành lúc này ở rất gần cô, nghe được cô nói nhỏ, cười: "Vậy em bắt nạt anh đi." Nói xong đưa người về phía trước, làm bộ muốn hôn cô, Ôn Nam dùng tay xô anh, đôi mắt ngạc nhiên như con nai nhìn anh.

"Sau này còn cười đùa vui vẻ với người con trai khác không?"

Ra đây là vấn đề, Ôn Nam có hơi bực mình, nhưng thấy Hứa Diệc Hành cứ nhìn chằm chằm cô, vẫn là lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hứa Diệc Hành lộ ra biểu cảm vừa lòng, cúi xuống hôn cô.

Ôn Nam trừng lớn hai mắt: Không phải nghe lời anh rồi sao? Sao lại hôn cô nữa!

Hứa Diệc Hành như đọc được suy nghĩ của cô: "Biểu hiện của em rất tốt, khen thưởng cho em."

Ôn Nam:.........

Lúc sau Ôn Nam thi rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, bằng lái chắc là sẽ nhanh tới tay.

Ôn Nam bước xuống xe, đầu tiên cảm ơn huấn luyện viên, sau đó thấy Hứa Diệc Hành đứng phía sa, cười chạy tới phía anh, "Em rất giỏi đúng không?"

Hứa Diệc Hành nhìn trên mặt bạn gái có chữ mau khen ta, "Ừm, giỏi lắm, sau này anh có thể yên tâm ra ngoài uống rượu.

Ôn Nam dở khóc dở cười, anh này, lúc nào cũng đùa giỡn với cô.

Trước khi đi, Ôn Nam lại gặp Lý Bạch, giới thiệu Hứa Diệc Hành cho cậu ta, sau đó hai nam nhân đẹp trai bắt tay nhau, ngoài mặt thì lễ phép khiêm tốn, nhưng bên trong thì yên lặng gầm thét..

( Hứa Diệc Hành: Lúc tôi ngủ cậu đã làm gì? Lý Bạch: Đây là nam thần cao trung của Mạnh Hoài? rất đẹp trai. )

Ôn Nam nhìn trận chiến không có khói thuốc súng, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng trách móc: Mặt người dạ thú.

Cuộc sống sinh viên năm hai nhẹ nhàng hơn nhiều, thời gian rảnh của Ôn Nam cũng nhiều hơn, cùng Hứa Diệc Hành bồi dưỡng tình cảm. Vậy cũng tốt, tình cảm vững chắc ^ω^.

Lúc nhắn tin với Mạnh Hoài, cô biết được Mạnh Hoài và Lý Bạch đã ở bên nhai, hai người rất ngọt ngào, làm cô cũng vui theo.

So với Mạnh Hoài, Phàn Tiểu Đậu trong kí túc xá không được may mắn như vậy, có lẽ Phàn Tiểu Đậu EQ thấp, mỗi lần muốn làm vị bác sĩ đó ngạc nhiên, đều gây ra một đống lộn xộn, làm cả một năm chẳng có tiến triển gì, nhưng Phàn Tiểu Đậu vẫn không từ bỏ, chưa đạt được mục đích thì chưa dừng lại!