Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 5: KHAI GIẢNG



Edit: Ink

Beta: Tô

Thời gian giống như đồng hồ cát, từng chút từng chút một trôi đi, nhân lúc người ta không nhận ra, liền biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Ôn Nam đứng ở ban công, mở cửa sổ ra, nhìn bầu trời đen kịt, dường như có thể nhìn thấy mấy ngôi sao.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió nhẹ lướt qua khuôn mặt cô, những cơn gió cuối tháng tám thật nhẹ nhàng, còn mang theo một chút lạnh lẽo.

Đêm nay thật yên tĩnh, chờ khi trời sáng, Ôn Nam sẽ phải đến đại học C báo danh.

Qua đêm nay, cô phải đến sống ở nơi khác, nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt,thế nhưng lại sinh ra một chút cảm xúc luyến tiếc.

Nhưng trong lòng cô càng có nhiều chờ mong, lo lắng hơn.

Cô tưởng tượng thấy cuộc sống đại học, tương lai tràn ngập khát khao tốt đẹp.

Sáng sớm, ba Ôn liền lái xe đưa Ôn Nam đến đại học C. So với trong tưởng tượng còn náo nhiệt hơn. Ba Ôn nhìn cảnh sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột, cười nói: “Tuổi trẻ thật là tốt! Nhớ năm đó ba cũng khí phách hăng hái như vậy~”

Ôn Nam nhìn ba Ôn nói tiếp: “Ba à, bây giờ ba cũng đâu có già, vẫn trẻ như trước đây, khí phách hăng hái như trước đây, phong thái so với năm đó không hề giảm.”

Ba Ôn nghe được lời này, cảm giác tế bào toàn thân đều được chạm vào, “Không hổ là con gái ngoan, đi, ba đưa con đi báo danh.”

Ôn Nam vội nói, “Không cần đâu ba, ba xem ba đẹp trai như vậy, hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh, mẹ biết sẽ không vui.”

Ba Ôn biết Ôn Nam đang trêu chọc mình, cũng không giận.

“Không cần ba giúp thật à?”

“Không cần, ba nhìn đi con chỉ có một cái vali lớn này thôi, mình con cũng khiên được.” Ôn Nam dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.

Từ đại học C đến nhà Ôn Nam, lái xe chỉ cần hơn một giờ, cho nên Ôn Nam không mang nhiều đồ vật, vali hành lý chỉ có một ít quần áo, đồ dùng sinh hoạt linh tinh.

Ôn phụ nhìn con gái nhà mình lôi kéo rương hành lý rời đi, trong lòng không khỏi tự hào: Đúng là bắp cải nhỏ do nhà mình nuôi có khác~

Ôn Nam kéo vali, đi dạo quanh khuôn viên trường đại học C. Tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khuôn viên trường quá lớn, hơn nữa đám người đi tới đi lui, Ôn Nam nhất thời cũng không biết nên đi đâu.

Cô lấy ra điện thoại, nếu nhớ không lầm, trong điện thoại có một bản đồ được thiết kế đặc biệt cho sinh viên năm nhất, đánh dấu vị trí của nơi báo danh, còn có nhà ăn, ký túc xá.

Trong khi Ôn Nam tìm kiếm ảnh trong điện thoại, một cái bóng phủ lên người cô. Ôn Nam ngẩng đầu, nhìn người  trước mắt đã vài tháng nay không thấy, cầm lòng không được mỉm cười.

Hứa Diệc Hành, thật là trùng hợp.

Hứa Diệc Hành nhìn nữ sinh trước mặt đang cười với mình, những bất an trong lòng trước đó đều bị quét sạch

Anh từ thật xa đã nhìn thấy một nữ sinh dáng cao cao gầy gầy đứng dưới nắng, bên cạnh có một vali hành lý, mà nữ sinh kia biểu tình mờ mịt lấy điện thoại ra, sau đó cúi đầu, không biết đang làm gì.

“Tự mình tới à?”

Giong anh hơi khàn nói.

Ôn Nam nghe được lời này, vâng một tiếng, sau đó lại nói thêm một câu: “Có phải rất ngốc hay không, bây giờ cảm giác như già Lưu vào phủ Vinh Quốc vậy.”

Xem ra đọc《 Hồng Lâu Mộng 》 không vô ích, Hứa Diệc Hành cười cười, nói: “Không, em thật sự rất dũng cảm.”

Những lời này không nhẹ không nặng, lại chạm vào trái tim khiến Ôn Nam cảm thấy nhột.

Hứa Diệc Hành lại hỏi: “Mới nãy em đứng đây, đang làm gì vậy?”

Ôn Nam ngượng ngùng nói: “Em đang tìm bản đồ trường học.”

Hứa Diệc Hành nói: “Đi thôi, anh sẽ làm bản đồ của em cho.”

Nói xong, liền kéo vali hành lý của Ôn Nam, đi về phía trước.

Ôn Nam đứng trong gió mà cảm thấy rối rắm, đại thần, đến đây làm bản đồ cho mình? Sửng sốt hai giây, mới bước nhanh về phía trước, theo sát bước chân Hứa Diệc Hành.

Hứa Diệc Hành nghe bước chân phía sau, giọng nói nhẹ nhẹ, nói: “Ôn Nam, đi bên cạnh anh, nếu đi phía sau, chỉ sợ em đi lạc rồi, anh cũng không biết.”

Ôn Nam nghe câu nói thế càng 囧, cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ, cần người khác dẫn đi, còn sẽ đi lạc?

Ôn Nam một đường an an tĩnh tĩnh đi bên cạnh Hứa Diệc Hành, Hứa Diệc Hành cũng không mở miệng, đưa Ôn Nam tới chỗ kí túc xá báo danh.

Chỗ báo danh có rất nhiều anh chị năm hai năm ba, giúp đỡ tân sinh viên.

Ôn Nam điền tên mình, một chị gái thật xinh đẹp đưa chìa khóa cho cô, nói cho cô cụ thể ký túc xá như thế nào, sau đó chỉ vào một đám người bên cạnh, nói: “Mấy người bên kia, đều là cùng ký túc xá với em, chờ một lát sẽ có người dẫn các em đến ký túc xá.”

Ôn Nam vừa định nói lời cảm ơn, đúng lúc này, từ xa nhìn Hứa Diệc Hành đang xách vali không biết đã đi tới khi nào, chị gái xinh đẹp mắt sáng ngời: “Học trưởng, sao anh cũng ở đây?”

Hứa Diệc Hành ừ một tiếng, nói: “Anh đến xem có gì cần hỗ trợ hay không.”

Chị gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hứa Diệc Hành, trong mắt không hề che giấu cảm xúc ái mộ chút nào. Ôn Nam bỗng nhiên cảm giác có chút buồn, nhàn nhạt nói với Hứa Diệc Hành: “Cảm ơn anh đã đưa em đến đây, đưa vali cho em đi, em đi theo nhóm người bên kia.”

Hứa Diệc Hành không nhúc nhích, nhìn Ôn Nam, Ôn Nam gắt gao nhìn chằm chằm anh, nôn nóng giống như kiến ​​bò trên chảo nóng.

Ngay khi Ôn Nam sắp không nhịn được nữa, Hứa Diệc Hành mở miệng, vẫn là âm thanh hơi khàn như trước: “Biết phòng ký túc xá nào chưa?”

Ôn Nam gật gật đầu.

Hứa Diệc Hành nói: “Vậy đi theo anh, anh đưa em đi.”

Nói xong xoay người rời đi, căn bản không cho Ôn Nam cơ hội từ chối. Ôn Nam cũng không ở lại làm ra vẻ, ngoan ngoãn đi theo anh.

Để lại chị gái xinh đẹp với vẻ mặt ngốc ra.

Đại học thật sự rất lớn, khắp nơi đều có cảnh trang trí. Trên đường Hứa Diệc Hành vẫn luôn giải thích một số điều cần chú ý cho Ôn Nam.

Ôn Nam cũng chỉ yên lặng nghe, lâu lâu dạ một tiếng.

Hứa Diệc Hành bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Ôn Nam, em làm sao vậy?”

Ôn Nam ngẩn ra, không nói gì.

Hứa Diệc Hành cũng không tiếp tục hỏi, tiếp tục giải thích.

Đầu óc Ôn Nam rối bời. Nhớ đến chị gái xinh đẹp khi nãy dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm vào Hứa Diệc Hành, cô cũng không biết vì sao, cảm giác thật rất tệ.

Thật ra nghĩ lại, Hứa Diệc Hành ưu tú như vậy, nhiều cô gái ái mộ, hẳn cũng rất bình thường, hơn nữa vừa rồi chị gái kia cũng rất tuyệt, bản thân cứ rúc vào sừng trâu(1) làm cái gì chứ, rốt cuộc thì đại thần là của mọi người, đâu phải của cô.

(1) 牛角尖 (niújiǎojiān): rúc vào sừng trâu hay đi vào ngõ cụt, ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết.

Ôn Nam an ủi bản thân, tâm tình dần dần thông suốt, chuyên chú nghe Hứa Diệc Hành giải thích.

Lúc này mới phát hiện, giọng của Hứa Diệc Hành vẫn luôn khàn, gương mặt trắng nõn, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra có chút ửng hồng trong đó.

Anh ấy, bị bệnh sao? Thế mà vừa rồi cô còn bởi vì một chút tâm tư riêng của mình mà bực bội.

Ôn Nam bỗng nhiên cảm giác chính mình quả thực rất tệ.

Đến ký túc xá, vốn dĩ Hứa Diệc Hành nghĩ sẽ giúp cô mang vali lên phòng kí túc xá. Sau lại phát hiện phòng của Ôn Nam ở lầu một, không cần lên cầu thang, liền đưa đến cửa phòng sau đó bỏ đi.

Trước khi đi, Hứa Diệc Hành vươn tay về phía Ôn Nam, Ôn Nam khó hiểu.

Hứa Diệc Hành mở miệng: “Điện thoại.”

Ôn Nam không nghĩ nhiều, lập tức lấy điện thoại ra, mở khoá, sau đó bỏ vào trong tay đại thần.

Hứa Diệc Hành dùng điện thoại của Ôn Nam bấm một dãy số, vài giây sau, di động của anh liền vang lên.

Hứa Diệc Hành trả điện thoại của Ôn Nam lại cho cô, lại mở miệng lần nữa: “Đây là số điện thoại của anh, về sau có chuyện gì có thể tìm anh.” Vẫn là giọng hơi khàn đó.

Ôn Nam nhận lại điện thoại, tất nhiên có chút vui. Một mình một người ở đây, có người giúp đỡ tất nhiên là tốt hơn, huống chi người này còn là đại thần Hứa Diệc Hành.

Hứa Diệc Hành đi rồi, Ôn Nam đẩy vali hành lý đi đến phòng ký túc xá. Cô từng tưởng tượng dáng vẻ của bạn cùng phòng, đều là nữ sinh học văn, hẳn đều sẽ tương đối yên tĩnh.

Mà cái ý tưởng này, ngay khi nhìn thấy bạn cùng phòng liền hoàn toàn sụp đổ.

Ôn Nam lẳng lặng nhìn biển số phòng, 1526, không sai, chính là nơi này. Hít vào một hơi, Ôn Nam đẩy cửa đi vào.

Bên trong đã có hai người, đang sắp xếp đồ đạc.

Một nữ sinh tóc ngắn, khí chất khá giống Mạnh Hoài, thoạt nhìn tùy tiện, nhìn thấy Ôn Nam, liền nhiệt tình chào hỏi, cô ấy nói cô ấy đến từ Sơn Tây, tên là Chu Thần, đương nhiên cũng có thể dùng biệt danh của cô là Trư Ni (2) ^o^, Ôn Nam bị vẻ dễ thương của cô ấy hấp dẫn. Nữ sinh đáng yêu, phảng phất thấy được bóng dáng của Mạnh Hoài.

(2) Tạm dịch là Bé Heo. Chữ Chu (朱) trong Chu Thần và Trư (猪) trong Trư Ni đọc cùng âm là zhū.

Còn có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn trông rất yên tĩnh, nhưng khi vừa mở miệng thật sự làm Ôn Nam kinh sợ. Tính cách của cô, hình như cũng là người khá phóng khoáng. Lại quên nói, điều thú vị hơn là, tên cô ấy là Trần Khả Tân.

Trần Khả Tân? Hình như có vị đạo diễn lớn cũng tên là Trần Khả Tân.

Ôn Nam cảm giác khá thú vị. Kết quả là, hai người bạn cùng phòng tuy rằng đều không phải yên tĩnh như cô tưởng tượng, nhưng đều làm cô có thiện cảm.

Ôn Nam mỉm cười chào hỏi hai người bạn cùng phòng mới: “Chào hai người, tớ tên Ôn Nam, là người địa phương, thật vui khi gặp được hai người.” Giọng nói thanh thoát, làm người khác nghe xong thật thoải mái.

Cả ba đang thu dọn đồ đạc của riêng mình, thuận tiện tán gẫu một ít về chủ đề không liên quan khác, thậm chí bận rộn quên mất ăn cơm trưa. Thẳng đến buổi chiều, Ôn Nam mới thật vất vả dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của mình, mà Trư Ni sớm đã mệt nằm ngã người trên giường.

“Đạo Diễn! Cậu có thể không cần ở đây lúc ẩn lúc hiện được không, đầu của tớ nhức lắm!” Chu Thần mệt nằm liệt trên giường, còn không quên nói vọng về phía Trần Khả Tân đưa ra ý kiến.

Trần Khả Tân bị chọc cười, thuận tay ném gối trong tay lên người cô, “Cậu mới là đạo diễn á!”

Chu Thần nhận được gối đầu, ngược lại lấy một tư thế thoải mái ôm lấy, mở miệng: “Nếu tớ là đạo diễn, sẽ tìm tiểu mỹ nhân như Ôn Nam tới diễn vai nữ chính.”

Trần Khả Tân tiếp lời cô nói: “Tớ là đạo diễn, Ôn Nam diễn vai nữ chính, cậu diễn vai con heo ~ ha ha!”

Ôn Nam cười cười không nói chuyện.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, đi vào là một nữ sinh nhỏ nhỏ gầy gầy.

Chu Thần rất cao, ước chừng 173cm, mà Ôn Nam, cũng chỉ có 168cm. Trần Khả Tân tuy rằng không có rất cao, nhưng cũng không lùn, khoảng 165cm.

Mà nữ sinh đẩy cửa đi vào, thoạt nhìn cao 160cm, hơn nữa cô ấy rất gầy, cả người thoạt nhìn đặc biệt nhỏ xinh, làm người ta sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ.

Chu Thần từ trên giường nhảy dựng lên, cười tủm tỉm với người bạn cùng phòng nói: “Cô bé, xin chào. Tớ là Trư Ni, cô gái hung dữ kia là đạo diễn, Mắt To chính là Ôn Nam, hoan nghênh cậu!”

Phàn Tiểu Đậu bị mấy lời dạo đầu này dọa sợ.

Trần Khả Tân vọt lại, chỉ vào Chu Thần nói: “Cái con heo nhà cậu, cậu nói ai hung dữ hả!”

Chu Thần cậy vào chiều cao ưu thế của mình, một phen ôm lấy Trần Khả Tân, che miệng cô ấy lại, quay đầu cười nói với bạn cùng phòng: “Đạo diễn gần đây có chút nóng nảy, cậu cứ kệ cô ấy.” Trần Khả Tân ở trong ngực Chu Thần càng thêm giãy giụa.

Phàn Tiểu Đậu chỉ đơn giản nói: “Chào Tiểu Trư, chào Đại Đạo Diễn, xin chào Mắt To, tiểu nhân tên Đậu Đỏ, giới tính nữ, thích cả nam lẫn nữ, về sau mong chiếu cố nhiều hơn.”

Một câu thành công ngừng chiến tranh giữa Đạo Diễn và Trư Ni, Trần Khả Tân không giãy giụa nữa, Chu Thần cũng bị thất kinh buông lỏng tay đang khống chế Trần Khả Tân.

Ôn Nam bất đắc dĩ cười, xem ra gặp phải một đám bạn cùng phòng thật hài hước rồ.

Mãi về sau, Ôn Nam mới rõ ràng nhận thức, đám bạn cùng cùng phòng này căn bản không hề hài hước, hơn nữa thần kinh còn offline nữa →_→.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi xấu hổ, tôi không mún nói chiện.