Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 29: Dán Lại Đi



Đợi đến khi Chúc Ôn Thư nhận ra Lệnh Sâm kéo khẩu trang xuống chỉ là để uống coca mà không phải là bảo cô dán hoa hồng nhỏ lên thì tất cả đã không kịp nữa rồi.

Các khối khác vẫn còn thi đấu trên sân thể dục.

Lệnh Sâm từ tốn quay đầu, giữa những tiếng reo hò cổ vũ sôi sục ngất trời, ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía Chúc Ôn Thư.

Nếu như nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, vậy thì ngay lúc này, Chúc Ôn Thư như đang thấy một cơn mưa xối xả sắp ập tới qua đôi mắt của Lệnh Sâm, mây đen dày đặc, gió lớn điên cuồng gào thét.

Mặc dù anh chưa nói gì, nhưng Chúc Ôn Thư cực kỳ khó hiểu, tại sao chỉ dán một bông hồng nhỏ mà anh lại có phản ứng lớn như vậy chứ.

Ấy...

Sau đó cô mới muộn màng hiểu ra, đây là Lệnh Sâm! Là người luôn được người khác tặng hoa tươi và giải thưởng mà thôi! Anh không phải là phụ huynh phối hợp với con cái giả bộ ngoan ngoãn trước mặt giáo viên.

Việc dán một bông hoa nhỏ đơn giản lên khuôn mặt của đại minh tinh chẳng khác nào đưa chiếc váy JK cho nhà vô địch quyền anh Tyson!

"Ặc..."

Chúc Ôn Thư tay nhanh hơn não, xoẹt một tiếng, cô mạo hiểm xé bông hồng nhỏ xuống.

Lệnh Sâm "rít" lên, anh nhíu mày nhìn Chúc Ôn Thư, sau đó lại cúi đầu nhìn tệp giấy dán trong tay cô.

"Cô làm gì thế?"

"Làm anh đau sao?"

Chúc Ôn Thư xấu hổ nói: "Tôi dán nhầm người..."

Có thể là do thực sự đau, Lệnh Sâm nâng tay sờ chỗ vừa bị dán trên mặt mình.

"Vậy lúc đầu cô muốn dán cho ai?"

Chúc Ôn Thư: "Ba Lệnh Tư Uyên."

"..."

Động tác sờ mặt của Lệnh Sâm khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Sao hả, vừa nãy người chạy về đầu là anh ấy?"

Chúc Ôn Thư: "..."

Ồ, sao anh có thể coi việc đứng nhất trong phần thi chạy tiếp sức của hội thể thao phụ huynh và học sinh một cách tự hào như thể cầm được giải Grammy thế?

Lệnh Sâm: "Dán lại đi."

Chúc Ôn Thư: "...Ò!"

Cô xé giấy dán, lúc vươn tay ra, cô bỗng ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm, trong lòng hơi do dự.

Anh nghiêm túc thật chứ?

Thấy cô chần chừ, Lệnh Sâm thở dài một hơi.

Anh nheo mắt nhìn nhóm người chạy nhảy phía trước, tiếp đấy khom lưng xuống, nghiêng sườn mặt đến gần Chúc Ôn Thư.

Không cần nâng tay nữa, động tác của Chúc Ôn Thư cũng thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn vô thức ấn xuống hai lần. Dán xong cô giống như bị bỏng mà nhanh chóng rụt tay về.

Lệnh Sâm ho khan một tiếng, kéo khẩu trang lên che khuất giấy dán, không nói thêm lời nào.

Chúc Ôn Thư nhìn khẩu trang của anh, lặng lẽ thở dài.

Vừa sợ bị người ta bắt gặp, vừa nhất quyết muốn giành bông hoa vinh dự, khát vọng chiến thắng của người đàn ông này thật lớn mà.

"Vậy tôi đi trước nhé."

Chúc Ôn Thư cất tệp dán hoa hồng nhỏ còn thừa vào trong túi: "Giáo viên chúng tôi còn có trận đấu nữa."

-

Vì đây không phải là hội thể thao chính thức toàn trường cho nên trường cũng không quá coi trọng, trận đấu của giáo viên chỉ là để phù hợp tình huống thôi. Trận đấu này lấy ba giáo viên làm đội trưởng, sau đó chia những người còn lại thành ba nhóm.

Chỉ có ba hạng mục: Kéo co, chạy tiếp sức và nhảy dây.

Không có phần thi nào là sở trường của Chúc Ôn Thư.

Nhưng phụ huynh và học sinh lại rất nhiệt tình, tất cả đều vây quanh sân thi đấu hét to cổ vũ tiếp sức cho các giáo viên.

Có lẽ giáo viên bị tinh thần hăng hái ấy lây nhiễm, nên ai ai cũng bắt đầu hào hứng làm nóng cơ thể, dường như muốn thật sự nghiêm túc thi đấu.

Phần thi kéo co bắt đầu, người sức lực không lớn giống Chúc Ôn Thư định gắng gượng làm qua loa cho xong, nhưng bốn phía xung quanh có bao nhiêu học sinh lẫn phụ huynh nhìn như thế, cô thật sự không dám làm quá hời hợt, vì vậy thoạt nhìn động tác khá ra vẻ.

Vậy mà lại có không ít phụ huynh và học sinh đồng thanh hô to "cô giáo Chúc cố lên!", khiến cô càng thêm ngượng ngùng.

Hơn nữa không biết Lệnh Sâm đã tới đây từ bao giờ, anh đứng xen lẫn trong đám người, ánh mắt luôn dõi theo từng động tác của đội cô.

Haiz.

Giữa khí thế thi đấu hừng hừng, Chúc Ôn Thư bị dây thừng kéo đến mức bước chân loạn xạ, nghĩ thầm: Trường học không thể sắp xếp cho giáo viên hạng mục thi đấu nào tốt hơn hả?

Bên sân đấu.

Lệnh Hưng Ngôn - ông bố chưa thắng bất kỳ trận nào, khoanh tay bắt đầu bàn luận hóng hớt linh tinh.

"Em nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô giáo Chúc đi, anh sợ chỉ cần cô ấy không chú ý là sẽ bị giáo viên đằng trước lẫn đằng sau chen lấn thành bánh quy kẹp nhân luôn."

"Ây ya, thua rồi."

"Chẹp, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô giáo Chúc này, bình thường chắc chắn ít vận động thể thao rồi?"

Lệnh Sâm không nói lời nào, khóe miệng bên dưới lớp khẩu trang khẽ cong lên.

Giây tiếp theo, một bóng dáng giống như cơn gió lướt qua trước mặt anh.

Đợi anh thấy rõ là ai, Lư Tử Bân đã cầm chai nước khoáng đưa cho Chúc Ôn Thư.

"Ôi chao..."

Lệnh Hưng Ngôn rung đùi đắc ý: "Nịnh bợ giáo viên kiểu này có phải hơi quá không đây?"

Anh ta quay đầu nhìn Lệnh sâm: "Đúng nhỉ?"

Lệnh Sâm đeo kính râm nên Lệnh Hưng Ngôn không thấy biểu cảm của anh, anh ta chỉ nghe thấy đối phương đáp lại bốn chữ với giọng điệu vô cùng bình thường.

"Tác phong bất chính."

Chốc lát sau, khi sắp kết thúc phần thi tiếp sức.

Lệnh Hưng Ngôn lại thấy cái người "tác phong bất chính" kia cầm chai nước muốn đưa cho Chúc Ôn Thư, trong lòng anh ta hơi lung lay.

"Em nói xem, anh có nên đưa cho cô giáo Chúc một cái khăn để lau mồ hôi hay không..."

Nói một hồi nhưng không thấy người bên cạnh đáp lại, anh ta đành quay đầu nhìn sang.

Người đâu?

Nghĩ tới gì đó, Lệnh Hưng Ngôn nhìn về phía cuối đường chạy.

Người đàn ông đeo kính râm với khẩu trang kia đang nghiêng người dựa vào cái bàn ở sau vạch đích, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm chai nước khoáng.

Lệnh Hưng Ngôn: "..."

Không biết Lệnh Tư Uyên chạy tới từ khi nào, cậu bé ngơ ngác nhìn Lệnh Sâm ở đằng xa, hỏi: "Ba ơi, chú đi sang bên đó làm gì vậy ạ?"

"Chú ấy à..."

Lệnh Hưng Ngôn xoa đầu cậu bé: "Đang cố gắng vì con."

Chúc Ôn Thư chạy tới điểm tiếp theo, đồng nghiệp nhận lấy gậy tiếp sức của cô rồi nhanh chóng dốc toàn lực chạy tiếp.

Mặc dù Chúc Ôn Thư đã hoàn thành phần thi của mình và đến chỗ nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn ngoái đầu nhìn ra phía sau. Thấy đồng nghiệp chạy thục mạng, đầu tóc rối tung nhưng cũng không thể thu ngắn được khoảng cách do mình làm tụt lại, trong lòng cô thấy rất có lỗi.

Trận này kết quả thắng thua đã định, Chúc Ôn Thư thở dài.

Vừa quay đầu, đột nhiên một chai nước khoáng ở đâu ra xuất hiện trước mặt cô, làm cô giật mình mà lảo đảo lùi về sau một bước.

Thấy rõ người đưa nước là ai, Chúc Ôn Thư mới thở phào nhẹ nhõm, một tay cô lau mồ hôi trên trán, tay còn lại nhận lấy chai nước của anh.

"Cảm ơn."

Nắp chai đã được mở sẵn, Chúc Ôn Thư không tốn nhiều sức, sau khi uống hai ngụm, cô chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng hoan hô. Biết đội mình thua, cô lại thở dài thườn thượt.

Vừa nãy còn nói Lệnh Hưng Ngôn bình thường không vận động, kết quả mình cũng là người kéo thành tích y hệt.

"Chỉ là hội thể thao khối mà thôi."

Lệnh Sâm chợt lên tiếng: "Cô giáo Chúc than thở làm gì."

"Đúng vậy."

Chúc Ôn Thư lẩm bẩm: "Lúc Nữ Oa nặn cô giáo Chúc thì bỏ đi làm việc riêng, cho nên đức trí thể mỹ lẫn lao động mỗi cái cô giáo Chúc đều thiếu chút."

"Đẹp là đủ rồi, cần gì lắm yêu cầu như vậy."

Lời nói vừa dứt, cả hai đều ngây người.

Chúc Ôn Thư chậm rãi ngước mắt lên nhìn Lệnh Sâm đứng dưới ánh nắng nhàn nhạt.

Bộ dạng nhễ nhại mồ hôi của cô sau khi chạy xong... Đẹp lắm sao?

Đáng tiếc khẩu trang và chiếc kính đen đã che đi khuôn mặt người đàn ông, nên Chúc Ôn Thư không thấy được vẻ mặt của anh.

"Đi đây, cố gắng thi tốt."

Anh xoay người rồi bỏ lại một câu: "Đại mỹ nữ đẹp nhất trường tiểu học Thực Nghiệm."

"..."

Phần thi cuối cùng là nhảy dây tập thể, cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của hai người "tác phong bất chính" vừa nãy hay không, mà khi lượt một kết thúc, rất nhiều phụ huynh đều vây quanh đưa nước cho các giáo viên.

Nhìn ba chai nước khoáng ở trước mặt, Chúc Ôn Thư sờ sờ bụng.

Rất cảm ơn, nhưng cô không uống nổi nữa rồi.

-

Sau khi hội thể thao kết thúc, phụ huynh đưa con em về nhà, giáo viên ở lại dọn dẹp sân trường.

Cũng may, đồ đạc không nhiều lắm, giáo viên nam phụ trách khiêng bàn, giáo viên nữ xách giỏ nhặt đồ rải rác khắp nơi bỏ vào.

Chúc Ôn Thư ôm mấy phần thưởng nhỏ chưa phát hết quay về văn phòng, cô mở ngăn kéo để vào nhưng lại phát hiện không thể nhét thêm được nữa.

Vừa khéo, cô định mang đồ thể thao bẩn về nhà giặt, vậy nhân cơ hội này cũng mang luôn sáu bức tượng gỗ mà Lư Tử Hy tặng về nhà.

Ra ngoài cổng trường, có khá nhiều phụ huynh và học sinh vẫn còn ở trên đường.

"Cô giáo Chúc!"

Nghe thấy có người gọi mình, Chúc Ôn Thư quay đầu, liền thấy Lệnh Tư Uyên đang đứng bên cốp xe màu đen vẫy tay với mình.

Hôm nay cậu bé rất vui, khó lắm Lệnh Hưng Ngôn mới có thời gian rảnh cho nên anh ta chụp rất nhiều ảnh trên sân thể dục rồi mới ra về. Lúc này, Lệnh Hưng Ngôn vừa bỏ đồ vào cốp sau, còn chưa kịp đóng lại đã phải sang bên đường nghe điện thoại.

"Sao em chưa về nhà?"

Chúc Ôn Thư đi tới, cô nhìn Lệnh Hưng Ngôn, thấy anh ta đang nói chuyện điện thoại nên không quấy rầy mà xoay người hỏi Lệnh Tư Uyên: "Hôm nay em có vui không?"

"Vui ạ!"

Vốn dĩ Lệnh Tư Uyên chỉ muốn nói tạm biệt với Chúc Ôn Thư, bây giờ lại đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu bé xoay người nói với người trong xe: "Chú ơi, con nhớ có chuẩn bị một tấm biển cổ vũ mà ạ? Sao hôm nay chú không đem ra?"

Lúc này Chúc Ôn Thư mới chú ý tới Lệnh Sâm ngồi ở trong xe, nhưng vì đứng ở sau xe nên cô không thấy được bóng dáng anh.

Người đàn ông quay đầu, liếc nhìn Chúc Ôn Thư từ xa.

"Cô giáo Chúc của các con không cho chú đem ra."

"Hả..."

Lệnh Tư Uyên cảm thấy rất đáng tiếc, cậu bé không cam lòng, bởi vậy nhanh chóng xoay người mở khoá kéo túi để lộ ra tấm bảng led bên trong: "Đây là đèn nháy đó cô, sao cô không cho chú con lấy ra vậy ạ?"

Vì chiếc túi đã được xếp lại, bảng led lộ ra bên ngoài lúc này không phải là cái Chúc Ôn Thư thấy trước đó, mà là bảng led nhấp nháy có dòng chữ "Tư Uyên Tư Uyên, đệ tam vũ trụ".

May mà không cho Lệnh Sâm lấy ra.

Nếu không mười năm sau, trong đêm dài tĩnh mịch một thiếu niên sẽ đột nhiên bị sự ấu trĩ của bản thân thuở nhỏ đánh thức, hơn nữa sự ấu trĩ ấy còn rất rất rất nghiêm trọng.

Chúc Ôn Thư thở phào một hơi.

"Cô sợ làm chú con nhọc người."

"Dạ? Sao chú mệt được!"

Lệnh Tư Uyên nói: "Cô ơi! Cô không biết đâu, cơ bắp của chú con vô cùng khoẻ đấy!"

Người trong xe im lìm không tiếng động.

Chúc Ôn Thư nhìn anh, vẻ mặt gượng gạo.

Cơ bắp của chú con khoẻ hay không làm sao cô biết, cô còn chưa từng thấy dáng vẻ chú con cởi quần áo bao giờ.

Vừa hay Lệnh Hưng Ngôn gọi điện thoại đã quay lại, có thể do còn việc phải xử lý nên anh ta không trò chuyện nhiều với Chúc Ôn Thư, chỉ chào hỏi đơn giản rồi ngồi vào ghế lái.

"Tạm biệt cô giáo!"

Lệnh Tư Uyên lên xe, cửa tự động từ từ đóng lại.

Cậu bé cúi đầu tự mình thắt dây an toàn, bỗng nhiên lồng ngược bị nhét một túi khoai tây chiên.

Nhóc quay đầu nhìn Lệnh Sâm, chớp mắt khó hiểu.

Lệnh Sâm không nói gì, anh nghiêng đầu nhìn người ngoài cửa kính xe.

Lúc này, chợt nghe thấy phía xa có người gọi Chúc Ôn Thư.

Chúc Ôn Thư vừa mới đi được hai bước đành phải xoay người lại, cô thấy Lư Tử Bân dắt theo Lư Tử Hy chạy về phía mình, hai người họ dừng ngay cạnh bên cửa xe ô tô đang đóng.

Nhìn bộ dạng nhiệt tình một lớn một nhỏ, Chúc Ôn Thư đi về phía trước hai bước: "Có chuyện gì vậy?"

Lư Tử Hy im lặng đứng bên cạnh anh trai mình, còn Lư Tử Bân lấy ra một món đồ chơi nhỏ xinh từ trong túi quần đưa cho Chúc Ôn Thư.

Anh ta xoè tay ra, bên trên là một bức tượng gỗ Doraemon được sơn màu đẹp đẽ.

"Đây là..."

Dù đã đoán được, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn hỏi: "Tặng tôi sao?"

"Ừm."

Chúc Ôn Thư nhận lấy, nhưng trên mặt không có biểu cảm vui vẻ thích thú.

Cô cẩn thận nhìn đồ vật trong tay, rồi lại nhìn tay Lư Tử Bân, chần chừ hỏi: "Lúc trước... Cũng là anh tặng cho tôi?"

Tới lúc này Lư Tử Bân không định giấu nữa.

Anh ta cười thẳng thắn: "Tôi biết nếu nói ngay từ đầu là tôi tặng thì cô sẽ không nhận, cho nên mới mượn tay em gái."

Chúc Ôn Thư không nói gì, cô cúi đầu nhíu mày.

"Vậy..."

Lư Tử Bân nói: "Kết hợp bảy món quà nhỏ lại, liệu tôi có cơ hội cùng đi ăn cơm tối với cô giáo Chúc không?"

"..."

Chúc Ôn Thư bất ngờ trả lại bức tượng Doraemon vào tay anh ta: "Xin lỗi, trường học không cho phép phụ huynh mời giáo viên đi ăn riêng."

Nói xong, cô lấy sáu bức tượng gỗ ở trong túi ra, nhìn quanh một lượt, cuối cùng nhét chúng vào ba lô của Lư Tử Hy.

"Cái này cũng trả cho anh, lòng tốt tôi xin nhận, về sau anh không cần làm vậy đâu."

Bàn tay của Lư Tử Bân vẫn vươn ra, cho tới khi Chúc Ôn Thư biến mất khỏi tầm mắt, anh ta mới nhìn bức tượng Doraemon trên tay mình, mặc dù đã mơ hồ có đáp án nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.

Nhỡ câu cuối cùng của cô chỉ là bảo anh ta về sau đừng lợi dụng trẻ con để tặng quà cho cô nữa thì sao?

Nếu từ chối, vậy vì sao cô lại mang theo sáu bức tượng gỗ kia bên mình?

Lư Tử Bân trầm ngâm, sau đó nhìn đứa em gái chưa hiểu sự đời của mình.

Nhìn thì giống như anh ta đang nói chuyện với cô bé, nhưng thực tế là đang hỏi chính mình.

"Cô giáo Chúc của em... Có ý gì thế?"

Chiếc ô tô từ đầu đến cuối không có động tĩnh phía sau bỗng chậm rãi hạ kính xe xuống, người bên trong lạnh lùng ném ra một câu.

"Có nghĩa là anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc, không hiểu à?"

___________

Tiểu Lư nói thầm: Chắc hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, sao lại có người cứ như âm hồn không tan thế này.