Một năm rưỡi sau khi viết xong “Cô ấy đến buổi concert của tôi”, tôi lại mở cuốn sách này ra và viết về góc nhìn của Lệnh Sâm thời cấp 3, cuối cùng chuyện tình của hai người cũng có một khởi đầu và kết thúc trọn vẹn.
Trước khi viết đoạn ngoại truyện này, tôi từng hình dung đến một tuyến truyện cho Lệnh Sâm.
Nếu như ở thời cấp 3, cậu ấy có thêm chút dũng khí, chủ động tiến đến gần Chúc Ôn Thư hơn một bước, liệu câu chuyện của họ có khác đi hay không?
Nhưng sau khi nhìn lại toàn bộ cuốn sách, tôi nghĩ điều đó có lẽ sẽ không xảy ra.
Hai năm trước, khi tôi bắt đầu viết phần truyện chính, điều đầu tiên làm tôi trăn trở là tưởng tượng một Lệnh Sâm đã thành công vang dội khi gặp lại Chúc Ôn Thư, lúc đó cậu ấy sẽ có tâm trạng như thế nào?
Điều có thể chắc chắn là, khát vọng của cậu đối với Chúc Ôn Thư chưa bao giờ ngừng lại.
Thời cấp 3, Lệnh Sâm tự ti, và hơi nhạy cảm.
Cậu ấy thích Chúc Ôn Thư nhưng không có sự chiếm hữu, vì ngoài việc tự biết rằng điều đó là không thể thì Lệnh Sâm còn nghĩ rằng tình cảm của mình đối với Chúc Ôn Thư có lẽ chỉ là một gánh nặng cho cô. Cậu ấy không thể mang lại điều tốt đẹp nào cho cô.
Thích, nhưng phần nhiều là chúc phúc.
Cậu hy vọng Chúc Ôn Thư sẽ có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, bao gồm cả người đàn ông đứng bên cạnh cô, cũng phải là người tốt nhất.
Khi đó, Doãn Việt Trạch chính là chàng trai ưu tú nhất mà Lệnh Sâm có thể tiếp cận.
Lệnh Sâm thật lòng mong Chúc Ôn Thư sẽ cùng chàng trai mà cô thích bước đến một tương lai tốt đẹp. Ngay cả khi sau này bản thân đã trở thành một ngôi sao sáng chói, Lệnh Sâm cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động liên lạc hay quấy rầy Chúc Ôn Thư.
Cho đến ngày họ gặp lại nhau.
Kể từ thời cấp 3, đã bảy năm trôi qua, và Lệnh Sâm đã sống dưới ánh đèn sân khấu được năm năm.
Cậu ấy còn tự ti như trước đây không?Chắc chắn là không rồi.
Lệnh Sâm nhận được sự công nhận từ người hâm mộ, tiếng reo hò của fan, mỗi ngày đều được bao quanh bởi những lời khen ngợi.
Cậu ấy không phải là người tự ti đến mức bệnh hoạn, đương nhiên trong cuộc sống như vậy, cậu ấy sẽ trở nên tự tin hơn.
Lệnh Sâm cũng không phải là thánh nhân, đôi khi cậu cũng cảm thấy lâng lâng, tự cho rằng mình cũng giỏi giang đấy chứ.
Nhưng khi đối diện với Chúc Ôn Thư, niềm kiêu hãnh của cậu lại biến thành một lớp bảo vệ giả tạo.
Người ta thường nói “Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên” dù tuổi tác tăng lên, nhưng Lệnh Sâm dường như vẫn là chàng trai cấp 3 năm ấy, trước mặt Chúc Ôn Thư thì cậu ấy vẫn là một tên nhát gan.
Chỉ là trong nhiều khoảnh khắc, đàn ông khi đối diện với người phụ nữ mình thích thường giống như một con công xòe lông.
Lệnh Sâm thỉnh thoảng cũng muốn khoe khoang chút ít về bộ lông rực rỡ mà mình đang có trước mặt Chúc Ôn Thư.
Mâu thuẫn giữa sự nhút nhát và khao khát thể hiện này đã khiến Lệnh Sâm không thể nào thoải mái trước mặt cô, thậm chí những điều mà cậu ấy làm ra đều đi ngược lại với ý định ban đầu của mình.
Nhưng tình cảm của cậu ấy dành cho Chúc Ôn Thư thì không thay đổi.
Dù bây giờ cậu ấy đã là đại minh tinh, nhưng nếu muốn tỏ tình với Chúc Ôn Thư, thì thứ mà Lệnh Sâm cần không phải là sự khen ngợi của hàng triệu người, mà là sự công nhận từ chính Chúc Ôn Thư.
Vậy nên khi Chúc Ôn Thư xuất hiện trong buổi concert, tất cả những khát khao trong lòng Lệnh Sâm đều đã hạ màn.
Bất kể Chúc Ôn Thư có dành cho cậu ấy tình cảm nam nữ hay không, cuối cùng Lệnh Sâm cũng đã có đủ dũng khí để nói ra tình cảm của mình.
Tiếp đến là về Chúc Ôn Thư.
Dù không viết rõ, nhưng trong tâm trí tôi, đặc điểm xuyên suốt của Chúc Ôn Thư từ nhỏ đến lớn chính là "kiêu hãnh".
Cô lớn lên trong tình yêu thương, từ nhỏ đã sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp và trí tuệ thông minh, cô luôn nỗ lực trong mọi việc mình làm, vì vậy cô có lý do để tự hào.
Bởi từ nhỏ đã xác định rõ lý tưởng của mình và luôn nỗ lực vì điều đó, nên sau hơn mười năm đèn sách, cô trở thành một giáo viên tiểu học, và vẫn tự hào về nghề nghiệp của mình.
Nhưng giống như Doãn Việt Trạch, trong cuộc sống của cô sẽ có rất nhiều người cảm thấy "không đáng" thay cô. Một người xuất sắc từ nhỏ, tại sao lại phải gò mình trong một lớp học nhỏ bé như vậy?
Vậy Chúc Ôn Thư đã bắt đầu có tình cảm khác lạ với Lệnh Sâm từ khi nào? Tôi nghĩ, đó là từ những lần Lệnh Sâm gọi cô là “cô giáo Chúc”.
Có lẽ độc giả không để ý, sau khi Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư gặp lại, cách cậu ấy gọi cô vẫn là “cô giáo Chúc”.
Không phải vì giả làm phụ huynh hay vì xã giao, mà là vì cậu ấy nghiêm túc và chân thành tôn trọng nghề nghiệp của cô.
Giống như những học sinh trong lớp, tất nhiên Lệnh Sâm cũng biết rằng lý tưởng của Chúc Ôn Thư là trở thành một giáo viên.
Dù cho năm tháng đổi thay, cậu thiếu niên tự ti năm nào giờ đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng, còn “con cưng của trời” năm ấy chỉ là một giáo viên “bình thường”, nhưng Lệnh Sâm hiểu rằng Chúc Ôn Thư đã vững vàng đi đến tương lai mà mình mong muốn. Cậu ấy vẫn cảm thấy bị khuất phục trước ánh hào quang của cô.
Tương tự, việc Lệnh Sâm trưởng thành và bước vào trái tim của Chúc Ôn Thư không phải vì danh tiếng của cậu.
Đối với Chúc Ôn Thư, để tình yêu xảy ra, sự công nhận và tôn trọng là điều kiện tiên quyết. Duyên phận và hormone là điều cần thiết, nhưng yêu cầu về bản thân của người kia sẽ không hề giảm.
Lệnh Sâm đã thỏa mãn được hai yêu cầu đầu tiên, vì vậy dù cho cậu ấy có là một ngôi sao nổi tiếng hay là một giáo viên tiểu học xuất sắc giống như Chúc Ôn Thư, hoặc một người công nhân lành nghề thì họ đều có khả năng nảy sinh tình yêu.
Đúng vậy, thân phận và nghề nghiệp có thể thay đổi muôn hình vạn trạng, nhưng yêu cầu của Chúc Ôn Thư về sự xuất sắc sẽ không thay đổi.
Sẽ không phải vì Lệnh Sâm là nam chính mà bỏ qua yêu cầu của Chúc Ôn Thư, khiến cô yêu Lệnh Sâm vô điều kiện.
Cô phải đủ công nhận mọi thứ của đối phương, tự hài lòng với mục tiêu cuộc sống của mình, thì mới có thể trong tương lai, khi tiếp xúc với nhau, họ sẽ không hề tự ti, luôn giữ vững bản thân.
Nghề nghiệp không có sự phân biệt cao thấp, Chúc Ôn Thư tin rằng một giáo viên tiểu học xuất sắc hoàn toàn xứng đáng với một ngôi sao nổi tiếng nhà nhà đều biết, vì cả hai đều làm tốt nhất trong lĩnh vực của mình.
Và Lệnh Sâm, dù đứng dưới ánh đèn sân khấu, thì cậu ấy vẫn tự hào về mọi thứ thuộc về Chúc Ôn Thư.
Vì vậy, trở lại phần đầu, trong câu chuyện của Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư, sẽ không có tuyến truyện khácCó lẽ cả hai sẽ tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhau trong quá khứ, nhưng nền móng cho tương lai của họ lại vô cùng vững chắc.