Hạ Ảnh ngồi trên đất, giống như bị ma nhập mà nhìn về một hướng duy nhất, một lúc sau cô dùng hai tay ôm đầu gối, cúi mặt xuống, hốc mắt nóng rực.
Trong phòng rất im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay.
Hạ Ảnh vô cùng thất vọng, trong lòng trống rỗng như mất đi thứ gì đó, rõ ràng là do cô ôm hoang tưởng, tại sao bây giờ lại khó chịu như vậy?
Lúc này đây cô như một con vật nhỏ đang bị thương, trốn ở một góc mà người ta không nhìn thấy, tự mỉnh xử lý vết thương.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn về phía bên đó, ngây người một lúc, đưa tay lau đi những vệt nước trên mắt, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mới đứng dậy mở cửa. Khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa, trái tim cô run lên dữ dội.
Anh đến đây làm gì?
“Chu lão sư?Anh……Sao anh lại đến rồi.” Sau một lúc kinh ngạc, cô đã tránh anh mắt của anh, không dám nhìn vào đó.
Chu Lịch Sâm thấy hốc mắt cô đỏ ửng, trên mi vẫn còn những giọt nước đang đọng lại, trong tim dường như bị cái gì đó ghim vào. Anh nhìn cô, âm thanh trầm thấp “Em khóc rồi?”
“Không……Không có……” Hạ Ảnh gấp gáp phủ nhận, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh là trạng thái của mình, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Chu Lịch Sâm, miễn cưỡng nở nụ cười, “Trễ như vậy rồi, Chu lão sư tìm em có việc gì không?”
Không đợi Chu Lịch Sâm trả lời, cô liền nói:“Nếu là vì chuyện trong điện thoại, Chu lão sư không cần đích thân đến đây một chuyến, anh đã nói rõ trong điện thoại rồi, sau này em sẽ giữ vững tâm tư của mình, sẽ không gây phiền phức cho Chu lão sư.”
Cô hơi tránh ánh mắt của anh, lời nói có chút lộ xộn, hốc mắt ửng đỏ, rõ ràng là đã khóc, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ. Chu Lịch Sâm nhìn cô, trong ánh mắt đen láy mang theo một ý cười, dùng giọng điệu cưng chiều nói:“Anh nói cái gì?Em biết cái gì?”
“Em……” Hạ Ảnh nín họng, không biết trả lời anh thế nào, đỏ mặt ngượng ngùng đứng trong phòng, “Chu lão sư……”
Cô đang định việc cớ không còn sớm nữa, kêu anh đi đi, Chu Lịch Sâm ngắt lời cô, “Không định mời anh vào trong sao?”
Hạ Ảnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh, nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không. Một lúc sau, cô tránh ánh mắt của anh, không biết phải nói thế nào, “Tối như vậy rồi……”
“Anh còn không sợ, em sợ cái gì?” Chu Lịch Sâm cười nhe, mặc kệ sự phản đối của cô, đẩy cửa đi vào.
Hạ Ảnh ngơ luôn rồi, đứng ở trước cửa ngây ngốc nhìn anh. Chu Lịch Sâm quay lưng thấy cô đứng trước cửa ngây ngốc nhìn mình, nhịn không được mà nở nụ cười, “Còn không đóng cửa, ngày mai hai chúng ta sẽ lên hotsearch đó.”
Hạ Ảnh bừng tỉnh, mau chóng đóng cửa lại, vẫn ngây ngốc đứng đó, hai chân như bị đông cứng, bên tai cứ ù ù ù, tim đập loạn xạ.
Chu Lịch Sâm đi đến trước mặt cô, Hạ Ảnh theo bản năng lùi hai bước, lưng dán chặt vào cửa. Chu Lịch Sâm cười nhẹ, cúi đầu nhìn cô, “Có gì muốn hỏi anh, bây giờ có thể hỏi rồi.”
Hạ Ảnh nghiêng đầu, thiếu tự tin nói, “Chu lão sư có phải hiểu lầm rồi không, em không có gì muốn hỏi cả……”
“Vậy sao?” Chu Lịch Sâm cười nhẹ, hơi nâng cao giọng, “Em chắc chắn không có gì muốn hỏi anh?”
“Ừm” Hạ Ảnh gật đầu, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng cô không có dũng khí nói ra.
“Nhưng anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em.” Chu Lịch Sâm khép hờ mắt, thâm tình mà nhìn cô, anh nhìn vào ánh mắt của cô, dường như lại một lần nữa làm vỡ nát bức tường lý trí của cô.
“Chu……Chu lão sư muốn hỏi em cái gì?” Gương mắt của Hạ Ảnh nóng rực, tránh ánh mắt của anh, nói chuyện lắp bấp.
“Anh muốn biết, khi em nghe người khác nói hai chúng ta là người yêu, em có cảm nhận thế nào?”
“Khi em nghe thấy Từ Triệt nói đùa rằng anh thích em, trong em có cảm giác gì?”
“Buổi tối trong xe, Từ Triệt nói trắng ra như vậy, anh không phủ nhận không thừa nhận, có phải em rất thất vọng không?”
Anh hỏi cô nhiều như vậy, mỗi một câu đều là câu cô muốn hỏi anh, lúc này lại được nói ra từ miệng anh, Hạ Ảnh chỉ cảm thấy có chút nực cười.
Những ý nghĩ cô nén trong lòng bây giờ lại phun ra, cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, trong mắt mang theo sự tránh né và nao núng, cô cười khổ “Buổi tối ở trong xe, em rất thất vọng rất tức giận.”
“Từ Triệt nói đùa rằng anh thích em, em rất vui, dù biết chuyện này không thể xảy ra, nhưng phản ứng của Chu lão sư anh, khiến em rất tức giận.”
“Sao anh lại không giải thích rõ ràng, sao lại cho anh ta ba lần bảy lượt đùa giỡn, anh có biết không, anh như vậy sẽ khiến em hiểu lầm?”
Vì đang tức giận, âm thanh của cô có chút cứng đờ, giống như đang chỉ trích mà chất vấn anh.
“Hiểu lầm cái gì?” Chu Lịch Sâm để biểu cảm tức giận của cô vào mắt, trong ánh mắt mang theo ý cười, âm thanh trầm thấp mang theo sự mê người.
“Hiểu lầm anh thích em!” Hạ Ảnh uất ức mà nhìn anh, hai tay nắm thành quyền không thể để bản thân phải nhượng bộ.
Nói rõ rồi, cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Em không hiểu lầm.” Chu Lịch Sâm lãnh đạm nói, “Đúng thật là anh thích em.”
Hạ Ảnh đơ người, sự tức giận trên mặt dần đần mất đi, sau đó trở thành không thể tin được, cô đứng ngây ra đó nhìn anh, “Lúc nãy anh……Nói cái gì?”
Chu Lịch Sâm cười thầm, giọng nói trầm thấp mà ấm áp, “Em không có hiểu lầm, đúng thật là anh thích em.” Anh hơi dừng lại, đưa tay lau nước mắt còn vươn trên mắt cô, “Cho nên anh mới nói trong điện thoại, thời gian dài đi em sẽ hiểu lầm, không ngờ em vẫn hiểu lầm rồi.”
“Em……” Hạ Ảnh tỉnh táo lại, theo bản năng tránh ánh mắt anh lùi ra sau, lại phát hiện mình dính chặt vào cửa không lùi đi đâu được, trên mặt cô là một mảng đỏ ửng.
Niềm vui đến quá bất ngờ, cô nhất thời không tiêu hoá kịp, hai tay để sau lưng, khoé miệng không kiểm soát được mà nhếch lên, “Anh… Sao anh không tự nói……” Hại cô lo lắng lâu như vậy, vừa nãy xém chút khóc một trận.
Chu Lịch Sâm hơi không tự nhiên, anh ho hai tiếng, “Em cứ xem như là anh nhát đi.”
“Hửm?” Hạ Ảnh kinh ngạc, anh nói anh nhát……Cô không nghe nhầm chứ?
Thấy cô kinh ngạc nhìn mình, Chu Lịch Sâm thở dài, nói:“Sợ em không có cảm giác với anh, cho nên……”
Cho nên mới mượn bọn họ để dò thám cô?
Đường đường là ảnh đế mà cũng có lúc không tự tin!
Hạ Ảnh muốn cười, cô nhìn xuống ngón chân của mình, nhỏ tiếng hỏi:“Anh……Những lời anh nói đều là thật sao?” Cô không dám tin, Chu Lịch Sâm sẽ thích cô.
“Có cần anh thề không?”
Chu Lịch Sâm cười hỏi, thấy cô không đáp lại, anh thật sự đưa tay lên thề, Hạ Ảnh lấy tay che miệng anh, khoảng khách bàn tay chạm lên môi anh, lòng bàn tay như bị bỏng vậy, cô theo ý thức rút tay về.
Chu Lịch Sâm lại giành trước một bước giữ chặt tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô, “Sau này muốn biết cái gì thì hỏi anh, không được để trong lòng rồi suy nghĩ lung tung, có biết không?”
“Ừm!” Hạ Ảnh gật đầu, trong lòng dường như tràn ngập mật ong khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cô nâng mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến sáng rồi, cô rút tay đang để trong tay anh ra, nhỏ tiếng nói, “Không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”
Tai cô vô cùng đỏ, cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng khoé miệng cứ nhếch lên không hề hạ xuống.
Chu Lịch Sâm nhìn cô không nói gì, Hạ Ảnh cúi đầu, suy nghĩ trong lòng, Chẳng lẽ anh……Không muốn đi sao?
Cô bị suy nghĩ của mịnh hù doạ một phen, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, lại thấy anh không nhẫn nại mà nhìn mình, “Em như vậy kêu anh làm sao ra ngoài?”
Hửm?
Hạ Ảnh theo ý thức nhìn về phía mình, phát hiện mình đang chặn trước cửa, trên mặt cô có chút ngại ngùng, bước hai bước dời sang bên cạnh, đưa tay vuốt tóc bên tai, ngại ngùng chết đi được.
Chu Lịch Sâm cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, Hạ Ảnh bị anh nhìn đến nỗi cả người không thoải mái, nhỏ tiếng nói:“Anh mau đi đi.”
“Được, em nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng nói của anh khàn đặc, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt của cô, phía bên tai của cô vô cùng đỏ, Chu Lịch Sâm rất muốn đưa tay ra rờ một cái, nhưng nghĩ lại hành động của mình sẽ khiến cô ngại ngùng hơn, cánh tay đã nhất lên liền hạ xuống, sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài.
Anh vừa đi, Hạ Ảnh thở phào, đưa tay vỗ đôi má đang nóng hổi, tim đập thình thịch không ngừng, mỗi lần đập đều nặng nề mà đập vào thần kinh của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh nói……Anh thích cô……
Cô không nằm mơ đó chứ?
Hạ Ảnh nhéo mình một cái thật mạnh, lực nhéo quá mạnh, đau đến nỗi khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Không phải nằm mơ…
Lúc nãy anh thật sự đến đây, nói với cô, anh thích cô……
Hạ Ảnh chạy đến bên giường, cầm điện thoại lên, nhìn màn hình điện thoại cười ngây ngốc, sau đó mở Weibo ra, chuyển đến tài khoản chính ngàn năm không dùng, đăng lên một dòng trạng thái, là một icon rất vui vẻ.
Sau đó cô mở Weibo của Chu Lịch Sâm ra, anh đã rất lâu không đăng Weibo rồi, cô nhìn ảnh đại diện của anh mà ngây ngốc, cả quá trình đếu nhếch mép cười.
“Ding dong……” Điện thoại gửi đến một thông báo.
Có người like trạng thái của cô, cô mở Weibo ra, phát hiện Chu Lịch Sâm bình luận trên Weibo của mìn, là một biểu cảm nheo mắt.
Hạ Ảnh nhìn màn hình điện thoại ngây ngốc mà nở nụ cười, sau đó lại thoát ra, ném điện thoại sang một bên, kéo chăn tắt đèn đi ngủ.
Trong phòng chìm vào bóng tối, Hạ Ảnh nằm trên giường, trong đầu đều là anh. Cô của lúc này, đang vô cùng hưng phấn, Hạ Ảnh ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ, nhưng càng ép, thì cô càng tỉnh táo.
Cô lật người, úp mặt vào trong gói, ôm gối mà đánh loạn xạ. Im lặng một lúc, lại lật người, nâng mắt nhìn lên trên, nhếch mép cười, có phải anh cũng giống như cô……Kích động không ngủ được?
Ngày thứ hai, cô ngủ đến trưa, lúc Tiểu Lâm gõ cửa, cô còn chưa tỉnh giấc. Tiểu Lâm gõ cửa nửa ngày trời cũng không có người đáp, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Hạ Ảnh đang ngủ ngon, mơ mơ hồ hồ mà nghe thấy tiếng báo thức, cô kéo chăn qua che đầu lại. Tiểu Lâm gọi mấy lần, cũng không ai bắt máy.
Điện thoại vừa nhấc lên, cô còn chưa kịp nói gì, thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói mơ hồ xủa Hạ Ảnh, “Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy?Cho người ta ngủ không!”
Ha Ảnh mơ màng, kéo kéo tóc, xốc chăn lên xuống giường mở cửa.
Mở cửa nói với Tiểu Lâm “Chào buổi sáng”, sau đó đi đến bên giường, tiếp tục đi ngủ.
Tiểu Lâm thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của cô, nhăn mày đánh giá cô vài cái, nói:“Sáng gì mà sáng, đã trưa rồi, sao cậu còn ngủ vậy?”
“Cậu đừng ồn, mình buồn ngủ……” Hạ Ảnh kéo chăn che đâu, cô rất buồn ngủ, có thể đừng ồn không.
Tiểu Lâm cạn lời, đưa tay đẩy cô, “Hôm qua cậu mấy giờ mới ngủ vậy?”
“Không biết.” Hạ Ảnh nằm trong chăn, nói một tiếng.
Đầu giường truyền đến tiếng chuông điện thoại, Hạ Ảnh mơ màng nằm trong chăn, tự động tắt đi. Tiểu Lâm cầm điện thoại lên xem, bên miệng nở một nụ cười xấu xa, cố tình đặt điện thoại bên tai Hạ Ảnh. Hạ Ảnh bị làm ồn đến đau đầu, mơ màng mà la hét bên trong chăn, “Lấy đi, đừng làm ồn!”
Tiểu Lâm cười nhìn cô, cố ý nâng giọng, nói:“Điện thoại của Chu Lịch Sâm, không muốn nghe thì mình tắt nhé?”
Người trong chăn đột nhiên im lặng, Tiểu Lâm nhìn một lúc, trong lòng thầm đếm “Một hai ba”, đợi khi cô đếm đến hai, người nào đó đã kéo chăn ra, đầu tóc rối bời ngồi ở đó, tức giận mà nhìn cô.
Tiểu Lâm vô tội, cười mà đưa điện thoại đến trước mặt cô, “Còn không nghe, anh ấy sẽ tắt đó……”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Hạ Ảnh giật điện thoại qua, nhìn màn hình hai giây, nhấn nút nhận.
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp, “Dậy rồi sao?”
Hạ Ảnh hơi nhếch khoé môi, đang định trả lời, thì thấy Tiểu Lâm đang bà tám nhìn mình. Hạ Ảnh chột dạ, quay lưng nhỏ tiếng trả lời:“Vẫn chưa……”
“Mau dậy đi, cùng đi ăn cơm.”
Hạ Ảnh ồ một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng máy bận “Tút tút tút”, Hạ Ảnh nhìn điện thoại ngây người, Tiểu Lâm nhảy qua, quơ tay hai cái trươc mặt cô, “Hi, tỉnh chưa”
Hạ Ảnh bừng tỉnh, thấy Tiểu Lâm mở to mắt nhìn mình, cô liền đỏ mặt, có chút chột dạ mà tránh né, nhăn mày không vui nói:“Làm gì?”
Tiểu Lâm nhiểu chuyện đi đến trước mặt cô, nhỏ tiếng hỏi:“Anh ấy nói gì vậy?”
“Không có gì” Hạ Ảnh trợn mắt nhìn cô.
Tiểu Lâm cười một tiếng, rõ ràng là không tin, “Không nói gì với cậu, vậy cậu nhìn điện thoại cười cái gì?”
Tiểu Lâm vừa nói vừa cười hihi đứng trước mặt cô, nheo mắt nhìn cô, “Cậu thành thật nói cho mình biết, đêm qua sau khi mình rời đi, có phải Chu Lịch Sâm đến tìm cậu không?”
Tiểu Lâm hừ lạnh, nâng cằm đem biểu cảm chột dạ của cô để vào mắt, “Mình thấy hết rồi……”
Cô còn chưa nói xong, Hạ Ảnh đã nhào qua bịt miệng cô, “Cậu đừng nói bậy!”
Tiểu Lâm bị cô hù doạ, trợn to mắt nhìn cô, sau đó lại rờ cằm nhìn tay của cô, ám hiệu kêu cô lấy tay ra.
Hạ Ảnh nhận thức được mình phải ứng hơi kích động……quá, cô buông tay ra, đỏ mặt nhỏ tiếng nói:“Cậu thấy gì rồi?”
Tiểu Lâm nhún vai, “Nhìn thấy anh ấy đi ra từ phòng cậu.” Nói xong liền nhào đến trước mặt cô, nhỏ tiếng hỏi:“Tối qua……Anh ấy đến tìm cậu làm gì?Có phải là tỏ tình với cậu không?”
Gương mặt của Hạ Ảnh càng đỏ hơn, cắn môi cúi đầu nhéo ngón tay, “Ừm” một tiếng.
“Thật hay giả vậy?” Tiểu Lâm thấy cô gật đầu, còn kích động hơn cô, doạ đến nỗi Hạ Ảnh phải lấy tay bịch miệng cô lại.
“Cậu nhỏ tiếng chút!” Hạ Ảnh không vui nhìn cô
Tiểu Lâm lấy tay cô ra, kích động nhìn cô “Anh ấy thật sự tỏ tình với cậu?”
Hạ Ảnh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vừa ngủ dậy nên trong đầu mơ màng, cô còn nghi ngờ có phải do cô nằm mơ hay không.
“Cậu gật đầu rồi lắc đầu là ý gì?” Tiểu Lâm khó hiểu là nhìn cô, “Rốt cuộc là anh ấy có tỏ tình với cậu không?”
“Cậu đừng hỏi nữa, bây giờ mình rất rối.” Hạ Ảnh nhéo tai, trong đầu như có cuộc phim tua lại tất cả những gì đã xảy ra vào tối qua, khiến cô có chút không chắc chắn mà hỏi Tiểu Lâm, “Hôm qua mấy giờ cậu rời đi?”
“Hửm, sao vậy?” Tiểu Lâm nhăn mày, hoài nghi mà nhìn cô, “Cậu không sao chứ?”
Hạ Ảnh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên, cho nên……Những chuyện xảy ra tối qua là thật, cô không có nằm mơ!
Tiểu Lâm thấy cô cười ngồ, đưa tay rờ lên trán cô, “Đâu có sốt, có phải Chu Lịch Sâm đã mê hoặc cậu không?”
Hạ Ảnh đập tay cô, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tiểu Lâm hô lớn phía sau Hạ Ảnh, “Này, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình đó, rốt cuộc anh ấy có tỏ tình với cậu hay không?”
Nhà vệ sinh truyền đến một âm thanh, “Có!”
Tiểu Lâm nghe xong liền hô lên, đi đến trước cửa nhà vệ sinh, khoanh hai tay trước ngực dựa vào tủ, tự mình nói:“Mình nói mà Chu Lịch Sâm thích cậu, cậu còn không tin.”
“Này, tối qua là anh ấy chủ động tìm cậu hay cậu tìm anh ấy?”
Hạ Ảnh rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Lâm đi theo cô hỏi từng thứ một, Hạ Ảnh bị cô hỏi đến nỗi nhức đầu, nên đã chọn cách mặc kệ cô.
Tiểu Lâm tra hỏi nửa ngày trời, miệng của Hạ Ảnh như vị khoá lại vậy, Tiểu Lâm có chút nản lòng, vô cùng bất mãn mà nhìn cô, quở trách nói:“Hạ Ảnh, cậu cũng quá không có thành ý rồi?Mình hỏi nhiều như vậy, cậu cũng nên trả lời hai câu chứ”
Hạ Ảnh thay đồ, nheo mắt nhìn cô cười, “Anh ấy đang đợi mình dưới lầu.”
Nói xong, cũng không đợi Tiểu Lâm phản ứng, mở cửa bước ra ngoài.
“Này, cậu đợi mình với!” Tiểu Lâm hô to ở phía sau lưng Hạ Ảnh, chạy theo lên trên.
Lúc xuống lầu, hai người lại gặp phải Tô Mạn Giai trong thang máy. Cũng không biết có phải là do tối qua ngủ không ngon hay sao, mà khí sắc của Tô Mạn Giai có chút không tốt, tuy đã trang điểm, nhưng quầng thâm mắt đó che làm sao cũng không che được.
Hạ Ảnh không rảnh mà đi để tâm đến cô, bước vào thang máy liền đứng về phía khác. Tô Mạn Giai cao ngạo mà nhìn cô, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, lần này thì không có gì xảy ra.
Xuống dưới lầu, Hạ Ảnh phát hiện Chu Lịch Sâm đã đứng dưới đó đợi cô, đạo diễn Lưu và phó đạo diễn cũng ở đây, còn có một vài diễn viên nữ của đoàn phim.
Cô vốn có chút kích động đồng thời cũng có chút chột dạ, do dự một lúc, khi nhìn anh, cô nên làm biểu cảm thế nào. Nhưng khi nhìn thấy đạo diễn Lưu bọn họ, Hạ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, những do dự trong lòng đã không còn tồn tại, cô cười mà chào hỏi với đạo diễn Lưu bọn họ, sau đó vui vẻ mà nhìn về phía Chu Lịch Sâm, “Chào buổi sáng, Chu lão sư.”
“Đã trưa rồi, còn chào buổi sáng, lúc Hạ lão sư không quay phim, đề dậy trễ như vậy sao.” Chu Lịch Sâm nói đùa với cô.
Hạ Ảnh lúng túng, “Chẳng lẽ Chu lão sư không biết, con gái đều thích ngủ nướng, ngủ đủ giấc tốt hơn bất kỳ loại mỹ phẩm nào khác.”
Vấn đề cô nói đến thu hút vài người khác đến phụ hoạ, Tô Mạn Giai đứng đó nhìn thấy cảnh này, lại một lần nữa cảm nhận được việc mình bị bài trừ.