Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 37: Cảnh quay cuối cùng



Những cảnh quay của mấy ngày nay rất thuận lợi, cả tiến độ quay phim đều nhanh hơn so với dự tính không ít.

Đạo diễn Lưu rất hài lòng với việc này, Hạ Ảnh kiền thở phào, sau khi quay bộ phim này xong, cô phải quay về nghỉ ngơi một thời gian.

Bên Hạ Ảnh vô cùng thuận lợi, bên Tô Mạn Giia lại không vui vẻ gì, mấy ngày không thấy Hạ Ảnh bị nhắc nhở, Tô Mạn Giai rất chướng mắt. Cảnh quay của cô trong bộ phim này đã bị cắt hết mức có thể, mà hai ngày nay động lực đến phim trường của cô, là để thấy Hạ Ảnh bị mất mặt.

Nhưng hai ngày nay, biểu hiện của Hạ Ảnh rất tốt, mỗi cảnh quay căn bản một lần là qua, lâu lâu bị hô dừng cũng là vì diễn viên khác, điều này khiến cô vô cùng khó chịu, cho nên lại bắt đầu nảy lên những tâm tư không tốt.

Hôm nay, Hạ Ảnh quay phim như bình thường, giữa chừng thì vào phòng nghỉ trang điểm lại. Tô Mạn Giai ngồi ở đó săm soi móng tay của mình, thấy Hạ Ảnh bước vào, cô liền hừ lạnh, tư thế cao ngạo, muốn người ta không chú ý đến cô cũng khó.

Tiểu Lâm nhìn cô, trong lòng nảy lên sự cảnh giác, người phụ nữ này không phải lại giở trò gì nữa rồi đó chứ?

Hạ Ảnh không quan tâm đến cô là bao, ngồi trước gương để thợ trang điểm làm việc.

Tô Mạn Giai thấy cô không nhìn mình một cái, sự kiêu ngạo trên mặt bắt đầu trở nên tức giận, đứng dậy đắc ý mà đi đến bên Hạ Ảnh. Tiểu Lâm thấy cô đi qua đây, theo bản năng đứng dậy chặn trước mặt Hạ Ảnh, mang theo sự cảnh giác nhìn cô, “Cô lại muốn kiếm chuyện?”

Tô Mạn Giai nhướng mày, cười:“Tôi có thể kiếm chuyện gì?Hạ lão sư bây giờ là người được đoàn phim cưng chiêu, nếu tôi dám kiếm chuyện với cô ta, thì không phải sẽ bị cả đoàn phim công kích sao?”

Cô cố ý làm người chịu khổ mà nói, Hạ Ảnh lười để tâm đến cô ta, cảnh quay của cô phải hoàn thành trong mấy ngày nay, cho nên cô không muốn có xung đột, cố gắng nhẫn nhịn vài ngày.

Còn về bộ phim tiếp theo, cô phải suy nghĩ xem có nên bỏ đi không, cô không muốn chung một đoàn phim với Tô Mạn Giai. Bộ phim này có đạo diễn Lưu kìm lại Tô Mạn Giai mới không ngông cuồng như thế, bộ tiếp theo…Thì không biết được.

“Vậy cô qua đây làm gì?” Tiểu Lâm nhăn mặt đánh giá cô.

“Qua đây cho Hạ lão sư xem tấm hình.” Tô Mạn Giai nở nụ cười, ngón tay trượt trên điện thoại trượt đến tấm ảnh nào đó, đang định đem đến trước mặt Hạ Ảnh, Hạ Ảnh đã trang điểm xong, đứng dậy bước qua người của Tô Mạn Giai, đi ra khỏi phòng hoá trang.

Tô Mạn Giai cầm điện thoại cứng đờ người đứng ở đó, cô bị Hạ Ảnh xem như không tồn tại!

Tiểu Lâm thấy cô từ đắc ý đến mất tinh thần, mất tinh thần đến phẫn nộ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu cảm trên gương mặt như lật sách vậy, không nhịn được mà cười lớn.

Tô Mạn Giai đang tức giận, bị Tiểu Lâm cười nhạo, trên mặt đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi mà trừng Tiểu Lâm một cái, lại quay về nụ cười lạnh lùng, “Cô ta không xem, cô xem cũng như nhau.”

Cô cố ý phóng to hình ảnh, sau đó đưa qua cho Tiểu Lâm xem, Tiểu Lâm cười một tiếng, ném qua hai chữ, “Vô vị!”

Tô Mạn Giai tức giận mà giậm chân, cô là đến tuyên chiến, kết quả cờ còn chưa phất lên, đã bị người ta mặc kệ, sự tương phản của loại tâm lý này, tức đến cô nhăn mày nhăn mặt.

Cô nhìn tấm ảnh được phóng ta trên điện thoại, trong ánh mắt xẹt qua một nụ cười lạnh, không biết nhân vật chính khác trong tấm ảnh này khi nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?

Buổi tối khi quay về khách sạn, Tiểu Lâm vui vẻ nói, “Cậu không thấy thôi biểu cảm lúc nãy của Tô Mạn Giai, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa bị người ta tát cho một cái!Cười chết mình rồi!”

“Loại người như Tô Mạn Giai, chính là điển hình của câu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cậu nhường cô ta, cô ta tưởng cậu dễ bị ức hiếp, rảnh rỗi lại làm phiền cậu.”

“Đối phó loại người này, phải dùng cách hôm nay, trực tiếp mặc kệ.”

“Đúng rồi, hôm nay cô ta đến là muốn cho mình xem cái gì?” Đợi Tiểu Lâm nói xong, Hạ Ảnh hỏi.

Tiểu Lâm ngây người lắc đầu, “Không biết.”

Hạ Ảnh kinh ngạc, “Cô ta không cho cậu xem?” Đây không giống phong cách làm việc của cô ta?

“Cho rồi?” Tiểu Lâm nhún vai, nâng cằm đắc ý, “Chẳng qua mình giống như cậu vậy, mặc kệ cô ta.”

“……”

Đã đến những cảnh cuối cùng của nam nữ chính trong “Cung Khuynh Thiên Hạ”, hôm nay là cảnh quay cuối cùng, quay xong thì Hạ Ảnh đã có thể rời đoàn làm phim, Chu Lịch Sâm còn hai cảnh phải quay, sẽ rời đoàn phim sau cô vài ngày.

Cảnh cuối cùng của nữ chính là vào buổi tối, cho nên buổi sáng Hạ Ảnh không đến phim trường, mà Chu Lịch Sâm có hai cảnh quay vàoq buổi sáng. Buổi tối, lúc Hạ Ảnh đến phim trường, thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt anh, cô có chút đau lòng, trong phim trường nhiều người, cô cũng không đi qua đó được.

kết cục của nam nữ chính trong “Cung Khuynh Thiên Hạ” vốn không tốt đẹp, nam chính nắm giữ thiên hạ, nữ chính sau khi lên ngôi không lâu thì đã mất vì khó sinh, có thể nói kết cục của câu chuyện này rất cẩu huyết, nhưng bây giờ lại rất thịnh hành loại này.

Có vẻ như nó là kết thúc có hậu, nhưng thật ra lại là bi kịch.

Cho nên cảnh quay cuối cùng của Hạ Ảnh, chính là cảnh sinh khó, Trang điểm xong, cô đâm đầu vào cảnh quay căng thẳng này

Đêm trăng tròn thứ ba mươi tám.

Tẩm cung của hoàng hậu sáng đèn, nô tì cầm theo những chậu nước ra ra vào vào, bên trong truyền đến tiếng hét thảm thương. Hoàng đế căng thẳng đứng trước cửa hậu cung nhìn về phía xa, muốn xông vào đó vài lần, nhưng lại bị tổng quản thái giám ngăn lại.

Tiếng hét kéo dài thêm một lúc, một tiếng khóc em bé truyền đến trong đêm, sắc mặt của mọi người đều vui vẻ, hoàng đế kích động vỗ tay, tổng quản thái giám còn chưa đến bào hỉ với hoàng đến, thì đại cung nữ của hoàng hậu chạy đến, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương bị mất máu……”

Hoàng đế vừa nghe, mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, xông thẳng vào phòng sinh.

Nữ chính mà Hạ Ảnh đóng đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, nàng nhắm chặt mắt, đôi môi trắng bệch, trên gương mặt còn vẫn còn vài giọt mồ hôi, vô cùng yếu ớt.

Nam chính do Chu Lịch Sâm diễn xông đến trước giường, nhìn thấy cảnh này, hai bàn chân cứng đờ, ánh mắt sầm tối, cả người dường như bị mất hồn, chàng khó khăn mà bước đến bên giường, cúi người nắm chặt tay nữ chính để bên tay, cả người đều phát run, chàng nhìn nàng mãi, không dám nói chuyện.

Lúc này Hạ Ảnh mở mắt ra, nhìn thấy Chu Lịch Sâm quỳ bên giường, nắm chặt tay cô, hốc mắt đẫm lệ, Hạ Ảnh bị sự hoảng sợ trong mắt anh chặn lại, trái tim đột nhiên rất chua xót, quên mất lời thoại, chỉ ngây người mà nhìn anh mãi.

“Dừng!”

Đạo diễn Lưu thấy Hạ Ảnh ngây người nhìn Chu Lịch Sâm, trong ánh mắt có chút không hài lòng, Hạ Ảnh tự biết do mình thoát vai, thu ánh mắt lại, ngượng ngùng mà nhìn đạo diễn Lưu, nhắm mắt nằm lại lên giường. Chu Lịch Sâm quỳ bên giường, thấy bộ dạng của cô, trong ánh mắt đầy ắp sự cưng chiều.

“Chuẩn bị một chút, bắt đầu.”

Hai ba phút sau, đạo diễn Lưu vỗ tay, bắt đầu quay lại lần hai.

Lần này Hạ Ảnh không phạm sai, cô mở mắt ra, nhìn nam chính quỳ bên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong mắt đều là sự hoảng sợ khi đánh mất nàng, nàng yếu ớt mà nở một nụ cười, “Hoàng thượng, thần thiếp không sao……” Mỗi một chữ nói ra, dường như đều dùng toàn bộ sức lực của nàng.

Chu Lịch Sâm cầm tay cô, âm thanh cứng đờ như đang cố gắng khống chế nước mắt của mình, gượng ép nở một nụ cười nhìn cô, “Ừm, nàng không sao, nàng chỉ là quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt……”

“Con đâu?” Nàng nhìn chàng, thu tay về, cố gắng đặt tay lên mặt chàng, Chu Lịch Sâm biết được ý đồ của Hạ Ảnh, vươn mặt qua, Hạ Ảnh nhìn những giọt nước mắt của anh:“Hoàng thượng, người là vua của một nước, không được khóc.”

Chu Lịch Sâm nắm chặt tay cô, nói bên tai cô, “Trẫm không khóc, trẫm đang vui.”

“Cho thiếp nhìn con xem……” Cô rất yếu ớt, cố gắng nở nụ cười, một biểu cảm nhỏ bé cũng có thể hút trọn sức lực trên người cô.

“Con?Con đâu?” Nam chính hoang mang nhìn người trong cung, gấp gáp ôm con sang. Nam chính nhẹ nhàng ôm đứa bé, ôm đến trước mặt nàng, nữ chính cố gắng ngồi dậy, đưa tay sờ vào gương mặt của đứa trẻ.

“Giống chàng.” Nữ chính nở nụ cười nhìn nam chính, biểu cảm tiều tụy và nhợt nhạt đó khiến người ta đau lòng.

“Giống trẫm, cũng giống nàng.” Nam chính chọc ghẹo đứa con, đem hai mẫu tử ôm vào lòng, khoảnh khắc khi chàng ngẩng đầu, một hàng lệ trãi dài trên gương mặt, rơi từng giọt xuống đất.

Cùng lúc này, tay của nữ chính cũng từ từ buông xuống……

Đại sảnh có một sự tĩnh lặng chưa từng thấy, có người to gan, ôm đứa con từ tay nam chính đi. Nam chính như dao găm mà đứng lên, ngồi bên giường ôm chặt nữ chính, phát ra tiếng khóc thống khổ.

Cảnh cuối cùng của nữ chính trong “Cung Khuynh Thiên Hạ” đã dừng lại ở đây.

“Dừng!”

Dựa theo lời nói của đạo diễn, bộ phim đã hoàn thành thành công, Hạ Ảnh theo bản năng lùi khỏi lòng ngực của Chu Lịch Sâm, trong lòng như bị một hòn đá lớn đè nén, rất nặng nề, đồng thời cũng giống như có người đang cầm đao đâm cô từng cái một, rất đau.

Rõ ràng chỉ là một cảnh quay, mà cô cảm thấy dường như mình thật sự trãi qua một cuộc sinh ly tử biệt với Chu Lịch Sâm, cảm giác đau lòng và không nỡ đó, mạnh mẽ xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh của cô.

Bây giờ cô xem như đã hiểu rồi, tại sao có người khi quay phim xong, rất lâu sau đó mới có thể thoát vai, cảnh quay quá dồn nén, sẽ khiến người ta không phân định thực tại.

Buổi tối chỉ có duy nhất một cảnh này, quay xong thì mọi ngươi liền thu dọn quay về.

Hạ Ảnh ngồi tẩy trang trong phòng hoá trang, cô nhìn gương trang điểm, hai mắt không có thần sắc, trong đầu đều là cảnh sinh ly tử biệt lúc nãy, có thể là cô quá nhập tâm, cho đến bây giờ, cảm giác tuyệt vọng đó vẫn còn đốt cháy trái tim cô.

Cô thở dài, buông bỏ sự u ám lúc nãy sang một bên. Trong vỏn vẹn hai tháng nam nữ chính từ lúc quen biết nhau đến khi bên nhau rồi rời xa nhau, mà cô cũng thay đổi cảm xúc của mình theo tình cảm của vai diễn, dường như đã trải qua một đời với Chu Lịch Sâm.

Khóe miệng nở một nụ cười, cô rất cảm kích bộ phim này, để cho ước mơ nhiều năm của cô trở thành sự thật. Nếu không có bộ phim này thì có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội đến gần Chu Lịch Sâm.

Vả lại……Giấc mộng không thể thực hiện đó của cô, cũng vì bộ phim này mà trở thành sự thật……

“Hạ lão sư?Hạ lão sư?” Thợ trang điểm thấy cô ngồi đó ngơ ngác nhìn gương, lúc khóc lúc cười, nhịn không được mà gọi cô.

Hạ Ảnh bừng tỉnh, thấy đối phương nghi hoặc mà nhìn mình, cô liền đổi sắc mắt, sau đó ngẩng đầu nói với thợ trang điểm, “Sao vậy?”

“Cô làm sao vậy?” Thợ trang điểm đánh giá cô một lúc, nói.

“Không sao, chỉ là vừa nghĩ đến việc sắp phải rời đi, rất không nỡ.” Hạ Ảnh thở ra, cười nói.

“Chúng tôi cũng rất luyến tiếc cô.” Thợ trang điểm nghe xong cũng không nghĩ nhiều, cô gặp được tình huống này khá nhiều lần, sớm đã không lấy làm lạ.

“Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người.” Hạ Ảnh nhìn thợ trang điểm đang tẩy trang cho mình, nói. Lúc trước khi cô trong những đoàn phim khác, nhân viên công tác đều la hét hô hào với những diễn viên không có danh tiếng, nhưng khi ở đoàn phim này, cô lại cảm thấy rất ấm áp.

“Hạ lão sư đừng nói vậy, những chuyện này đều là điều chúng tôi nên làm.” Thợ trang điểm cười nói.

Sau khi tẩy trang về đến khách sạn đã là tờ mờ sáng, Hạ Ảnh tắm xong nằm lên giường không hề có tâm trạng đi ngủ, cô tìm điện thoại nhắn tin cho Chu Lịch Sâm, nhưng khi nhớ đến buổi tối lúc gặp anh, quầng thâm dưới mắt anh, vô liền ném điện thoại sang một bên.

Cảnh quay hôm nay đem đến cho cô cú sốc quá lớn, cho đến bây giờ, trong đầu cô vẫn nhớ đến cảnh tượng đó, Hạ Ảnh cảm thấy bản thân lại mơ hồ rồi, lật người nhét mình vào trong chăn, ép buộc bản thân mình không được nghĩ đến.

Sáng ngày thứ hai, cô dọn đồ rời đi, lúc xuống lầu có chút không nỡ. Hôm nay anh có cảnh quay, giờ này sợ rằng đã sớm đến phim trường rồi. Cô nhớ đến lúc xin nghỉ quay về công ty, bất chợt gặp anh ở dưới lầu, hôm nay nhớ lại, cũng không hẳn là cuộc gặp bất chợt.

Cô đột nhiên rầu rĩ, hình như cô quên hỏi, anh để ý đến cô từ lúc nào, chẳng lẽ là lúc gặp ở đoàn phim?

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Lâm để hành lý vào cốp xe, quay đầu nhìn Hạ Ảnh đang ngây ngốc đứng trước cửa khách sạn, cô quơ tay hai cái trước mặt Hạ Ảnh.

“Không có gì, đi thôi.” Hạ Ảnh thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên.

Tiểu Lâm thấy cô lơ mơ, cố ý thì thầm nói:“Cũng đâu phải không gặp được anh ấy, có cần thất vọng như vậy không?”

Hạ Ảnh không trả lời, mở cửa bước lên xe. Đột nhiên, cô nhìn thấy Tô Mạn Giai xách hành lý bước ra từ khách sạn, cô hơi ngây người, cảnh quay của Tô Mạn Giai đã kết thúc nửa tháng trước, theo lý mà nói cô ta đã sớm phải rời đoàn phim, nhưng cô ta luôn ở đây.

“Đó không phải là Tô Mạn Giai sao?” Tiểu Lâm thấy Tô Mạn Giai bước ra từ khách sạn, nhịn không được thì thầm, “Không phải cô ta cố ý đợi cậu đó chứ?”

“Đợi mình cái gì?” Hạ Ảnh bị cô hỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Đợi cậu cùng rời đi.” Tiểu Tâm mở to mắt nói, “Nếu không cô ta cứ ở lại đoàn phim làm gì?Cảnh quay của cô ta nửa tháng trước đã quay xong rồi.”

“Cô ta đợi mình làm gì?” Hạ Ảnh nhìn cô, vốn không cảm thấy Tô Mạn Giai rời đi muộn là vì mình, cô không thân với cô ta!

“Đợi để cười nhạo cậu, tìm cơ hội bôi đen cậu trên mạng đó.” Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô.

“……” Hạ Ảnh nhăn mặt, Tô Mạn Giai dù gì cũng là một tiểu hoa đang nổi, muốn bôi đen cô thì tìm đại một người là được rồi, có cần tự mình làm không?

Ngày thứ ba khi Hạ Ảnh rời đoàn phim, cảnh quay của Chu Lịch Sâm cũng đã kết thúc. Buổi chiều khi quay về khách sạn dọn dẹp đồ, Từ Triệt đùa giỡn với anh, “Có phải cảm thấy mình và người mình yêu vừa trải qua một trận sinh ly tử biệt?”

Chu Lịch Sâm nhìn anh, điềm đạm nói, “Mau dọn đồ, trời tối sẽ quay về công ty”

Từ Triệt hơ một tiếng, trong ánh mắt đều là sự bất mãn.

“Đúng rồi, sau khi quay về cậu phải khiêm tốn chút.” Tử Triệt đột nhiên nói, ngữ khí có sự nghiêm túc.

“Khiêm tốn cái gì?” Chu Lịch Sâm không hiểu

“Chuyện của cậu và Hạ học muội!” Từ Triệt không vui nói, “Thái độ bên phía công ty, tôi phải đi thăm dò đã.”

Chu Lịch Sâm:“……”

Buổi tối, Hạ Ảnh quay về từ công ty, vừa ngồi lên sofa, chuông điện thoại liền reo lên, cô lấy ra xem, là Chu Lịch Sâm gọi đến.

Hạ Ảnh cứng đờ vài giây, vui vẻ mà nhấn nút nhận, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã truyền đến âm thanh của anh, “Đang làm gì?” Âm điệu của anh có chút ý cười, âm thanh trầm thấp êm dịu.

“Vừa quay về từ công ty.” Hạ Ảnh liền nhếch mép, nhỏ tiếng trả lời, trong lòng đầy mật ngọt, ngọt không nói nên lời.

“Anh thì sao?” Cô hỏi, “Đang làm gì?”

“Gọi điện thoại với em.” Âm thanh của anh vẫn mang theo nụ cười như vậy.

Hạ Ảnh cười trộm, dù sang cách một màn hình điện thoại cũng không thấy anh, cô cố ý dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói một chữ ồ, âm cuối lại kéo rất dài, “Anh còn đang ở đoàn phim?”

“Hôm nay anh đã kết thúc rồi.” Chu Lịch Sâm đứng bên cửa sổ, điềm đạm nói.

“Nhanh như vậy mà xong rồi sao?” Hạ Ảnh kinh ngạc.

Hạ Ảnh im lặng, bất giác nhếch khoé môi lên, anh thật sự biết dụ dỗ đó, lúc trước sao không phát hiện nhỉ?

Anh ừm một tiếng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như vậy, “Em cũng đi rồi, anh ở lại đoàn phim cũng không có ý nghĩa gì.”

“Có rảnh không?” Anh đột nhiên hỏi.

Hạ Ảnh có chút do dự, bắn pháo hoa trong lòng, anh muốn…Hẹn cô ra ngoài sao?

“Có, sao vậy?” Cô cố ý dùng âm điệu tinh nghịch hỏi anh.

“Toà nhà Vạn Long, 2403.” Anh nói số phòng, âm thanh khàn đặc.

Hạ Ảnh ngây người, mắt đến tai bắt đầu nóng lên, anh……Đây là……Muốn hẹn cô đi khách sạn?Hẹn cô đến khách sạn vào giờ này…Hạ Ảnh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, đều là người trưởng thành, rất khó để không nghĩ theo hướng đó.

Cô đỏ mặt, nhỏ tiếng hỏi:“Bây giờ?”

Cái này…Có phải quá nhanh rồi không?Cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ…… Anh chú ý đến cô từ lúc nào, thích cô từ khi nào.

Chu Lịch Sâm ừm một tiếng, trầm thấp nói hai chữ, “Bây giờ.”

Hạ Ảnh hoàn toàn trở nên rối loạn, sau khi tắt máy thì lăn lộn trên sofa, gương mặt đỏ lên như một đốm lửa nhỏ, trong tim đập thình thịch không ngừng.

Sau một lúc, cô ngồi dậy thở ra một hơi, sau đó cầm áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên đường, cả người cô vô cùng kích thích, một lát lại rầu rĩ, trong lòng nhiều tạp niệm vô cùng.

Sau khi xuống xe, cô dựa theo địa điểm mà Chu Lịch Sâm đưa, đến 2403. Cô chợt có chút nhút nhát. Đứng ở trước cửa, đã có lúc muốn đi về, nhưng vừa nghĩ mình đến cũng đến rồi, rút quân đã quá muộn rồi nhỉ?

Cô cắn răng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa. Rất nhanh, cửa được mở ra, cô còn chưa kịp phản ứng, người bên trong đã nắm chặt vai cô, kéo cô vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, mà cô vẫn nắm chặt tay nắm cửa.

Một gương mặt quen thuộc được phóng to trước mắt cô, mặt Hạ Ảnh ửng, trong đầu mờ mịt, mở to mắt nhìn anh, anh……Đây là đang làm gì……Ép…Ép cô vào tường sao?

Hai người họ như vậy……Có phải tiến triển quá nhanh không?

Vài lời của Editor: Mọi người đó đoán được sau đó sẽ xảy ra gì chưaa~~