Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lạc Y Y

Đêm giao thừa, thành phố Bảo Kinh sớm đã ban hành lệnh cấm đốt pháo trong nội thành, thế nhưng vùng ngoại ô lại không ngừng có những ngôi sao đầy màu sắc bay lượn trên bầu trời, đã làm lu mờ đi ngọn đèn của Phương Gia ở nơi xa.

"Xiu...bùm!" Cách đó không xa, một đoá pháo hoa kim sắc lớn phóng lên giữa bầu trời đêm được bao phủ bởi màu xanh đậm, đã đánh thức Giải Xuân Triều đang ngủ say.

"Đừng, đừng mà!" Anh dường như vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng, không ngừng nghẹn ngào hướng về phía sau vùng vẫy.

Pháo hoa đầy màu sắc tiếp tục bay lên trên bầu trời đêm, phản chiếu ánh sáng và bóng tối trong căn phòng trống trải.

Giải Xuân Triều đang không ngừng từ trong ánh sáng biến đổi mà dần dần hồi thần lại. Anh đã nhìn rõ cái giường lớn điêu khắc hoa văn mang phong cách châu Âu mềm mại bên cạnh, chiếc màn lụa màu trắng rủ xuống, đôi mắt vẫn còn ẩm ướt của anh bỗng chốc mở to.

Đây là biệt thự của Phương Gia ở ngoại ô Bảo Kinh, nhưng mà đây...làm sao có thể?

Anh vội sờ lên bụng dưới, bình thường, có thể mơ hồ cảm thấy được cơ bụng, không có một chút dấu vết của sinh mệnh bé nhỏ kia.

Anh không tin mà cởi bỏ lớp đồ ngủ ra, rất mịn, trong đêm tối dịu êm hiện lên đặc biệt trắng, không có những vết rạn nhàn nhạt khi anh mang bầu.

Giải Xuân Triều đờ người ngồi trên giường một lúc. Trên tủ đầu giường chợt loé lên ánh sáng mờ nhạt, anh tựa người với lấy cái điện thoại.

Trên màn hình có một tin nhắn: Xuân Triều, năm mới vui vẻ, chúc em một năm bình an, muốn gì được nấy_Anh trai

Giải Xuân Triều nhớ rõ đoạn tin nhắn này, bởi vì đến lúc chết anh cũng không thể thực hiện được tám chữ trong lời chúc phúc này.

Anh nhìn thời gian nhận được tin nhắn, một cơn ớn lạnh từ sống lưng truyền đến: ngày 15 tháng 2 năm 2018.

Giải Xuân Triều nắm chặt điện thoại, dòng nước mắt thuận theo sống mũi chảy xuống bộ đồ ngủ, làm thấm vệt nước nhàn nhạt.

Hóa ra mình đã trùng sinh rồi.

Hóa ra mình đã quỳ đợi trong màn đêm lâu như vậy, mọi lời cầu nguyện thần linh đều không nghe thấy.

Hóa ra đến cuối cùng Phương Minh Chấp cũng không đến cứu mình, cũng không cứu con của hắn.

Đời trước, Giải Xuân Triều hết lòng tin tưởng và ỷ lại vào Phương Minh Chấp. Ở hắn anh đánh mất đi cả mạng sống của mình và đứa con trong bụng, mọi thứ đều thật ngu xuẩn lại nực cười.

Giải Xuân Triều chống người ngồi dậy, bật đèn trong phòng ngủ lên, ánh đèn vàng ấm áp lập tức tràn ngập căn phòng rộng lớn, mặc dù vẫn còn cảm giác trống trải và cô đơn, nhưng cảm giác không chân thực sau khi sống lại đã dần được xua tan.

Anh nhìn khung ảnh bằng gỗ lim trên cái tủ đầu giường, bên trong là bản thân anh và một thanh niên cực kì đẹp trai.

Trong ảnh, Giải Xuân Triều mặc áo hoodie màu xám nhạt, thẹn thùng mà nhìn máy ảnh mỉm cười. Phương Minh Chấp cao hơn anh nửa cái đầu, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên ngoài phủ thêm lớp áo sweater màu vàng, mái tóc hơi rối, mang theo vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.

Trước đây, Giải Xuân Triều nghĩ rằng Phương Minh Chấp chỉ không thích chụp ảnh, nhưng bây giờ anh có thể giải thích sự chán ghét với người bên cạnh và sự bất lực đối với mối quan hệ này thông qua nét mặt đẹp đẽ của hắn.

Anh từng bao biện cho sự ghẻ lạnh của Phương Minh Chấp, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng thấy nực cười.

Phương Minh Chấp là ai? Con trai độc nhất của Phương Kiến Nghiệp giàu nhất Bảo Kinh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phương Viên. Chẳng qua tính cách của cậu ta thật sự rất quái gở, nếu không thì với xuất thân như vậy, tình sử của hắn chắc cũng phong phú đến nổi có thể xuất bản thành sách luôn rồi, chứ không phải nghe theo sự sắp xếp trong nhà, kết hôn với một Giải Xuân Triều có xuất thân bình thường.

Năm đó, Phương Minh Chấp xuất hiện trong quán sách* do Giải Xuân Triều mở, hắn nho nhã lễ độ mời anh đi ăn tối, Giải Xuân Triều còn cho rằng đó là một trò đùa khiếm nhã nên bảo các cô gái chen chúc trong quán sách nhanh chóng giải tán.

Sau này, người lớn hai bên gia đình mang họ đến buổi gặp mặt chính thức, Giải Xuân Triều mới biết được Phương Minh Chấp chính là đứa cháu nội thần bí và ưu tú của ông nội Phương.

Ông nội của Giải Xuân Triều là lão thủ trưởng của ông nội Phương, lúc còn nhỏ Giải Xuân Triều đã biết ông nội Phương rồi. Năm anh hơn 4 tuổi, mẹ của Phương Minh Chấp vừa mang thai hắn, hai nhà liền định ra mối hôn sự này.

Chỉ là Phương Minh Chấp còn rất nhỏ đã ra nước ngoài, Giải Xuân Triều chỉ nghe qua chứ chưa từng chính thức gặp mặt vị hôn phu này.

Nhưng điều này không gây trở ngại Giải Xuân Triều yêu Phương Minh Chấp.

Tiếc là Phương Minh Chấp nổi tiếng là một người nghiện công việc. Sau khi kết hôn nữa năm, mỗi tháng Giải Xuân Triều nhiều nhất cũng chỉ có thể gặp mặt hắn vài lần.

Lúc đó anh luôn thay hắn viện cớ. Phương Minh Chấp là em, Phương Minh Chấp công việc bận rộn, Phương Minh chấp chỉ quên đi mà thôi.

Không sao

Đứa con đó cũng là kết quả sau một lần say rượu, Giải Xuân Triều cho rằng đó là cơ hội giúp anh cứu vãn cuộc hôn nhân như có như không này.

Ai ngờ đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng, không phải là cuộc sống mới, mà là cái chết.

Giải Xuân Triều lật úp cái khung ảnh chói mắt đó xuống, bước vào phòng thay quần dài áo lông đi ra ngoài, chọn mấy bộ quần áo bình thường hay mặc, nhét vào một cái túi, quay lại phòng ngủ lấy điện thoại di động và bộ sạc, sau đó vặn tay nắm cửa đi vào hành lang.

"Cậu chủ, đã muộn như vậy rồi, cậu định ra ngoài sao?" Nữ giúp việc canh cửa đang ngủ gà ngủ gật, thấy anh ra ngoài, mắt lim dim hỏi.

"Tôi trở lại thành phố" Giải Xuân Triều bỏ lại một câu, chạy xuống cầu thang xoắn ốc.

Anh đẩy cánh cửa gỗ rắn chắc nặng nề ra, gió đông lạnh giá thổi vào mặt, thổi tan một tia do dự cuối cùng trong mắt anh.

Nếu tôi đã có thêm một lần để sống, thì tuyệt đối không thể ngậm đắng nuốt cay như đời trước được, mặc cho người ta khinh miệt. Tôi muốn sống cho thật tốt, bình yên, làm điều mình muốn.

Giải Xuân Triều quay lại, liếc nhìn tòa nhà sáng rực phía sau, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt lấp lánh như tia lửa: "Chỉ đến đây thôi, cậu Phương."

Giải Xuân Triều lái chiếc Nissan Bluebird cũ của mình, thay vì trở về nhà, anh lái xe đến quán sách trong trung tâm thành phố.

Quán sách đã ngừng kinh doanh được nửa năm, lúc ấy Giải Xuân Triều không nghe lời khuyên của người lớn nhà họ Phương, mà trực tiếp cho thuê lại, vì nghĩ rằng một ngày nào đó có thể có cơ hội mở cửa trở lại. Đời trước, anh sống mù quáng mà đánh mất chính mình, quán sách vẫn ở đây tự sinh tự diệt.

Giải Xuân Triều đẩy cánh cửa cuốn đầy bụi, một tay che miệng một tay xua bụi bay đi.

Mặc dù đã lâu rồi không đến đây, nhưng Giải Xuân Triều vẫn quen thuộc với căn phòng nhỏ này như chính cơ thể của mình. Anh lần mò trong bóng tối bước đến bên cạnh chiếc ghế sô pha vẫn còn phủ vải chống bụi. Suy nghĩ nặng nề của anh từ lúc tỉnh dậy đến giờ phút này mới có thể giải tỏa ra ngoài, Giải Xuân Triều cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, nhưng sự mệt mỏi mang lại sự nhẹ nhõm khi lấy lại cuộc sống mới.

Anh chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này, không có nằm mơ.

Sáng sớm hôm sau, Giải Xuân Triều bị cảm giác thiêu đốt trong bụng đánh thức, ấn vào cái bụng đang phản nghịch của mình, từ từ chống người rời khỏi sô pha, dụi mắt thấy sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.

Vốn dĩ anh muốn nằm nghỉ một lúc cho hết đau bụng, nhưng trong bụng lại như có con thỏ, nhào lộn không yên.

Năm mới đã đói bụng rồi, anh phải ăn cái gì đó.

Giải Xuân Triều đứng dậy pha cho mình một cốc nước nóng, uống xong anh lấy lại tinh thần bước vào buổi sáng đầu tiên của năm mới.

Mùa đông miền Bắc khô ráo mà lạnh lẽo, cái nắng se lạnh chiếu vào mặt nhưng mang lại sức sống cho con người.

Trước khi kết hôn, Giải Xuân Triều sống với bố mẹ và anh trai, cách quán sách chưa tới hai con phố.

Sau khi sống lại, mặc dù Giải Xuân Triều đã quyết tâm ly hôn với Phương Minh Chấp, nhưng anh không muốn về gặp hai vị lớn tuổi ở nhà.

Anh không biết giải thích thế nào cho họ hiểu vì sao mình lại đột ngột ly hôn.

Anh còn nhớ khi anh mới kết hôn, nhà họ Phương nhất quyết muốn tổ chức thật lớn, đám cưới diễn ra rầm rộ nên ai cũng biết, mối quan hệ này thậm chí còn có fans, ngày ngày lướt cẩu lương trên mạng xã hội.

Có người chúc phúc thì có người nói xấu, nói Giải Xuân Triều lần này được gả vào hào môn, nói anh trèo cao, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị ngả từ trên cao xuống.

Khi đó, Giải Xuân Triều vẫn đang đắm chìm trong niềm vui mới cưới, cảm thấy Phương Minh Chấp là một đứa em tốt, nho nhã lễ độ, tài mạo song toàn.

Đến cuối cùng, sự thật đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Giải Xuân Triều, khiến anh không chỉ mất mạng mà còn hại đến đứa trẻ vô tội trong bụng.

Nhưng những chuyện này Giải Xuân Triều sống lại biết, cha mẹ anh không biết, vô duyên vô cớ họ sẽ nghĩ rằng hai người chỉ là xảy ra mâu thuẫn, qua hai ngày sẽ ổn thôi.

Mặc dù Giải Xuân Triều vẫn không biết phải đối mặt với cha mẹ mình như thế nào, nhưng người bị ủy khuất thường vô thức tiến lại gần nơi ấm áp nhất. Khi Giải Xuân Triều từ trong hồi ức trở về, phát hiện mình đã đến được cánh cửa của một tiểu khu quen thuộc rồi.

Những quán thường mở cửa từ sớm hôm nay đều nghỉ lễ, trước cửa có dán giấy đỏ thông báo đóng cửa. Giải Xuân Triều đứng trên bậc thềm trải đầy hoa giấy đỏ, đè lên cái bụng đang đau, tự hỏi mình có nên quay về quán sách bây giờ không.

"Dô, đây là cậu hai của nhà họ Giải đây mà?" Một giọng nói chói tai vang lên, Giải Xuân Triều bất đắc dĩ quay đầu lại.

Người đang nói chuyện là người hàng xóm trên lầu, Thím Lý. Bà luôn không thuận mắt với hôn nhân đồng giới, kể từ khi Giải Xuân Triều và Phương Minh Chấp kết hôn, bà vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Aiz, Thím Lý năm mới vui vẻ." Giải Xuân Triều bất động thanh sắc mà ấn lên bụng.

"Xuân Triều, mới mùng một, cậu ở trước cửa nơi này là làm môn thần gì vậy? Hôm nay không phải nên theo chồng về nhà sao? Sao lại không báo trước mà trở về rồi?" Trên gương mặt Thím Lý lộ ra biểu cảm hóng hớt, như thể nghĩ rằng Giải Xuân Triều bị nhà họ Phương đuổi về.

Giải Xuân Triều không muốn lắm lời với bà ấy, nhìn cái giỏ bà đang cầm trên tay, đánh trống lảng với bà: "Thím à, Thím lại đi mua cái gì vậy? Đồ tết không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?"

Thím Lý xua tay: "Tôi đi chợ mua hai miếng đậu hũ, thanh niên trẻ tuổi các cậu cái gì cũng thích mua đóng gói, những loại này không tươi ngon làm sao ăn được? Ài, nói chứ, thiếu gia Phương gia đâu? Không đưa cậu về à?"

Giải Xuân Triều thấy bà lưỡng lự, vẻ mặt tức khắc trở nên lạnh lùng, nhớ tới khi mẹ anh gọi điện cho anh trước khi xảy ra chuyện ở đời trước, bà có nhắc đến việc con trai của Thím Lý chán cơm thèm phở nên hôn nhân xảy ra vấn đề, còn bị thông gia bắt ngay tại trận, vậy mà Thím Lý biết được còn che giấu cho con trai mình. Cuối cùng sự việc cũng bại lộ, bố mẹ cô dâu trực tiếp đứng ra tố tụng và con trai bà bị đuổi ra khỏi nhà.

Giải Xuân Triều cười lạnh một tiếng: "Thím Lý quan tâm đến con, chi bằng quan tâm nhiều hơn đến chuyện nhà của Thím đi. Có đôi khi, người đang làm trời đang nhìn, một chân đạp hai thuyền rất dễ bị lật.

Thím Lý luôn cảm thấy tính cách của Giải Xuân Triều mềm yếu, nên hôm nay bà đặc biệt hướng cậu tìm niềm vui. Không ngờ cậu lại nói trúng mụn nhọt trong lòng mình, bà không khỏi thay đổi sắc mặt: "Đứa nhỏ này, Tết nhất nói bậy bạ gì đó! Thật xui xẻo." Nói xong, bà xách giỏ rau đi trong cơn tức giận.

Ngay sau khi Thím Lý rời đi, Giải Xuân Triều cảm thấy có chút không chịu nổi, mồ hôi lạnh trên lưng thấm ướt chiếc áo hoodie anh đang mặc, lành lạnh dính vào người, làm giảm nhiệt độ cơ thể anh.

Giải Xuân Triều quỳ gối trên mặt đất, đang cố gắng điều chỉnh hô hấp thì nghe thấy phía trên đầu có người ngập ngừng hỏi: "Xuân Triều?"

Đôi mắt Giải Xuân Triều ươn ướt khi nghe thấy giọng nói này, anh ngước khuôn mặt tái nhợt vì lạnh lên, đôi mắt to hơi rũ xuống đầy ủy khuất, anh nhìn người đàn ông đang nhòe nước mắt trong ánh ban mai thấp giọng nói: "Anh ơi"

Giải Vân Đào vươn tay đỡ anh lên khỏi mặt đất, nhìn thấy tay phải đang đè lên bụng anh, liềm ôm anh vào lòng, cặp lông mày xinh đẹp cau lại: "Lại đau dạ dày à? Em làm gì ở đây? Tại sao không về nhà?"

Lần đầu tiên kể từ khi Giải Xuân Triều sống lại, anh nghe thấy có người quan tâm đến mình, tất cả ủy khuất đua nhau dân lên trong lòng anh. Anh ôm lấy eo Giải Vân Đào, tựa đầu vào vai anh trai, không muốn động đậy.

Giải Vân Đào và Giải Xuân Triều có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, anh ấy không phải kiểu người quen thân mật với người khác. Bây giờ bị em trai ôm đột ngột như vậy, có chút không thích ứng mà giơ lên tay, hơi khó hiểu mà hỏi: "Xuân Triều, em sao vậy?"

Giải Xuân Triều không nói ra, nhưng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Giải Vân Đào thấy tâm trạng anh không ổn định, chỉ có thể hỏi lại: "Về nhà nha?"

Giải Xuân Triều lại lắc đầu.

Giải Vân Đào cuối cùng cũng cảm thấy Xuân Triều đang khóc, im lặng một lúc rồi từ từ đặt tay lên lưng anh: "Vậy em muốn đi đâu? Vừa vặn anh lái xe tới, anh đưa em đến đó."

***

Chưa tới mười phút, Giải Xuân Triều đã trở lại quán sách.

Anh cầm một cốc sữa nóng cuộn tròn trên ghế sô pha trên gác xếp nhỏ, chờ Giải Vân Đào nấu mì cho mình.

Một lúc sau, Giải Vân Đào nghiêm mặt: "Nói đi, chuyện em muốn ly hôn với Phương Minh Chấp là thế nào?"

Giải Xuân Triều bĩu môi: "Là thế nào được? Chán làm con dâu hào môn rồi"

Giải Vân Đào đem sợi mì hất mạnh một cái trước mặt anh: "Nói cho đàng hoàng, chán rồi sao em lại ngồi ở cửa khóc?"

Giải Xuân Triều xoa xoa cái mũi, không chịu thừa nhận: "Đó là do gió thổi đó, em là thân con trai mới 28 cái xuân xanh, ngồi ở cổng tiểu khu khóc? Anh nhìn lầm rồi đấy."

Giải Vân Đào lười để ý đến anh, thẳng nam tính tình phát tác: "Lời trong miệng em nói ra không có câu nào là đứng đắn cả, anh đã nói với ba mẹ rằng sáng nay anh sẽ về nhà, nếu em không muốn đi, vậy anh sẽ tự mình trở về, để cho họ khỏi lo lắng."

Giải Xuân Triều bây giờ đã ấm dần, có sữa uống còn có mì ăn. Cũng không thể thiếu anh trai trong giây lát, anh lười biếng vẫy tay với Giải Vân Đào, "Đi đi, đi đi!"

Giải Vân Đào không yên tâm liếc anh một cái: "Có gì thì gọi điện thoại, đừng làm chuyện dại dột."

Giải Xuân Triều đáp lại một cách cho có lệ: "Ah, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, tìm anh hai"

Giải Vân Đào trừng mắt nhìn anh, cầm điện thoại đi xuống lầu.

Giải Xuân Triều nghe thấy tiếng chuông leng keng ở cửa, Giải Vân Đào đã ra ngoài, anh nhéo khóe mắt nhức nhối, từ trên bàn trà lấy bát mì nóng hỏi qua.

Người đàn ông thô lỗ Giải Vân Đào thế mà vẫn còn nhớ anh thích ăn trứng lòng đào nữa chứ.

Ăn chưa được hai đũa, chuông cửa lại vang lên, có người đi vào.

Giải Xuân Triều trong miệng vẫn còn mì, mơ hồ mà hét xuống tầng dưới: "Thật xin lỗi, cửa hàng hôm nay không mở cửa."

Người đó dường như không đi ra ngoài ngay lập tức, mà từ từ đi lên dọc theo cầu thang gỗ.

Bước chân quá quen thuộc, Giải Xuân Triều đặt tô mì trên tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào cầu thang như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.

Giày da Italy làm thủ công gõ nhẹ lên cầu thang cũ kỹ, tạo ra một loại âm thanh lười biếng êm tai.

Chiếc áo khoác dài của Phương Minh Chấp phủ bên ngoài bộ tây trang màu xám đính hạt, cà vạt của hắn vẫn chưa được tháo ra, như thể hắn vừa bước ra từ một quán bar thượng lưu.

Hắn lặng lẽ từng bước một đi về phía Giải Xuân Triều ở trên lầu, khuôn mặt tuấn mỹ khiến hắn như một vị thần trẻ tuổi.

Hắn bước đến sô pha, nhìn bát mì trên bàn trà, lại nhìn khuôn mặt trầm xuống của Giải Xuân Triều, không mang theo bất kì cảm xúc gì hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Giải Xuân Triều cầm mì trên bàn tiếp tục ăn, sau khi nhìn thấy Phương Minh Chấp đứng im tại chỗ, cậu lạnh lùng nói: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt Phương Minh Chấp, trước kia Giải Xuân Triều nói chuyện với hắn từng rất nhiệt tình và chủ động, ít nhất thì anh sẽ không nhai mì trong khi nói chuyện, hắn đáp lại một cách cứng nhắc: "Ông nội hỏi hôm qua cơn sốt của anh có giảm bớt chưa, hôm nay có thể đến đó ăn tối không? Tôi gọi điện về nhà hỏi qua, họ nói tối hôm qua anh ra ngoài, tôi đã đáp ứng với ông nội hôm nay chúng ta cùng trở về ăn cơm. "

Giải Xuân Triều khoanh chân ngồi xuống nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp nói: "Không khéo, tôi hôm nay sẽ không đi."

Phương Minh Chấp lần đầu tiên bị Giải Xuân Triều từ chối thẳng thừng như vậy, không nhịn được hỏi: "Anh có việc khác rồi?"

Giải Xuân Triều nhếch miệng cười, nụ cười đó thật giống tên của anh, khiến người ta cảm thấy như có gió xuân thổi vào mặt, giọng điệu dịu dàng và thân thiết: "Minh Chấp à, chúng ta sắp ly hôn rồi."

*Quán sách:Có bầu thì không thể ly hôn sao? [Edit] - Chương 1

---

Đôi lời muốn nói:

- Chương này tôi đã coi lại phần raw cảm thấy phần dịch của tôi còn có sai xót nên đã sửa đổi lại. Lúc đầu còn sơ sài nên không chú ý nhiều đến câu từ, mọi thứ tôi sẽ cố gắng hoàn thiện hơn mong đem đến cho mọi người cảm giác đọc truyện thoải mái nhất. 

- Do truyện tôi đăng và sửa đổi bên WordPress và copy paste qua đây, nên có lỗi hay thiếu ý chỗ nào mọi người có thể cmt nhắc nhở hoặc góp ý với tôi nha.

- Chương này tôi đã thay đổi một số cách xưng hô còn những chương sau tôi sẽ đổi lại cho phù hợp. 

- Do tôi là người mới nên còn nhiều thiếu sót mong mọi người giúp đỡ

(❤ ω ❤)