- Hình như em muốn bệnh rồi hay sao ấỵ
Hạnh cười khúc khích :
- Mi bệnh thì mắc mớ gì đến tụi này. Đi nhanh cho khuất mắt tạ
Thảo công môi :
- Chị dâu gì dữ như chằn. Em chồng bệnh cũng không sót thương.
- Có người lo i rồi kìạ
- Ai ?
Hạnh chỉ ra cổng :
- Đó !
Thảo thoáng thấy dáng Minh đi và`o, sợ anh Hai bắt chuyện cô giục :
- Anh Hai, mau chở nho? Hạnh về đi !
Hiếu đứng khoanh tay :
- Bây giờ bỗng nhiên anh không muốn chơ? Hạnh về mà anh muốn chở em à. Em bệnh phải ưu tiên.
Thảo xua tay lia lịa :
- Em hết bệnh rồi, Anh không cần phải lọ
- Nhưng bây giờ anh bỗng muốn lo cho em mà.
Hạnh cười khúc khích, Thảo lườm bạn, ra hiệu cho Hạnh giúp mình. Hạnh phớt lờ :
- Anh Hiếu, em rễ tương lai cũa anh đó.
Hiếu nhìn Thảo :
- Phải vậy không nhỏ ?
Thảo chối phăng :
- Đâu có đâu, anh nói anh ấy tìm em là để trả hận đó mà.
Hiếu phì cười :
- Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ngày đầu anh đã chịu đưa em qua đoạn đường đầy mưa, chắc là tình cảm tràn đầỵ
Thảo phụng phịu :
- Có cần anh nói nhiều như vậy không ?
- Nói nhiều thì không cần, nhưng bắt tay em rễ tương lai thì cần lắm chứ.
Minh vừa trờ tới :
- Anh Hiếu !
Hai người bắt tay nhau vui vẽ, Thảo há hốc mồm :
- Hai người quen nhau hả ?
Minh cười :
- Anh với Hiếu là đồng nghiệp. Hôm đó anh vừa ở nhà anh Hiếu ra là gặp Bé đó.
Hiếu gật đầu :
- Không ngờ em gái tôi đi bắt nạt cậu, thiệt là có lỗị
- Dù sao cũng lỗi của tôị
Hiếu chỉ em gái :
- Có phải cậu luôn bị nó ăn hiếp ?
Minh bênh vực cho Thảo :
- Tại Thảo vui tính thôi, chứ cô bé hiền lắm.
- Trời ơi, tôi có nghe lằm không đó.
Thao giậm chân :
- Anh Hai, nho? Hanh chờ anh kìạ
Hiếu kéo tay Minh ra một chỗ rĩ tai. Thao thấy Minh gặt đầu lia lịa. Hiếu quay lại rũ Hạnh về, Thao liền tra vấn Minh :
- Anh Hai nói gì với anh vậy ?
- Đâu có nói gì đâu
- Hổng có mà gật đầu lia lịạ
- Anh ấy chỉ đùa cho Thảo hồi hợp vậy mà.
Thảo hờn dỗi :
- Anh mà hỗng nói, Thảo giận anh luôn.