Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 2: Người đàn ông ốm yếu



Editor: Kiều Tiếu

Đôi mắt hạnh của Nam Tinh dừng trên người Chu Mạc.

Chu Mạc, nam chủ của bộ truyện “Tiểu kiều thê chớ chọc hỏa”.

Trong tiểu thuyết, bề ngoài của Nam Tinh khá giống với người trong lòng Chu Mạc, xui xẻo thế nào mà hai người lại đính hôn, Nam Tinh cũng trở thành đối tượng đối địch của mọi người.

Người đàn ông này, sau này sẽ khiến cô đau khổ.

Nam Tinh trầm tư trong chốc lát.

Ừm, hiện tại phải đánh chết hắn.

Tay trái nắm lấy ghế gỗ, từng bước đi đến trước mặt Chu Mạc, giọng nói chậm rãi của Nam Tinh từ từ cất lên, “Vậy anh nghĩ, anh đang nói chuyện với ai đấy?”

Ánh mắt Chu Mạc càng thêm sắc bén, đồng thời hắn đã nhận ra một tia nguy hiểm.

Nhưng hắn lại muốn xem xem, Nam Tinh này hiện đang tính toán làm gì.

Nam Tinh tới trước mặt Chu Mạc, kéo lê ghế gỗ, tiếng ma sát chói tai giữa ghế gỗ với sàn nhà vang lên.

Trong nháy mắt, không khí trở nên yên tĩnh.

Cánh môi Nam Tinh hé mở rồi mím lại, “Đã có người mình thích rồi còn dám đính hôn với tôi? Chỉ vì không dám chống đối mẹ anh, anh liền để tất cả hậu quả cho tôi gánh vác? Chu Mạc, là anh nợ tôi.”

Ngay lúc cô nói xong đã tới khá gần Chu Mạc, âm thanh lạnh lẽo thấu xương, thản nhiên nói ra ba chữ:

“Đi chết đi.”

Lời vừa dứt, tay trái của cô nhấc chiếc ghế lên, bang!

Ghế gỗ trực tiếp nện xuống người Chu Mạc.

Chu Ny ở bên cạnh bị dọa choáng váng, chỉ dám kêu loạn.

“A! Cứu mạng! Điên rồi! Nam Tinh cô điên rồi!”

Chu Mạc phản ứng không kịp, hoàn toàn không dám nghĩ người con gái nhát gan luôn kính cẩn nghe theo lời hắn lại dám cầm ghế gỗ đánh hắn.

Thế nên cả người chỉ đành phải thừa nhận trọn một đòn này.

Cả người Chu Mạc tràn ngập lãnh ý, cắn chặt răng, “Cô điên rồi.”

Giọng nói của Nam Tinh vẫn rất bình tĩnh, “Điên? Tôi chỉ muốn nói, trước kia anh hành tôi chết đi sống lại, bây giờ tôi sẽ gϊếŧ chết anh.”

Nạo thai sinh non, nhảy lầu, cắt cổ tay, những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai đều do người đàn ông này mang lại.

Nghĩ như vậy, Nam Tinh xoa xoa ngón tay.

Đằng sau, bảo tiêu tông cửa vào.

Chu Ny ở bên cạnh cao giọng cuống quýt gào lên, “Mau bắt Nam Tinh lại! Nhanh lên!!!”

Nam Tinh lùi lại phía sau, dừng ở vị trí trước cửa sổ, nhìn bảo tiêu của Chu Mạc muốn nhào tới bắt cô, hiển nhiên, đã không còn cơ hội.

Cô đánh giá lại khối thân thể này, hàm lượng cơ thể rất thấp, sức bật quá yếu, không thích hợp dây dưa tiếp.

Một tay cô vịn cửa sổ, liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa.

Chu Mạc nhận thấy ý đồ của cô, thanh âm tràn ngập lãnh ý.

“Nam Tinh, cô được lắm.”

Đôi mắt hạnh của Nam Tinh ẩn chứa lạnh lẽo xa cách, trầm mặc nhìn trong chốc lát, một câu cũng chưa nói.

Cô xoay lưng, thả người trực tiếp nhảy xuống.

Nhất thời Chu Mạc chấn động, lập tức bước nhanh về phía cửa sổ.

Nhìn xuống bên dưới, không có tiếng trọng vật rơi xuống đất, bóng hình của Nam Tinh đã biến mất không thấy.

Ánh mắt Chu Mạc tối sầm lại, đứng bên cửa sổ, không biết nghĩ gì.

*

Nam Tinh trực tiếp từ cửa sổ tầng mười chín của khách sạn nhảy xuống, nhảy tới tầng mười tám thì đột nhiên xuất hiện một vòng cung hoa.

Vòng cung chứa hoa này có dạng nửa vòng tròn, trên đó phủ kín các loại hoa, chỗ nhô ra này chắc là do nhà thiết kế muốn tạo ra cảnh đẹp tự nhiên cho nên vẫn chưa thiết trí vòng bảo hộ.

Mà điều khiến Nam Tinh không nghĩ tới là, ở chỗ ngồi bên cạnh ban hoa có một người đàn ông đang đứng.

Phải biết là, đây là tầng mười tám.

Đang yên đang lành ai lại đứng ở đường biên tầng mười tám chứ?

Đợi khi cô từ trên nhảy xuống muốn tránh cũng chẳng kịp, trực tiếp ngã lên người người nọ.

Cả hai người cùng nhau ngã xuống phía sau bồn hoa, bên dưới vang lên tiếng người đàn ông kêu rên.

Người đàn ông ở dưới, Nam Tinh ở trên.

Xung quanh có hoa có cỏ, vài đóa hoa bị đè bẹp rơi xuống cạnh hai người.

Mùi nước sát trùng trên người đàn ông lan tỏa, cô chống thân ngẩng đầu lên, nương ánh trăng nhìn rõ bộ dáng của hắn.

Ánh mắt của hắn, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của cô.

Con ngươi không phải màu đen mà là màu xám nhạt, mí mắt của hắn rất nhanh rũ xuống, che đậy đi dáng vẻ tối tăm. Cánh mũi cao thẳng, cánh môi đỏ sẫm như màu thược dược. Hắn rất trắng, trắng theo kiểu trắng bệch của bệnh tật, thân thể gầy, rất dễ dàng thấy được hầu kết.

Hai mắt hắn nửa đóng lại, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhếch, lông mi cong dài chợt run rẩy.

Trên người hắn mặc trang phục bệnh nhân, bởi vì cô đè ép mà có chút biến dạng, nút thắt ở cổ áo rơi xuống, lăn sang một bên, áo rộng mở, một bông hoa nhỏ màu đỏ rơi trên xương quai xanh của hắn.

Người so với hoa xinh đẹp hơn nhiều.

Đây là một khuôn mặt tuấn mỹ ưa nhìn.

Nam Tinh nhìn qua một chút, lăn sang bên cạnh hắn, đứng dậy.

Nghĩ nghĩ, vẫn nói, “Thật xin lỗi.”

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy.

Ngoài dự kiến của cô, thân thể của người đàn ông rất cao, sợi tóc trên trán có chút dài che khuất đi mặt mày, dưới bóng đêm không thấy rõ nét mặt của hắn.

Tí tách, tí tách.

Hương vị máu tươi tràn ngập, những giọt máu từ cổ tay của người đàn ông lăn xuống, rơi vào trong bùn đất.

Tầm mắt của Nam Tinh di chuyển xuống, nhìn thấy thương tích trên cổ tay hắn.

Da thịt trắng nõn bệnh trạng càng làm cho những giọt máu kia thêm chói mắt.

Trên cánh tay, mu bàn tay có rất nhiều vết kim tiêm, xanh tím trải rộng.

Trong chớp mắt, đôi mắt của cô có chút dao động, lời nói kêu hắn tự xử lý vết thương tới bên miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Nam Tinh cao thấp đánh giá lại người ta.

Trang phục bệnh nhân, đứng ở đường biên của tầng mười tàm, trên tay chi chít những vết tiêm.

Liên hệ một loạt các yếu tố này, vốn định rời đi, bước chân đột ngột khựng lại.

Trước hết phải xử lí vết thương cho hắn đã.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tay của cô đã giữ chặt lấy cánh tay hắn.

Người đàn ông ghé mắt, ánh mắt nhìn vào tay vào cô, vẻ mặt theo đó có chút thay đổi.

Thật kỳ lạ, trên người người con gái này không có hương vị khiến hắn buồn nôn.

Hắn ngừng một chút, tiến gần cô hơn chút nữa.

Ừm, quả thực không có.

Kết quả là, lại tiến gần hơn.

Cứ xê dịch như thế, hai người dựa vào nhau rất gần, hắn thoáng xoay người, đôi mắt nửa híp, dần dần ghé lại bên tai cô, dừng ở chỗ cổ, nhẹ nhàng ngửi.

Đối với miệng vết thương đang nhỏ máu kia, tựa hồ hắn hoàn toàn không có cảm giác.

Tất cả lực chú ý đều tập trung lên người con gái đột nhiên xuất hiện này.

Nam Tinh nhìn kỹ vết thương của hắn. Không nghiêm trọng, chắc là lúc hai người té ngã, hắn bị dây mây ở cạnh cứa qua nên bị thương nhẹ.

Miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lượng máu chảy ra lại rất dọa người.

Hắn tiến lại gần, đập vào mặt là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, làm cho cô muốn nâng tay đem người trong ngực đẩy ra. Cô vừa chạm vào, thân thể người nào đó rõ ràng run lên.

Hắn gầy yếu đến mức xương quai xanh và xương cốt đều lộ rõ, bộ dáng tái nhợt ốm yếu, khiến cho đôi tay của cô chợt khựng lại.

Kiểu người bệnh nguy kịch thế này, có chút không hạ thủ được.

Cô không có thói quen tiếp xúc gần với người khác như vậy.

Cũng may thân thể người này lạnh lẽo lại mang theo mùi nước sát trùng, giống như một bình tiêu độc khổ lớn, cô còn có thể chấp nhận được.

Nam Tinh mở miệng, “Bác sĩ của anh ở đâu?”

Đứng ở địa phương tấc đất tấc vàng này, trên người của hắn lại có nhiều lỗ kim như thế, chắc hẳn sẽ có bác sĩ riêng chăm sóc.

Cô nói xong, nâng tay, tìm một chỗ sạch sẽ trên quần áo của hắn, xé xoẹt một tiếng, dùng vải trắng quấn quanh miệng vết thương.