Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 50: A a a a!! Quá soái!!!



Editor: Kiều Tiếu

Hợp xướng đến cao trào, không biết từ khi nào, Nam Vũ đã ngồi xuống bên cạnh Nam Tinh, Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn hắn một cái.

Cô thu hồi tay trái, tức khắc một bàn tay của Nam Vũ đặt lên dương cầm.

Hai người mỗi người dùng một bàn tay, thiên y vô phùng đưa ca khúc đi lên cao trào.

Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp toàn là những lời tán thưởng:

"Đù! Hai người này cũng quá ăn ý rồi?"

"Hô! May mắn bọn họ là chị em, bằng không tôi đây sẽ ghen ghét chết a."

"Ô ô ô ~~ Vì sao tôi lại muốn khóc chứ?"

"Khoai Sọ và chị gái thật soái!"

"A a a a a a a!!!! Không được, tôi phải lập một cp tỷ đệ mới được. Kêu là, Vũ Trụ Sao Trời được không?"

"A a a a, các cậu nhìn xem, tóc của chị gái là màu lục đậm, đôi mắt của Nam Vũ cũng màu lục đậm, hai người này lên sân khấu, thật là nháy mắt hạ gục toàn trường a."

"Đúng đúng đúng, cp Vũ Trụ Sao Trời! Nếu thật là chị gái, tôi có thể tiếp thu. Giờ phải nhìn xem còn có người nào không biết xấu hổ đến cọ nhiệt độ nhà Khoai Sọ chúng ta."

"Đúng! Bà đây quả thực phiền chết cái cô nữ thần gì đó."

Một khúc《 Chua xót 》 kết thúc, dừng nghỉ một chút, bốn tay cùng đàn đã nhanh chóng vang lên.

Sinh nhật đến hồi kết thúc.

Hai chị em trực tiếp chiếm gần hết bảng hot search.

Không ai nghĩ tới Nam Tinh sẽ kinh diễm hút fans như vậy, hơn nữa số lượng fans của Nam Vũ quả thực quá khổng lồ.

Tám hot search đầu tiên tất cả đều nói về hai người.

Thậm chí [ Nhan sắc thần tiên của chị gái ] cũng chiếm một cái hot search.

Trên mạng một mảnh bạo hỏa.

Người đại diện của Nam Vũ ngồi dưới hậu đài ôm di động, cười không khép miệng được.

Ai có thể nghĩ đến, Nam Tinh lại hợp ăn uống của đại chúng như vậy.

Điện thoại của người đại diện cũng vì người ta gọi nhiều quá mà sắp nổ tung rồi.

Người đại diện cao hứng cực kỳ, muốn đi tới hậu trường tìm Nam Tinh.

Kết quả, nhân viên công tác nói cho hắn biết, Nam Tinh đi về rồi.

Nam Vũ đi xuống sân khấu, mồ hôi đầm đìa.

Đứng trong phòng hóa trang quét một vòng.

"Chị tôi đâu?" 

Người đại diện nhún nhún vai:

"Đi rồi, nói là ngày mai còn phải đi học."

Nam Vũ lau mồ hôi trên đầu, không nói gì, lấy di động ra gọi điện thoại cho Nam Tinh.

Rất nhanh, điện thoại được bắt máy.

"Chị."

"Ừ."

"Chị về rồi?"

"Ừ." 

Nam Tinh trả lời cực kỳ đơn giản, chỉ cần xuyên qua di động nghe cô nói chuyện, sẽ cảm thấy cô là một người cực kỳ lý trí.

Nam Vũ tự dưng nhớ tới Quyền Tự, hắn có chút khó chịu gõ gõ bàn:

"Chị, chị cách cái tên đàn ông đó xa một chút."

Nam Tinh sửng sốt:

"Em đang nói Quyền Tự?"

Nam Vũ ném khăn mặt trong tay sang một bên, thấm thía mở miệng:

"Chị, con cháu Nam gia chúng ta đều sẽ nắm giữ 5% cổ phần Nam thị, được ông nội cho."

"Em muốn nói cái gì?"

"Em muốn nói, chị có rất nhiều tiền, nếu về sau gả không được, có thể đi tìm một tên tiểu bạch kiểm. Giống như anh rể lớn vậy đó. Còn người đàn ông chiều nay, vừa nhìn đã biết thân thể không tốt. Nếu chị thích loại hình như vậy, sao không đi tìm một người có thân thể tốt đi?"

Tuy Nam Tinh cái gì cũng chưa nói.

Nhưng từ thái độ giữ gìn và thiên vị của Nam Tinh đối với người đàn ông kia, rõ ràng là không thích hợp.

Nam Vũ một bộ chị đi sai đường rồi, em phải uốn nắn chị đi đúng hướng mà lải nhải với Nam Tinh.

Chị cả Nam Tình kết hôn đã nhiều năm, kỳ thật hắn chỉ gặp anh rể lớn có vài lần.

Nhưng mà qua trò chuyện với chị cả, hình như anh rể lớn làm trong quán bar, rồi bị chị cả lừa đi, nghe chị cả ngẫu nhiên sẽ hận sắt không thành thép nói anh rể lớn không hề có khái niệm gì về tiền tài cả.

Có vẻ như là, một ngưu lang hoàn lương? (KT: ý chỉ trai bao bỏ nghề đi hoàn lương đó :)) )

Nam Vũ lấy một chiếc khăn lông đắp lên mặt.

Hai chị gái này của hắn, mắt nhìn đàn ông giống nhau a.

Một người ăn cơm mềm, một người bệnh sắp chết.

Chậc.

Nam Tinh vừa cúp điện thoại, nhấc đầu lên, đối diện với ánh mắt của người nằm trên giường bệnh.

Cô làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, nhìn về nơi khác.

Con người màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn Nam Tinh, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, nâng tay, giữ chặt cánh tay của Nam Tinh.

Giọng nói không nghe ra chút cảm xúc gì.

"Em muốn bao dưỡng một tiểu bạch kiểm?"

Lúc này trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, hơn nữa thính lực của Quyền Tự nhanh nhạy, cuộc trò chuyện trong điện thoại hắn đều nghe được rõ.

Nam Tinh sờ sờ túi của mình, sau đó lắc đầu:

"Em không muốn."

Bao dưỡng gì đó, thật sự quá tốn tiền.

Tiền này của cô vất vả lắm mới kiếm được, không có tiền bao dưỡng tiểu bạch kiểm.

Quyền Tự nghe xong, mí mắt run lên.

Không biết vì sao, nhìn qua còn có vẻ hơi thất vọng.

*

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Chu thị.

Chu Mạc đứng bên cạnh một chiếc cửa sổ thật lớn, quan sát cảnh đêm bên ngoài.

Đằng sau, trợ ký đi theo Quyền Tự một buổi trưa đang báo cáo tình huống.

Chu Mạc nghe xong, mí mắt rũ xuống, nhàn nhạt hỏi lại:

"Chỉ có vậy?" 

Trợ lý cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, châm chước mở miệng:

"Quyền Tự có vẻ nhận thức Nam Tinh tiểu thư. Nhưng mà lúc ấy không khí giữa hai người có chút khẩn trương."

Trợ lý này chỉ thấy được Quyền Tự đứng lên đi tìm Nam Tinh, không thấy được những chuyện phát sinh trong toilet.

Vậy nên mới cho rằng quan hệ giữa Nam gia và Quyền Tự không tốt.

Chu Mạc nghe xong, trầm tư một lát.

"Nam gia và Quyền Tự từng có lui tới?"

Trợ lý báo cáo:

"Căn cứ điều tra, Quyền gia không lui tới với bất cứ tập đoàn nào ở Tế Thành, còn miếng đất ở vùng ngoại thành mà Quyền gia mới mua, cũng chưa định ra đối tác."

Nói xong, trong phòng lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Cho đến khi, trợ lý lại lần nữa châm chước nói:

"Chủ tịch, dự án hợp tác với Quyền gia xây dựng làng du lịch lần này, tựa hồ không có quan hệ với Quyền Tự. Hơn nữa tôi thấy thân thể của hắn quả thực không tốt, đợi ở nhà hát không lâu thì thân thể đã không khỏe, phải quay lại bệnh viện."

Chu Mạc quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ, đôi mắt sắc bén hơi híp, thanh âm lạnh băng:

"Không cần coi thường hắn."

"Vâng."

Đang nói chuyện, bí thư đứng ở ngoài cửa thông báo, Cao Nhụy tới.

Cao Nhụy mặc một chiếc váy màu đỏ được xẻ tà rất cao, vòng eo nhỏ nhắn, thân hình như rắn nước, đôi chân mảnh khảnh đi đôi giày cao gót từng bước đi vào.

Trước màn ảnh thì trưng ra bộ dáng thanh thuần, đêm nay lại trang điểm cực kỳ vũ mị. 

Cao Nhụy cầm túi xách, cười, "Chu tổng."

Chu Mạc liếc mắt nhìn Cao Nhụy, đôi tay đút vào túi quần, lạnh nhạt hỏi.

"Cô tới đây làm gì?"

Cao Nhụy phát ra tiếng cười như chuông bạc:

"Chu tổng, chính anh đã đồng ý với tôi, muốn phủng tôi thành một nữ minh tinh hạng A."

Cao Nhụy đi đến bên người Chu Mạc, vươn một ngón tay, vẽ vòng tròn lên ngực Chu Mạc, cười nói.

"Khi nào tôi lên được hạng A, tôi sẽ nói cho anh bí mật về mối tình đầu của anh."

Lúc nói ra những lời này, đáy mắt Cao Nhụy hiện lên vẻ đố kỵ.

Thật không nghĩ tới, nữ nhân kia rời đi lâu như vậy, vậy mà Chu Mạc vẫn còn nhớ thương.

Chu Mạc nhìn vào hai mắt cô ta, sau đó nắm chặt tay cô ả:

"Uy hiếp tôi?"

"Tôi nào dám uy hiếp ngài, chúng ta đã thương lượng rồi, đây chính là giao dịch ~ hoặc giao dịch thân thể cũng được a ~"

Nói xong, Cao Nhụy muốn bổ nhào vào lòng ngực Chu Mạc, kết quả còn không đụng tới đã bị quăng ra ngoài.

Chu Mạc cười lạnh một tiếng:

"Con người của tôi, ghét nhất là bị người khác uy hiếp, huống chi, tôi đã có vị hôn thê, chuyện quá khứ, đã qua rồi, không cần nhắc lại."

Cao Nhụy lảo đảo một bước, thân thể cứng đờ, ý cười trên mặt cũng theo đó cứng lại rồi.

"Cái, cái gì? Vị hôn thê? Này, chuyện này không có khả năng a."

Chu Mạc bễ nghễ nhìn Cao Nhụy, tựa hồ khó có được hảo tâm nhắc nhở:

"Vị hôn thê của tôi là Nam Tinh tiểu thư, cô đã gặp qua."