Đầu thu, gió thổi nhẹ nhàng, thời tiết mát mẻ, thư thái.
Hai bên phố thương mại, hàng cây ngô đồng rực rỡ, gió thu thổi, lá cây như cánh bướm theo gió rơi xuống, tạo thành một tầng màu vàng óng dưới mặt đất, giống như được trải thảm vậy.
Khung cảnh thật thư thái.
Người đi đường dừng chân chụp ảnh khiến cho con đường một chiều vốn đã không rộng lắm, bây giờ lại càng chật hơn.
Hàn Nhân vẫn luôn cảm thấy con đường này được thiết kế không hợp lý lắm, khoảng cách giữa các giao lộ ngắn, hơn nữa thời gian chờ đèn đỏ lại dài, mỗi lần đi qua con đường này, cho dù tâm trạng có tốt thể nào cũng gần như biến mất không còn một chút.
Cô hạ kính cửa xe xuống, nỗ lực hít thở không khí trong lành bên ngoài một chút, vậy mà chỉ mới thoáng chốc, khí thải đục ngầu bên ngoài đã tràn vào trong xe, cô khẽ nhíu mày nâng kính xe lên.
Chiếc Porsche màu đỏ vừa nổi bật lại vừa phong cách, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường, bọn họ thưởng thức xong chiếc xe, lại nhiệt tình ‘thưởng thức’ cô gái ở trong xe.
Hàn Nhân nhận thấy bên ngoài không ít người đang nhìn cô đánh giá thì lặng lẽ đeo kính râm lên, phía sau mắt kính là đôi mắt trong suốt đẹp như dòng suối trong, con ngươi chuyển động linh hoạt, cô cũng thầm đánh giá đám người bên ngoài.
Cô đếm thầm thì phát hiện tổng cộng có năm đôi tình nhân. Bọn họ tay nắm tay, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào, thân mật.
Đột nhiên Hàn Nhân cảm thấy bản thân không còn cảm giác đói bụng nữa, thức ăn cho chó nhiều quá mà.
Cô mím môi, thu lại ánh nhìn, nhìn về phía đèn đỏ đang đếm ngược từng giây trước mặt.
Năm phút đồng hồ rồi vẫn chưa thể đi qua được giao lộ, cô cau chặt mày, cảm giác sự kiên nhẫn của mình hoàn toàn biến mất hết rồi.
Hàn Nhân lại nhìn đồng hồ nhẩm tính thời gian, lông mày dần cau chặt lại, tuy rằng kính râm che đi hơn phân nửa khuôn mặt thanh tú, nhưng da thịt nhẵn nhụi, cánh môi sáng bóng đầy đặn, nhìn đâu cũng lộ ra dáng vẻ một cô gái xinh đẹp, quyến rũ.
Trong xe bản nhạc êm dịu vẫn đang được phát, ngón tay gõ xuống vô lăng từng nhịp từng nhịp, động tác rõ ràng có chút nóng nảy.
Hàn Nhân từ gương chiếu hậu tùy ý nhìn lướt qua, thoáng thấy một chiếc Volkswagen đang ở phía sau xe cô, nhưng nhìn lại thêm cái nữa, thì dựa theo đánh giá qua hình dáng và đường nét thân xe, cô nghĩ là Volkswagen Phaeton.
‘Không sợ Mercedes-Benz và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen’.
Còn nhớ lần đầu tiên cô cầm bằng lái lái xe ra đường, đụng phải chiếc xe đầu tiên chính là một chiếc Phaeton, năm đó cô cứ tưởng đó chỉ là một chiếc Volkswagen bình thường, sau đó mới biết thì ra là Phaeton, cũng là lúc đó mới biết hãng Volkswagen còn có một chiếc Phaeton vừa khiêm tốn vừa có ý nghĩa như vậy.
Cô còn đang nghĩ linh tinh thì đèn đỏ trước mặt cuối cùng cũng đã đổi sang đèn xanh, cô chậm rãi theo dòng xe di chuyển, tính toán thời gian, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể đi qua cái giao lộ này rồi, còn đang mừng rỡ thì điện thoại đang đặt ở hộp trang trí trong xe vang lên, cô một tay cầm lái, một tay với lấy di động.
Điện thoại vốn không kết nối với bluetooth, cô vừa định dập máy thì đột nhiên chiếc xe đang chạy bên cạnh bấm còi, cô bị âm thanh bất thình lình vang lên làm cho giật mình run tay, theo bản năng đạp phanh.
Giây tiếp theo khi dừng phanh lại thì một tiếng ‘Ầm’ vang lên, cô cảm thấy xe mình bị đụng bay về phía trước một chút, người cũng bị sợ tới sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngẩn ngồi yên tại chỗ.
Tình huống bất ngờ tới quá đột ngột, chờ tới khi hồi thần lại mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Chiếc Phaeton đi đằng sau, đụng phải đuôi chiếc Porsche của cô.
Cô vốn đã không còn kiên nhẫn, hiện tại còn bị tông xe, cơn giận lập tức bùng nổ.
Nhưng mà tâm tình của chủ chiếc xe Phaeton đằng sau lúc này cũng không tốt lắm, Úc Chiến lái xe mấy năm nay, cho tới bây giờ đều là người khác kĩ năng không tốt đụng phải anh, đây là lần đầu tiên anh đụng phải đuôi xe người khác.
Tình trạng giao thông hôm nay thực sự quá kém, thật vất vả mới chờ được dòng xe dần dần tăng tốc, anh vừa đạp chân ga, tài xế xe phía trước cũng không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên phanh lại.
Anh xoa bóp mi tâm, sau khi xuống xe lập tức đi tới nhìn xem.
Lái chiếc xe Porsche đỏ là một cô gái xinh đẹp, cô mang kính râm, da rất trắng, mắt kính màu đen càng tôn thêm nước da trơn nhẵn, trắng mịn như tuyết của cô.
Ngay ấn tượng đầu tiên, Úc Chiến đã xếp cô vào hàng ngũ đại tiểu thư nũng nịu, đỏng đảnh.
Hàn Nhân xuống xe, liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông khí chất xuất chúng đứng cạnh chiếc Phaeton, qua tròng kính tối màu, cô nhìn thấy dáng vẻ chủ chiếc xe này có thể so sánh ngang với mấy ‘bị thịt’ trong làng giải trí rồi, vai rộng eo hẹp, cao to rắn rỏi, toàn thân phát ra một loại khí chất đàn ông mạnh mẽ, đặc biệt là khi im lặng đứng ở đó khiến người khác nhìn vào sinh ra một loại cảm giác không giận mà uy.
Trong lòng cô vốn có chút bồn chồn, thế nhưng lúc nhìn thấy xe mình bị đụng lõm một chỗ, đại não ngay lập tức truyền đến một cảm giác đau nhói, nhất thời phát cáu, quay sang, nóng nảy mắng đối phương: “Anh có biết lái xe không vậy? Có ai đụng xe như anh không? Không biết bảo trì khoảng cách an toàn sao?”
Đàn ông đẹp cô gặp qua nhiều rồi, cho dù là chủ xe này thoạt nhìn rất có mùi vị đàn ông, nhưng điều này cũng không thể thành cái cớ để anh tông vào đuôi xe của cô.
Úc Chiến còn chưa kịp mở miệng, cô đã chất vấn anh liên tiếp ba câu, vì vậy sắc mặt anh càng âm trầm hơn, nhìn cô: “Vị tiểu thư này…”
Không đợi anh nói xong, cô gái mang kính râm nhìn thẳng anh, nhíu mày: “Sao? Định mắng tôi?”
Hàn Nhân tức giận, nghĩ anh vừa rồi xưng hô như vậy chính là đang mắng người.
Úc Chiến hít sâu một hơi, ánh mắt cũng lạnh hơn, lại sâu kín nhìn lướt qua chiếc xe thể thao kiêu ngạo của, cuối cùng, hoàn toàn ngậm miệng.
Đại tiểu thư nói chuyện không có đạo lý, anh nhìn quen rồi.
Anh dứt khoát lấy di động ra báo án, sau đó chụp ảnh chiếc xe để lưu giữ bằng chứng tại hiện trường vụ tai nạn.
Hàn Nhân liếc mắt nhìn anh, tiếp đó ở bên cạnh lấy điện thoại gọi cho anh trai nhà mình, điện thoại vừa được kết nối, cô uất ức kể lại: “Xe em bị người ta đụng trúng nên đến trễ.”
“Ừ, không nghiêm trọng lắm. Không có việc gì, em vẫn ổn lắm.”
Lúc nói lời này cô còn len lén liếc mắt nhìn chủ xe Phaeton, thấy anh vẫn trưng ra biểu tình thản nhiên, nhịn không được khó hiểu.
Vẫn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ lần này là tái phạm?
Hàn Nhân cúp điện thoại, vừa nhấc mắt phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, con ngươi thâm thúy không chút nào che giấu, mang theo ý đánh giá, tầm mắt trắng trợn
rơi thẳng lên người và trên mặt cô.
Ánh mắt anh tựa như có thể nhìn rõ tất cả, nhạy cảm, sắc bén, khiến cho cô không có chỗ nào để chui xuống. Trong lòng cô nhất thời như bị ai gõ một tiếng, tuy rằng cô ở trong vòng giải trí không nổi tiếng lắm, những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình cô tham gia đều chỉ đóng vai phụ, nhưng nếu bị nhận ra thì cũng rất phiền phức.
Chuyện tai nạn giao thông có thể nói lớn cũng có thể nói nhỏ, nhưng nếu bị người phát hiện rồi tung lên mạng, cộng thêm những phát ngôn vừa rồi của cô, đã sai rồi lại còn nổi nóng.
Không, cô chỉ muốn làm một con cá muối, cô không muốn nổi tiếng, cũng không muốn dùng phương thức này để nổi tiếng đâu.
Chủ yếu nhất là, cô không muốn bị thiêu chín trước khi bị nước miếng của anti fan phun chết. Vì vậy cô cẩn thận chỉnh lại mắt kính, cẩn thận nhìn sang, giọng nói dữ dằn, “Anh nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ sao?”
Úc Chiến từ trong cổ họng cười nhạo một tiếng, tầm mắt dời khỏi cặp kính râm phô trương của cô, cúi đầu tra xét tiền bảo hiểm cho xe bị đụng, lại nhìn lại chiếc Porsche bị lõm một chỗ, không vui cau mày.
Hàn Nhân bắt được ánh mắt của anh, bất mãn nhỏ giọng thầm thì: “Đụng xe tôi thành cái dạng như vậy, tôi còn chưa nói gì, ngược lại anh còn hậm hực trước.”
Giọng nói của cô không tính là lớn, nhưng tai anh vốn thính, nghe rõ những lời oán hận của cô không sót chữ nào. Anh giương mắt, chậm rãi ung dung liếc mắt nhìn cô, bình thản lên tiếng: “Trước di chuyển đã, đừng làm ùn tắc giao thông.”
Hàn Nhân dùng đôi mắt nai đằng sau kính râm lườm anh, sau đó cả hai người đều đỗ xe qua một bên đường.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng chạy tới, có ba người, người dẫn đầu nhìn thấy chủ xe Phaeton thì sửng sốt, như là quen biết, có chút không xác định hỏi lại: “Đội trưởng Úc?”
Bị nhận ra, anh cũng không có kinh ngạc, chỉ gật đầu rồi bắt đầu khai báo, sau đó lại thản nhiên: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền không phiền.” Cảnh sát kia có chút kích động, muốn bắt tay nhưng chú ý tới tình cảnh lúc này nên thôi. Hai vị cảnh sát đi theo nghiêm túc ghi chép, lại kiểm tra ảnh chụp, một loạt quá trình khiến tâm tình cáu kỉnh của cô bộc phát: “Còn bao lâu nữa?”
Cô mất kiên nhẫn: “Tôi còn có việc gấp phải xử lý!”
Cô rất đói, để dành để ăn bữa cơm này mà từ sáng đã giữ bụng đói, hiện tại bụng đã đói đến mức dán vào lưng rồi. Đúng lúc này, bụng phát ra tiếng ‘rột rột’.
Lập tức, cả ba người cảnh sát giao thông, cùng chủ chiếc xe Phaeton, đều đưa mắt nhìn cô, cô xấu hổ cực kỳ, nhất là chủ xe Phaeton, anh thích thú nhìn khiến cô càng thêm xấu hổ.
May là cô đang đeo kính râm, tự cho là đã gia tăng cho mình một tầng bảo vệ, cô giả vờ thản nhiên vuốt vuốt mái tóc, xoay mặt qua chỗ khác.
Thực là mất mặt mà, mắc cỡ chết người.
Trách nhiệm thuộc về ai đã rõ ràng, tuy rằng cô đột nhiên phanh xe, nhưng xét cho đến cùng cũng là do chiếc xe ở đằng sau không duy trì khoảng cách an toàn. Chủ xe Phaeton sai toàn bộ, trong lòng cô thoải mái hẳn ra.
Vừa mới ký tên vào biên bản liền có cuộc gọi từ cục gọi tới, nghe thấy tiếng nói đầu bên kia sắc mặt anh lập tức nghiêm túc, trầm giọng trả lời một câu: “Tôi lập tức quay lại!”
Cúp điện thoại, anh nhìn về Hàn Nhân, lời ít ý nhiều: “Xin lỗi, tôi hiện tại có việc phải đi, chúng ta giải quyết riêng!”
Hàn Nhân bị thái độ của anh làm cho ngẩn người, cô nghĩ, thông thường với loại tình huống này, muốn giải quyết riêng hẳn là nên nghiêm túc hỏi ý cô, cho dù không đến mức phải cầu xin nhưng ít nhất cũng phải dùng câu hỏi ý kiến chứ cũng phải là câu trần thuật đơn giản như hiện tại. Huống hồ, nghe thế nào cũng giống như một loại ra lệnh.
Cô mất hứng: “Tôi không đồng ý.” Hùng hồn bồi thêm một câu: “Tôi là công dân nghiêm chỉnh luôn tuân thủ pháp luật, đương nhiên luôn tuân thủ luật lệ giao thông, giải quyết riêng là thế nào.”
Úc Chiến vẫn luôn cho rằng phụ nữ thật phiền phức, mà cô gái trước mặt này hiện tại lại thành công khiến anh nhận thức thêm được một điều: Tiểu thư lại càng khó chiều!
Nhưng đang có chuyện gấp, anh không có thời gian cùng cô ở đây dây dưa, xoay người từ trong xe lấy ra một cái bút, lại tìm một lượt nhưng không có tờ giấy nào.
Hắn không tìm nữa, sải bước đi tới trước mặt cô, nhìn thoáng qua kính râm của cô, sau đó kéo tay cô, vội vàng viết vào lòng bàn tay cô một dãy số, “Số điện thoại của tôi, sửa xe xong thì liên lạc với tôi.”
Ngòi bút chạm vào tay có cảm giác ngứa một chút, cô vô thức rụt tay về, nhưng một giây kế tiếp lại bị anh kéo lại, đồng thời từ đỉnh đầu nghe thấy anh nói với mình bằng âm thanh trầm trầm: “Đừng nhúc nhích! Tôi không có thời gian nói chuyện với cô!”
Có lẽ là anh dữ quá, khiến cô bị dọa sững sờ chừng hai giây, lúc phản ứng kịp thì mặt cô tối sầm, cô tháo kính râm xuống nhìn anh chằm chằm,”Tôi đồng ý giải quyết riêng với anh rồi sao? Anh đây chính là gây chuyện xong bỏ chạy!”
Úc Chiến lúc này mới ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đào hoa liếc cô, lại quay đầu nhìn ba vị cảnh sát giao thông đang không biết giải quyết thế nào cho thỏa đáng, sau đó từ trong túi quần lấy ra chiếc thẻ, hắn giơ chiếc thẻ cảnh sát trước mặt cô, nghiêm mặt: “Hiện tại có án tử tôi phải lập tức tới đó, nếu như cô còn dây dưa nữa, chính là cản trở cho người thi hành công vụ. Tôi có thể dựa vào pháp luật mà truy cứu trách nhiệm của cô.”
Hàn Nhân: “…”
Là lỗ tai cô có vấn đề rồi sao? Truy cứu trách nhiệm pháp luật cô? Cô lại còn phạm pháp sao?
Thấy anh lên xe định rời đi, cô định ngăn lại nhưng bị ba cảnh sát giao thông ngăn cản.
“Vị tiểu thư này, xin phối hợp với cảnh sát phá án.”
“Là anh ta không phối hợp!”
Cô tức sắp chết rồi. Úc Chiến nổ máy, bất chợt hạ kính xe xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hàn Nhân, sau đó lại nhìn về phía ba vị cảnh sát giao thông: “Phổ cập cho cô ấy chút luật giao thông, xem xe ở đằng trước cố tình phanh gấp, tạo nên va chạm thì trách nhiệm thuộc về ai.”
Hàn Nhân: “…”
Chiếc xe Phaeton rời đi, trong lòng cô tràn đầy cảm xúc ngổn ngang nhìn anh rời đi, sau đó lại nhìn con xe yêu quý bị đụng lõm, tức giận lái xe đi. Cô cố ý phanh xe?
Rõ ràng là do anh không duy trì khoảng cách an toàn! Lại là cảnh sát nữa chứ, đúng là cố tình vi phạm mà!!
Hàn Nhân nghĩ mình hôm nay ăn phải hoàng liên, cúi đầu nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, suy nghĩ lại một chút. Đáng lẽ lúc cảnh sát giao thông còn ở đó phải kiểm tra xem có phải anh cho cô sai số không.
Lòng người hiểm ác đáng sợ, ai biết tên đàn ông kia có phải là người tốt hay không chứ.
——-
Chan: Tên của Phạm Kiến Minh có chữ Kiến tiếng Trung là 建 phiên âm là Jiàn, đồng âm với chữ Tiện tiếng Trung là 贱 cũng có phiên âm là Jiàn. Trình Suất trêu Phạm Kiến Minh cố tình đổi tên người ta gọi thành Tiểu Tiện Tiện, có thể hiểu là tiểu bỉ ổi, tiểu hèn hạ, tiểu đê tiện. Mình vẫn để là Tiểu Tiện Tiện cho nó cưng =))))