Cô Dâu Của Thủy Thần

Chương 25: Vậy nàng có muốn trở thành cô dâu của ta không?



Ở đầm lầy, Babiya sau khi uống rượu xong thì lăn ra ngủ ngáy khò khò. Bạch Vương đứng dậy đi đến đầm lầy để tìm kiếm chiếc gương cổ, nó có thể cho người khác nhìn thấy thứ mình muốn biết, bất kể là chuyện gì thì đều có thể biết được. Hắn vừa bước đi được hai bước thì bỗng nhiên cảm thấy tức ngực khó chịu, linh tính mách bảo xảy ra chuyện chẳng lành nên hắn đành gác lại chuyện này mà vội trở về làng Đào Nha.

- Vân Kỳ gặp nguy hiểm rồi ư?? Không được, ta phải trở về xem đã xảy ra chuyện gì!!

~~~~

Thời gian trôi qua nhanh đến 3 giờ sáng, Vân Kỳ ở trong phòng hoảng sợ đưa hai tay lên bịt hai tai lại. Cô run rẩy cố trấn an bản thân không được gục ngã, đám quạ ở bên ngoài càng lúc càng trở nên điên loạn hơn, cánh cửa bị va đập và cào cấu sắp không trụ được nổi nữa. (4)

"Quạ! Quạ! Quạ!.."

Tiếng động lớn như thế, những nhà gần đó đều bị đánh thức, khi thấy cảnh tượng ấy thì không một ai dám mạo hiểm bước ra khỏi nhà.

- Hức...Bạch Vương....ngươi đâu rồi.... huhuhu...Bạch Vương.....

Vân Kỳ lúc này tuyệt vọng mà gọi tên hắn, người thân duy nhất của cô là dì Mai cũng mất tích. Một cô gái yếu đuối như cô thì có thể làm gì để chống trả lại đám quạ ở bên ngoài.

Cánh cửa cuối cùng cũng không chịu nổi sức va đập nữa mà rớt xuống đất, Vân Kỳ đang ngồi trốn ở dưới bàn thờ khi thấy cảnh này thì giật mình.

"Rầm"

Ở bên ngoài cửa, đám quạ nhanh chóng tìm thấy chỗ cô đang trốn, chúng phấn khích liền lao đến. Vân Kỳ sợ hãi nhắm chặt đôi mắt không dám nhúc nhích, trong lúc nguy cấp Bạch Vương cuối cùng cũng đã xuất hiện, hắn dùng phép của mình hoa thành những ngọn lửa thiêu rụi những con quạ này.

"Quác! Quác! Quác!"

Đàn quạ bị thiêu sống đau đớn kêu la oai oái, một vài con khác đã nhanh chóng trốn thoát được liền bay khỏi đó.



Mùi khét lan tỏa khắp nơi, Vân Kỳ nghe tiếng quạ la đau đớn nên mở mắt ra nhìn, cô thấy Bạch Vương đang đứng ở ngoài sân. Vẫn là mái tóc trắng và bộ đồ màu trắng quen thuộc kia, những con quạ đều bị thiêu cháy nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Bạch Vương nhìn thấy cô trốn vào một góc dưới bàn thờ, dáng vẻ rất đáng thương. Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Hắn tự trách bản thân vì đã không ở bên bảo vệ cô, biết cô vẫn còn hoảng sợ cảnh vừa rồi nên hắn quay người bỏ đi.

Nhìn thấy hắn định rời khỏi đây, Vân Kỳ vội đi ra khỏi bàn thờ mà chạy ra ngoài ngăn lại. Giọng nói có chút ấm ức.

- Ngươi định bỏ ta một mình lần nữa sao???

Nghe giọng nói của cô, hắn dừng bước rồi quay người lại, ánh mắt ấm áp nhìn cô.

- Vậy nàng có muốn trở thành cô dâu của ta không?

Giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng, dáng vẻ vẫn ôn nhu thanh tao. Hắn đưa tay về phía cô như đợi câu trả lời, Vân Kỳ vần chưa nghĩ đến chuyện này, trong đầu cô thầm nghĩ.

"Cái gì?? Trở thành cô dâu của ngươi ư? "

Đám mây lúc này cũng đã tản ra, ánh trăng lúc này cũng đã sáng trở lại. Vân Kỳ nhìn thấy cánh tay Bạch Vương đang đưa về phía mình, hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Nghĩ lại những chuyện vừa qua xảy ra, Vân Kỳ đã quá mệt mỏi khi luôn phải đối mặt với nó rồi. Cô suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng đưa ra một quyết định.

- Nếu như ngươi đồng ý sẽ luôn bảo vệ ta, dù ta gặp bất cứ chuyện gì thì ngươi vẫn luôn xuất hiện cứu ta.....

Bạch Vương nghe lời cô nói, hắn khẽ gật đầu rồi nói.

- Ta đồng ý! Còn nàng thì sao?