Lâm Mộng Phạn gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, anh không thể ly hôn với tôi được”
Lục Lương Triết cười mỉa: “Ha ha, tôi không thể ly hôn với cô, ly hôn với cô là bất hợp
pháp?”
“Điều đó không đúng, nhưng có điều... Cô cố tình kéo dài giọng nói của mình: “Chỉ có điều, anh ly hôn với tôi rồi chắc tôi sẽ rất buồn. Khi tôi buồn, tôi muốn tìm ai đó để nói với chuyện, nhưng điều đó thật xa vời.”
“Ý cô là gì?” Anh nắm lấy tay cô và siết chặt.
Cánh tay cô nhói đau những biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn còn hờ hững. Cô nhìn khuôn mặt anh, tay nắm lấy tay anh từ từ di chuyển xuống dưới, rồi dừng lại ở chỗ nhạy cảm trên cơ thể anh, ném cho anh một ánh mắt mờ ám.
Anh lập tức hiểu ý đồ của cô, khuôn mặt lạnh bằng: “Nếu cô còn bỏ đi và làm những chuyện vô nghĩa. Tôi sẽ cho cô biết hậu quả”
Cô nhướn cặp mày nhưng vẫn dửng dưng: “Vợ chồng là một thể với nhau, tôi là vợ anh, đương nhiên tôi sẽ giữ thể diện cho anh. Nhưng nếu không không phải là tôi thì điều đó chắc chắn là không bao giờ có việc đó”.
“Bất luận là như thế nào thì cô vẫn là vợ của tôi”.Thấy Lâm Mộng Phạn gật đầu, anh mỉm cười mà không còn tức giận: “Được, sau này tôi sẽ không nghĩ đến việc ly hôn. nữa. Tôi sẽ cho cô biết cảm giác sống cũng không được mà chết cũng không xong là như thế nào? Điều mà anh nghĩ tới là xuống tay với cô.
Nói xong, anh đi ra ngoài đóng cửa lại cái sầm.
Người cuối cùng cũng đã trở về, mấy người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối sẵn sàng
tại phòng khách.
Thấy chỉ có Lục Lương Triết đi xuống một mình, Tạ Tâm Du nghiêm khắc liếc anh một cái, ra lệnh cho người giúp việc ở bên cạnh: “Đi mời thiếu phu nhân xuống dùng bữa”
Trong chốc lát người giúp việc đã quay lại: “Thiếu phu nhân nói mọi người không phải chờ cô ấy, cô ấy hơi mệt nên muốn ngủ một lát ạ”
Nhìn vào những món ăn đầy ắp trên bàn, Lục Tư Hàm lẩm bẩm không hài lòng: “Chị dâu quay lại là tốt rồi, có mệt thì chắc cũng vì mấy lời không mấy tốt đẹp của anh trai rồi”
Lục Lương Triết chau mày, liếc nhìn đứa em: “Em có muốn bênh vực cô ta không?”
“Con cứ một mực “cô ta, cô ta”, ngoài từ đó không có từ nào tốt đẹp hơn sao?Con bé là vợ của con, con bé không có tên sao?” Lục Văn Hàn thực sự không chịu nổi.
Anh vốn dĩ không để ý tới lời trách móc của bố: “Gọi là vợ thì không thể, chỉ cần biết con nói về ai là được rồi”
Không muốn hai cha con cãi nhau, Tạ Tâm Du đánh lảng: “Được rồi, nói ít lại đi, có thời gian thì lên dỗ vợ xuống ăn cơm”
“Không phải chứ, con không đi.
Tạ Tâm Du lách cách đặt mạnh đôi đũa lên trên bàn: “Con không đi phải không, vợ con không xuống ăn cơm thì mẹ cũng không ăn nữa”
Lục Tư Hàm nhìn thấy liền hùa theo mẹ: “Mẹ không ăn, em cũng không ăn nữa”
Lục Văn Hàn cầm tờ báo, không nói lời nào, cứ vậy đọc báo.
Cứ thế chẳng ai thèm đụng tới những món ăn trên bàn.
Lục Lương Triết cho dù có lạnh lùng, tàn nhẫn với người khác như thế nào đi chăng nữa thì đối với bố mẹ anh thì anh không thể làm khác đi được. Bọn họ dùng tuyệt thực để đối phó với anh, anh chỉ có thể đầu hàng.
Anh thở dài bất lực: “Con thực sự hoài nghi không biết ai mới là người được bố mẹ sinh ra nữa”
Lâm Mộng Phạn ở trong phòng không hề ngủ. Cô đang lo lắng về thời gian học của mình, vừa đi dạy vừa làm nghiên cứu là một chuyện vô cùng cực khổ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
Mặc dù anh không nói, nhưng sự giận dữ dường như nuốt chửng mọi thứ.
"Chết tiệt!" Lục Lương Triết đóng cuốn sách trên tay cô, nói một cách giận dữ: “Xuống nhà ăn tối. Ngay, ngay lập tức!”