Lúc này, trong đầu cô như một đống tơ vò, cô không hề nghĩ đến việc anh điên tới nỗi vác xe đi tìm cô vào nữa đêm thế này. Cô đứng dậy và chạy ra ngay về phía cửa sổ, cô nhìn xuống bên dưới, để chắc rằng anh có ở phía dưới thật không.
Trong thâm tâm cô đang thành tâm khẩn vái cầu xin là anh không có ở dưới...nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh đang ở bên dưới với cái đầu được băng trắng toát, anh ngước lên nhìn, đôi đồng tử màu hổ phách trông rất đáng sợ…Cô hoảng hốt ngồi thụp xuống như một phản xạ của kẻ đang làm việc xấu, chắc là anh vẫn chưa thấy cô đâu.
Con Ánh Tuyết đi tới đi lui, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Chết rồi, lần này chết thật rồi…- Rồi lập tức nó quay phắt ra nhìn cô, ánh mắt sáng rực lên như bắt được vàng và nó chạy nhanh lại phía cô. – Thanh, tôi biết bà có cách mà phải không ? Làm gì đi chứ!
Nó hối thúc cô, nhưng cũng vô dụng thôi…vì ngay bây giờ bộ não thần đồng của cô giở chứng, nó không chịu hoạt động, làm cô muốn tức điên lên được.
-Tuyết à! Tôi hết cách rồi. – Cô nhăn mặt lại trông rất là thảm. Cô đứng dậy.
-Hả ? Bà nói thế là sao ? Chẳng phải lúc nãy có người hùng hồn nói là : có Hoàng Thiên Thanh này ở đây thì khỏi sợ gì mà ? Sao bây giờ trông bà thiểu não thế hả ? – Nó trừng mắt ra nhìn cô.
Nghe nó nhắc lại nguyên văn câu nói lúc nãy của cô, làm cô ngượng chết đi được, và cô chỉ biết nhe răng cười trừ với nó. Cô không nghĩ là khi anh giận lên trông lại đáng sợ như thế. Mặc dù đã có hai người nhắc nhở cô rằng “Khi anh giận lên trông rất đáng sợ” nhưng cô vẫn không khỏi giật mình, nhất là khi nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách lúc nãy của anh.
Kính…koong…kính…koong…
Tiếng chuông cửa cứ vang lên liên hồi, làm nhịp tim của cô và nó cũng theo đó mà đập nhanh hơn, thiếu điều là rơi ra khỏi lòng ngực rồi. Cả hai cô gái bắt đầu cảm thấy rối loạn, họ cứ đi tới đi lui trong phòng tìm cách.
-À, tôi có cách rồi. – Đột nhiên nó reo lên phấn khởi.
-Hả ? Cách gì ? – Cô chạy đến trước mặt nó. Mặc dù cô biết rằng, từ trước đến giờ…Ánh Tuyết luôn là đứa hậu đậu, những cái cách mà nó nghĩ ra cuối cùng cũng sẽ bị lật tẩy thôi. Nhưng ngay bây giờ…có còn hơn không, trốn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.
Cô hồi hộp chờ câu trả lời của nó. Không còn thời gian nữa rồi, cái chuông cửa nhà nó sắp bị anh bấm đến gần hư luôn rồi, chắc ngọn lửa giận trong người anh đang muốn phun trào ra tới nơi rồi đây này.
Nó cố gắng bình tĩnh hết mức, bước từng bước xuống cầu thang…cho dù nó có cố gắng đến đâu đi nữa, thì cũng không giấu được nỗi sợ sệt thông qua biểu cảm của gương mặt.
Bà quản gia già đang đứng giữa phòng khách, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi tột cùng, bà đang phân vân có nên ra mở cửa hay không, vì ba ta thấy được rằng…chàng trai bấm chuông đang rất là giận. Nhưng bà không biết lý do vì sao.
Thấy nó từ trên lầu bước xuống, bà như gặp được vị cứu tinh, bà chạy nhanh lại gần nó.
-Tiểu thư…
-Bác Hoa, ra mở cửa đi. – Bà quản gia định nói gì đó, nhưng bị nó cắt ngang câu nói, vì nó biết điều bà sắp nói là gì và nó không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi cho cái kế hoạch này nữa.
Bác Hoa cúi người kính cẩn rồi nhanh chân chạy ra mở cửa cho “vị khách không mời mà tới” đó.
Két…
Cánh cửa sắt từ từ được mở ra…lúc này trước mặt bác Hoa là một chàng trai với đôi đồng tử màu hổ phách, dáng vẻ cao ngạo có chút uy nghiêm, lãnh khốc. Anh không nói không rằng, chạy vội vào trong nhà.
-Anh Vương. – Nó run sợ nhìn anh.
-Thanh đâu ? – Anh vào ngay vấn đề chính.
-Thanh ? Nó…nó không có ở đây. Mà…có chuyện gì hả anh ? – Nó cố bình tĩnh hết sức để trả lời anh.
-Anh hỏi lại lần nữa…Thanh – đang – ở – đâu ? – Anh gằn từng chữ một.
-Nó…không có ở đây. – Cô vẫn chối.
-Ánh Tuyết! em có biết nhìn em trông rất đáng nghi không hả ?
-Hả ? Có sao ? – Nó giật mình đưa tay sờ lên mặt. Mà không hay rằng…kế hoạch của mình đã bị anh vạch trần.
Tranh thủ lúc nó không đề phòng, anh đẩy nó ra và đi một mạch lên phòng. Anh đẩy cánh cửa phòng ra và bước vào. Anh đưa mắt nhìn lướt qua khắp căn phòng, và anh nhận thấy rằng…cô không có ở đây.
-Thiên Vương, Thiên Vương…- Phía sau nó hối hã chạy lên, miệng không ngừng là oai oái tên anh. Do chạy gấp quá, nó vô tình đâm thẳng vào lưng anh.
Cô ngồi trong tủ quần áo của nó để trốn anh, đây là kế hoạch của nó sao ? Thật điên rồ, chắc chắn anh sẽ biết là nó đang trốn ở đây. Anh đâu có ngốc đến nổi không khám xét cái tủ rộng lớn có thế chứa 3 người này cơ chứ. Nhưng…cô còn cách nào khác sao ? Bây giờ…cô chỉ còn biết khấn vái cầu mong anh không kiểm tra cái tủ này.
Nhưng không may cho cô…vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này đột nhiên cái mũi của cô giở chứng muốn hắt hơi và cô không thể ngăn cản được hành động đột ngột đó và…chuyện gì đến nó cũng sẽ đến.
-Át xì…- Mặc dù tiếng hắt hơi của cô nhỏ nhưng cũng đủ làm anh phát giác có người thứ ba ở trong căn phòng này.
-Tiếng gì vậy.
Nó giật mình, toát cả mồ hôi lạnh…lập tức nó nhanh nhẹn kiếm cớ.
-Em có nghe thấy gì đâu, chắc anh nghe lầm thôi.
-Có ngốc mới tin lời em. – Anh đi lại, đứng trước cái tủ gỗ lớn màu tím được chạm khắc tinh tế bỡi những bông hoa tulip được khắc rất công phu.
Anh đưa tay lên từ từ mở cánh cửa ra, ánh sáng của bóng đèn chùm được treo trên trần hắt vào bên trong cái tủ…một cô gái xinh đẹp ngồi tựa vào tủ, hai tay đưa lên bụm miệng, đôi mắt to mở hết cỡ nhìn vào anh. Anh nghiên đầu nhìn cô rồi môi khẽ nở một nụ cười ma quái đặc trưng của quỷ.
-Trò chơi trốn tìm kết thúc…được rồi chứ vợ ? – Anh lên tiếng và nhìn cô.
-Chồng! Sao…sao anh lại ở đây ? – Cô nhe răng gượng cười, vờ hỏi lại anh.
-Anh tưởng em phải là người biết rõ câu trả lời nhất chứ, sao lại hỏi anh ? – Anh cau mày lại, thản nhiên đáp.
-Em biết lỗi rồi. – Cô cúi gầm mặt xuống chịu tội. Lần này chắc cô sẽ không yên với anh đâu.
Trên xe, một không gian im lặng đến đáng sợ phủ kín cả hai người. Sự im lặng của anh làm cô cảm thấy mình đã mắc một sai lầm rất rất là lớn, và hình phạt giành cho cô chắc sẽ không nhẹ đâu.
-Em xin lỗi. – Không chịu được sự im lặng này, cô đành lên tiếng trước.
-Em có thật sự coi anh là chồng không hả ? – Anh quay qua nhìn cô, rồi quay lại nhìn thẳng phía trước, nơi những ánh đèn đường hiu hắt không có bóng người, chỉ có một sự im lặng. – Đi đâu…là quyền của em, nhưng trước hết…phải nói anh một tiếng chứ! Sao lại tự ý quyết định thế hả ? – Anh gắt.
Lúc không thấy cô nằm bên cạnh, thật sự anh lo lắm…anh sợ sẽ mất cô như đã từng mất một người anh yêu. Cảm giác mất người mình yêu thật không dễ chịu chút nào.
-Em…xin lỗi. – Cô không còn câu nói nào khác ngoài lời xin lỗi…cô đã mắc vào một lỗi lầm lớn không phải đối với cô…mà là với anh.
-Em sẽ có hình phạt do hành động của mình gây ra. – Anh lạnh lùng nói.
-Hả ? Hình…hình phạt ? Em…- Cô lắp bắp nói không thành lời.
-Tạm thời anh chưa nghĩ ra hình phạt thích đáng…nhưng sẽ sớm thôi. – Anh quay qua nhoẻn miệng cười với cô.
-Thiên Vương chết tiệt, dám phạt em à ? Sẽ không có chuyện đó đâu. – Cô lẩm bầm trong miệng và đương nhiên là anh không nghe thấy.