Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Lục Ninh Xung đã nằm gục cạnh gường tôi.
Cảm nhận được động tác của tôi, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu, “Bà xã.”
Anh vẫn mặc bộ vest đen, toát lên một vẻ đẹp suy tàn.
“Anh ta sao rồi?”
Sắc mặt Lục Ninh Xung dần dần xám xịt, tự giễu cười:
“Hắn liệt nửa người, em động lòng rồi sao?”
“Tại sao hắn ta không c.h.ế.t?” Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của bệnh viện mà rơi nước mắt.
Lục Ninh Xung sững sờ tại chỗ.
Anh đưa cốc nước cho tôi.
Tôi chầm chậm kể cho anh nghe những kí ức mà tôi không muốn nhắc đến. Âm thanh cuối ngừng lại.
Hai tay Lục Ninh Xung nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm, nhưng lại đau lòng xoa đầu tôi, “Chu Chi, anh chưa bao giờ dám hỏi, vì anh sợ bị đem ra so sánh.”
“Anh sợ em thích hắn ta nhiều hơn.”
“Anh ghen, anh để ý, anh sợ, người khó quên nhất trong lòng em lại là người khác.”
“Là anh quá ích kỉ, không hỏi em, mới để cho bảo bối của anh bị ức hiếp.”
Đôi môi mỏng nứt nẻ của anh dán lên trán tôi.
Chờ đến ngày tôi hoàn toàn bình phục và xuất viện.
Lục Ninh Xung cho tôi xem bản tin trong nước: Tập đoàn nhà họ Thẩm tuyên bố phá sản! Chủ tịch Thẩm vẫn chưa xuất hiện!
Tôi không kìm được nữa, ôm lấy cổ Lục Ninh Xung, bắt đầu khóc nấc lên.
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, an ủi.
“Anh ta vẫn ở bệnh viện, em có muốn gặp không?”
“KHÔNG.”
“Anh ta sắp hết tiền đóng viện phí. Chăm sóc y tế ở Anh đắt hơn nhiều so với Trung Quốc.”
“Hoàn hảo.”
Lục Ninh Xung cười cười, nhéo mũi tôi, “Nhân vật phản diện nhỏ.”
Nuông chiều vô cùng.
Lục Ninh Xung đã lên kế hoạch cho một đám cưới khác.
Lần này hoành tráng và trang trọng hơn.
Bên ngoài còn có một vòng an ninh tàn nhẫn đeo kính đen, mỗi người đều mang một khẩu súng máy trên ngực.
Linh mục cho chúng tôi thề nguyện.
Trao nhẫn cho nhau.
Hôn nhau say đắm.
Mặt trời chiếu xuống rọi vào tôi.
- Phiên ngoại của Thẩm Nghiệp-
Sau khi ly hôn với Chu Chi.
Thẩm Nghiệp ngày nào cũng buông thả bản thân, tận hưởng nhục dục trần đời. Nhưng hắn lại thường cảm thấy trống rỗng, dần chìm trong tuyệt vọng.
Bạn bè ai cũng sợ tính khí thất thường của hắn, dần dần hắn cũng không còn tụ tập nữa. Ở nhà một mình, hắn bắt đầu nghĩ về việc Chu Chi quan trọng với hắn đến mức nào.
Từ sự phấn khích khi lần đầu tiên gặp mặt, đến sự chán nản khi không nhận được phản hồi trong một khoảng thời gian dài. Rồi không ngờ lại phát hiện ra cô ấy phải lòng mình.
Nhưng vào thời điểm đó, hắn và Triệu Thi Vãn có một mối quan hệ tốt. Triệu Thi Vãn là một người bạn gái biết cách hoàn thành công việc, lại còn giữ thể diện cho hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay.
Vậy thôi, thế là ổn rồi.
Cho tới khi kết hôn với Chu Chi, mọi thứ dường như đang đi đúng hướng. Trái tim hắn ta chưa bao giờ bình yên đến thế. Hắn nghiện cuộc sống như vậy.
Bỗng nhiên Triệu Thi Vãn trở lại, qua rất nhiều năm thân thiết với cô ta, hắn vừa chán người phụ nữ này, vừa phải phớt lờ cô.
Trên thực tế, hắn ta không hề bận tâm đến việc Triệu Thi Vãn chạy trốn khỏi lễ cưới. Lựa chọn kết hôn với cô ta chỉ vì cảm thấy phù hợp.
Nhưng lựa chọn kết hôn với Chu Chi dường như là sự ích kỷ của hắn.
Dù Chu Chi đã có được rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn rất tham lam và không tốt chút nào.
Hắn ta không thích phụ nữ không nghe lời, cũng không thích phụ nữ ồn ào, càng không thích phụ nữ có thể gây ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn.
Chu Chi có tất cả.
Hắn ta cố gắng cảnh cáo Chu Chi, nhưng cô ấy ngày càng chống lại ý muốn của hắn. Kể cả việc ly hôn.
Thẩm Nghiệp đã trồng Chu Chi như một bông hoa mỏng manh trong nhà kính. Sắp xếp nó bằng vàng, bạc và đồ trang sức, tưới lên nó bằng mật hoa hảo hạng và chất lỏng ngọc bích.
Không có hắn, cô sống được chắc?
Thẩm Nghiệp nổi cơn giận, đồng ý ly hôn.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng cho tới bây giờ vẫn không có tin tức gì về Chu Chi.
Hắn từ cơn thịnh nộ lấy lại bình tĩnh. Lại từ bình tĩnh chuyển sang khinh bỉ. Cuối cùng từ khinh bỉ chuyển tới hoảng sợ.
Thành công dường như là sự lựa chọn duy nhất của hắn ta.
Thẩm Nghiệp đã tìm thấy Chu Chi. Đó đáng ra phải là một cuộc hội ngộ đẹp đẽ. Cô ấy lại nhất quyết chọc giận hắn.
Điều nực cười là cô ấy lại còn thực sự sợ hãi hắn ta.
Đôi tay hắn ta run rẩy, những ký ức đó ùa về. Bản thân hắn cũng cảm thấy sợ. Hắn đã làm cái gì thế này? Phải làm sao đây?
Chu Chi của hắn sắp bỏ chạy. Chu Chi của hắn không cần hắn nữa. Sự hoảng loạn và sợ hãi bao trùm lấy hắn ta.
Hắn ta nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cầu xin sự thương xót, thừa nhận sai lầm của mình. Chu Chi yếu lòng, lại còn rất yêu hắn ta, cô ấy sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn ta gần như đã tìm kiếm khắp Trung Quốc, cuối cùng đã tìm thấy chiếc nhẫn ngọc bích từ người ăn xin.
Thẩm Nghiệp chưa bao giờ phấn khích tới vậy trong đời.
Hắn ta vội vã đến Anh ngay trong đêm, rồi nhận được tin rằng Chu Chi đã kết hôn.
Hoá ra những gì Chu Chi nói là sự thật, cô ấy đã có bạn trai.
Sự giận dữ và ghen tuông đan xen, sau đó lắng xuống. Vị trí của hắn trong lòng Chu Chi chắc chắn không ai có thể sánh được. Hắn ta đem chiếc nhẫn ngọc bích tới cho Chu Chi, hẳn là cô ấy sẽ theo hắn quay về.
Thẩm Nghiệp tự tin đầy mình, nhưng vẫn tiêu rất nhiều tiền thuê một nhóm lính đánh thuê được trang bị đầy đủ vũ khí đến đó để đề phòng.
Chu Chi nói rằng cô ấy yêu người đàn ông đó.
Thẩm Nghiệp cảm thấy tức cười, làm sao có khả năng?
Trái tim hắn ta như bị ai bóp chặt, đau đớn dữ dội, hô hấp khó khăn.
Chu Chi ghét hắn ta tới mức muốn hắn c.h.ế.t đi.
Hắn ta là một người ích kỷ và tự phụ, nhưng vào lúc ấy, hắn ta đột nhiên hiểu được Chu Chi quan trọng như thế nào. Hắn ta muốn cô sống.
Hắn cũng mong được cô tha thứ. Còn mơ mộng họ vẫn có thể ở bên nhau. Có thể tỉnh lại.
Thẩm Nghiệp không thể di chuyển được nữa.
Trở thành một kẻ tàn tật gầm gừ tuyệt vọng.
Thẩm Nghiệp như một con sói đơn độc không còn móng vuốt sắc nhọn, dần dần bị ăn mòn.
Hắn ta tuyệt vọng nằm trên giường bệnh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Chi được người đàn ông đó ôm vào lòng.
Nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mặt trời tắt nắng.
Thẩm Nghiệp biết rằng mình cách cái c.h.ế.t không còn xa nữa.