Ảnh đại diện của Lục Ninh Xung tối đen như mực, bấm vào mới thấy đó là một bầu trời đầy sao, hình như là anh tự chụp.
Không hoạt động.
Lạnh lùng như bao người.
Sau khi tôi đồng ý lời mời, Lục Ninh Xung vẫn im lặng trong danh sách, chúng tôi chưa từng có bất kỳ liên hệ nào hết.
Chắc chắn là khảo sát dân trí.
Tôi đến Cambridge cùng với giáo sư của mình để tham dự một buổi diễn thuyết, và ngay kho ra ngoài, tôi nhận được một tin nhắn từ Lục Ninh Xung.
“Tôi trông thấy cô. Có muốn tham quan trường học của chúng tôi không?”
“Lần sau đi, bây giờ tôi phải trở về trường cùng giáo sư.” Tôi không có ý từ chối, kế hoạch của thầy quả nhiên là như thế.
“Được thôi.”
Tôi không ngờ lần sau tôi nói với Lục Ninh Xung lại đến sớm như vậy.
Anh đứng trước cổng trường chúng tôi, mặc áo phông đen, đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo như một bức tranh siêu thực.”
Tôi vội vã rời khỏi thư viện, nhìn thấy một cô gái tiến đến bắt chuyện với anh.
Tôi thả chậm tốc độ.
Anh ấy đột nhiên nhìn lên và chỉ vào tôi.
Cô gái cũng nhìn qua rồi mau chóng rời đi.
“Anh nói gì thế?”
“Cô ấy hỏi có thể thêm phương thức liên lạc của tôi không. Tôi nói không cần, tôi phải đợi người. Cô ấy hỏi đợi ai.” Anh ấy không hề có ý khiêu gợi gì cả.
Thế mà tôi lại đỏ mặt.
Tôi đưa Lục Ninh Xung đi dạo quanh khuôn viên trường, vừa đi vừa giới thiệu cho anh, giống hệt hướng dẫn viên du lịch vậy.
Lục Ninh Xung cẩn thận lắng nghe, khi bước tới thư viện, anh ấy hỏi tôi, “Bản thiết kế đã sẵn sàng chưa?”
“Chưa.”
Anh sải dài bước chân vào ngay.
Tôi hốt hoảng, “Anh không đi tiếp sao?”
Lục Ninh Xung hơi nhướn mày, “Bộ em cho rằng tôi thật sự đến tham quan trường hả?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm trên gương mặt anh, nó sống động và mê hoặc.
Tôi hít một hơi thật sau, bước theo vào.
Ngồi trước máy tính vẽ bản vẽ một cách thật nghiêm túc.
Ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay Lục Ninh Xung đang dựa lưng vào giá sách gần nhất, lật giở một cuốn sách về kiến trúc.
Đôi mắt anh hơi cụp xuống, có vẻ rất hứng thú.
Tới khi tôi rời khỏi thư viện, màn đêm đã lẫn với sương mù đang dần dần dày đặc.
“Anh có hứng thú với kiến trúc không?”
Lục Ninh Xung thờ ơ lắc đầu.
“Vậy mà anh xem sách tận năm tiếng đồng hồ?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi có hứng thú với chuyện khác.” Lục Ninh Xung cúi đầu nhìn tôi, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tôi cảm nhận rõ ràng trái tim đang yên ổn trong lồng ngực bỗng trở nên điên cuồng muốn lao ra ngoài.
Nhưng tôi không trả lời.
Tôi nghĩ về khoảng thời gian trong quá khứ, sự mặc cảm tự ti không thể lý giải được nhanh chóng bao trùm lấy tôi.
Lục Ninh Xung dường như bày tỏ điều đó một cách tuỳ tiện, thậm chí không để ý đến phản ứng của tôi.
Chúng tôi lại nói chuyện rôm rả.
Cho đến khi anh tiễn tôi tới chân cầu thang. Điều này đã hình thành thói quen không thể giải thích được.
Lục Ninh Xung có thể xuất hiện mỗi ngày chính xác ngay khi tôi hoàn thành buổi học.
Sau đó đưa tôi về nhà.
Mãi tới ngày sinh nhật của tôi, trận tuyết đầu tiên rơi xuống London.
Lục Ninh Xung liếc nhìn cái cổ trần và mảnh khảnh của tôi, đưa cho tôi một chiếc túi.
Bên trong là một chiếc khăn kẻ sọc đen trắng, rất đẹp.
“Choàng vào đi, lạnh lắm.”
Khi chiếc khăn được lôi ra ngoài, trong túi lại có một hộp quà, bao bì tinh xảo.
Tôi nhìn anh ấy.
“Quà sinh nhật, tôi tự làm.” Lục Ninh Xung dường như muốn nói cho tôi rằng nó không đắt, đừng đặt nặng.
Tuy nhiên, những thứ làm bằng tay rất đáng giá.
Mắt tôi bỗng đau nhức không hiểu nổi, tôi cúi đầu, “Trước đây, tôi đã từng kết hôn.”
Lục Ninh Xung gõ ngón trỏ vào đường chỉ quần hai lần, “Chuyện đã qua chưa?”
“A, hở?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Anh nhét quà vào tay tôi, “Qua rồi có cần nhắc lại không? Anh còn tưởng anh bắt được em rồi.”