Tôi tên là Tiểu Hi, trước hai mươi ba tuổi, tôi không có tên.
Mẹ không biết, từ khoảnh khắc tôi được sinh ra, tôi đã có ý thức, chỉ là lúc đó còn rất mơ hồ, tôi nhìn thấy mẹ bế tôi lên, âu yếm áp mặt vào má tôi, chất lỏng ấm áp chảy trên mặt tôi, tôi liếm một cái, là vị mặn.
Sau này tôi mới biết, đó là nước mắt của mẹ.
Mẹ cho tôi bú một lần, rồi nhẹ nhàng đặt vào trong hắc tinh thạch, mẹ nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, vừa khóc vừa nói: "Bảo bảo, yên tâm, mẹ nhất định sẽ quay lại đón con, con phải ngoan ngoãn. Ở đây chờ mẹ nhé."
Tôi nói trong lòng, mẹ ơi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm một đứa bé ngoan.
Chờ đợi này kéo dài hai mươi năm, nếu là người bình thường nhất định sẽ phát điên. Nhưng tôi thì khác, một chú chân dài mặc áo trắng đến gặp tôi trong đầu, dạy tôi sử dụng tinh thần lực, từng bước một tạo ra một thế giới rộng lớn và tươi đẹp trong thế giới ý thức, trong thế giới đó cũng có mẹ. Còn có cả cha, tôi cùng họ sống vui vẻ đến năm hai mươi tuổi.
Đây là một giấc mơ dài, cho đến một ngày, mẹ đến, đánh thức giấc mơ này.
Mẹ còn mang theo cha.
Họ vui mừng ôm tôi, họ còn không biết thật ra tôi đã có ý thức của một người hai mươi tuổi, điều họ muốn là một đứa bé ba tuổi, để không làm họ thất vọng, tôi phong ấn ý thức của mình lại, chỉ để lại ý thức của một đứa trẻ ba tuổi. Đồng hành bên cạnh họ.
Thật ra tôi đã sớm biết, chú chân dài mặc áo trắng nuôi dưỡng tôi lâu như vậy, là muốn tôi làm người thừa kế của chú ấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời xa cha mẹ, khiến họ đau lòng.
Khi mẹ biết sự thật, mẹ và cha đều rất đau lòng, tôi muốn an ủi họ thật tốt, nhưng lại sợ họ càng đau lòng hơn.
Chú chân dài đã nói, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ cần chúng ta có nhau trong lòng là đủ rồi.
Cảm giác trở thành Thiên Đạo thật kỳ diệu, tôi cảm thấy mình hòa làm một với cả thế giới, tôi biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế giới này, mỗi ngày tôi như xem phim vậy, nhìn thấy hỉ nộ ái ố của con người, cũng khá thú vị.
Cha mẹ sinh thêm một cậu em trai, cậu bé đó rất đáng yêu, nhưng mà, không đáng yêu bằng tôi hồi nhỏ đâu.
Cậu bé này hồi nhỏ rất nghịch ngợm, có lần còn suýt làm vỡ chiếc đĩa bạch ngọc, làm hỏng hạt giống cây sự sống của tôi, thật là một đứa trẻ hư.
Đứa trẻ hư dần dần lớn lên, không ngờ lại càng ngày càng đẹp trai, phong độ ngời ngời. Còn trở thành một cao thủ tán gái, không biết đã đánh cắp trái tim của bao nhiêu cô gái một cách vô tình.
Nhưng em trai đối với tôi rất tốt, đi khắp nơi tìm cách để hạt giống cây Sinh Mệnh nảy mầm, cậu đã đi qua rất nhiều bí cảnh, trải qua vô số hiểm nguy. Tôi cũng cố gắng hết sức bảo vệ và dẫn dắt cậu, vào năm cậu hai mươi tuổi, cây Sinh Mệnh cuối cùng cũng kết trái.
Cây Sinh Mệnh trưởng thành cao tới ba mét, chiếc đĩa bạch ngọc đặt trong vườn, cây này mọc lên che khuất cả bầu trời, những cây khác phải dời đi.
Hôm đó mọi người trong nhà đều ra ngoài, hình như là đi tham gia một hội đấu giá bảo vật gì đó, trong tán cây rậm rạp có một quả to bằng nắm tay, trông hơi giống quả đào, có màu vàng nhạt.
Dưới ánh nắng mặt trời, quả đó dần dần chuyển sang màu đỏ tươi.
Khi chút màu vàng cuối cùng bị nhuộm đỏ, tôi mừng rỡ trong lòng, lập tức hóa thành một làn sương trắng chui vào quả đó.
Quả Sinh Mệnh ngày càng lớn, cho đến khi có đường kính một mét, đột nhiên "bộp" một tiếng, quả mở ra, bên trong không có thịt quả. Mà tôi ôm hai đầu gối đang ngồi bên trong.
Tôi mở mắt ra, ánh nắng mặt trời đã lâu không gặp chiếu lên người tôi, tôi vui vẻ nhảy ra, xoay một vòng.
Cuối cùng cũng có lại thân xác rồi, tôi ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, trời xanh mây trắng hoa thơm, tất cả đều thật tươi đẹp.
Tôi đi vào trong nhà, soi gương, phát hiện ra mình bây giờ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng người đã trưởng thành, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, vòng eo chỉ vừa một vòng tay. Mái tóc dài buông xõa đến tận eo, tóc đen như thác nước, khẽ bay theo từng bước đi của tôi.
Thật đẹp.
Tôi sờ lên mặt mình, khuôn mặt này giống cha, cũng có chút giống mẹ, nhưng còn đẹp hơn cả hai người họ cộng lại.
Tôi cười vui vẻ, lục trong tủ quần áo của mẹ lấy ra một chiếc váy dài màu xanh nhạt và đôi giày cao gót màu xanh đậm, cứ thế ra khỏi cửa.
Tôi đã không thể chờ đợi để gặp cha mẹ và em trai, đúng rồi, còn có Phi Phàm, chú hồ ly đáng yêu luôn coi tôi như con gái ruột.
Tôi đi trên đường lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, thậm chí có người còn nhìn chằm chằm vào tôi, đi đường đâm vào cột điện. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Đột nhiên, một người đàn ông có ngoại hình hèn mọn chặn tôi lại, cười hì hì nói: "Cô bé, tôi là người tìm kiếm tài năng, tôi thấy tố chất cơ thể của cô rất tốt. Không biết cô có muốn phát triển trong ngành người mẫu không?"
Tôi cười với ông ta, mắt ông ta sáng lên lộ ra vẻ mặt háo sắc, tôi nói: "Câu lạc bộ ngầm của các người không còn mấy ngày nữa đâu, vợ ông còn cắm sừng cho ông, không lâu nữa ông cũng sẽ phải vào tù."
Người đàn ông nhìn tôi với vẻ kinh hãi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tôi thậm chí không thèm nhìn ông ta một cái, cứ thế đi thẳng.
Hội đấu giá bảo vật này cũng được tổ chức hàng năm, mỗi năm đều được tổ chức ở một thành phố khác nhau, năm nay đến lượt Sơn Thành, những người có máu mặt trong giới tu đạo ở thành phố này đều sẽ tham gia.
Bây giờ các tu sĩ mua bảo vật quý giá trên trời dưới đất, không còn dùng tiền nữa, mà dùng linh ngọc.
Linh ngọc xuất hiện khi thế giới biến đổi, linh khí tăng lên rất nhiều, khắp nơi trên đất nước đều phát hiện ra mỏ linh ngọc, linh ngọc lại được chia thành ba cấp thượng trung hạ, linh ngọc hạ phẩm rất nhiều, còn linh ngọc thượng phẩm chỉ có một mạch ngọc, được nhà nước nắm giữ trong tay.
Tôi đến Minh Viên Biệt Uyển, đây là một công trình kiến trúc cổ được xây dựng cách đây không lâu, sử dụng những vật liệu tốt nhất mang đậm phong cách cổ xưa, trang trí bên trong cũng là tốt nhất, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm gỗ nhàn nhạt.
Tôi đi tới, hai vệ sĩ canh cửa chặn tôi lại: "Xin vui lòng xuất trình giấy mời."
Tay tôi xoay một cái, một tấm giấy mời xuất hiện trong tay tôi.
Tôi là Thiên Đạo của thế giới này, tạo ra một tấm giấy mời từ không khí quá đơn giản.
Anh ta nhìn một chút, rồi cúi đầu: "Chu tiểu thư, hoan nghênh."
Bước vào hội trường, lập tức có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ tươi đến dẫn đường cho tôi, tôi đi theo sau cô ấy vòng qua hành lang dài đến đại sảnh. Đại sảnh này cũng được xây dựng theo phong cách cổ xưa, mỗi chỗ ngồi đều được ngăn cách bằng lan can gỗ đỏ, các vị khách quý có thân phận cao quý ngồi trong các chỗ ngồi đó.
Mà ngay phía trước của nhiều chỗ ngồi đó, là một sân khấu hình vuông màu đỏ tươi, lúc này trên sân khấu có một chiếc bàn.Bây giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, đang trong giai đoạn giao lưu, giai đoạn này cũng có thể mua bán đồ vật với nhau.
Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy cha mẹ và em trai đang ngồi phía trước, một cô gái xinh đẹp đang tiến đến trước mặt em trai tôi, nói chuyện với cậu ấy, cô gái đó mặt hơi đỏ, khóe miệng mỉm cười, rõ ràng là đã động lòng rồi.
Lại thêm một cô gái đáng thương.
Em trai tôi mặc dù luôn vô tình hay cố ý đánh cắp trái tim của các cô gái, nhưng may mắn là chưa bao giờ lăng nhăng, chỉ là một chàng trai ấm áp, chỉ cần con gái tìm đến cửa, cậu ấy không biết từ chối, luôn tận tâm tận lực giúp đỡ, khiến người ta đều nghĩ rằng cậu ấy có ý với mình.
Tôi tìm một chỗ ngồi ở trong góc, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo hơi lôi thôi đi đến trước mặt cha mẹ tôi: "Đây là thứ tôi vừa lấy được từ một ngọn núi tuyết sâu trong khu vực Tây Tạng, hai vị xem có hứng thú không?"
Mẹ tôi cầm chiếc hộp đó mở ra xem, bên trong tỏa ra ánh sáng trắng xóa chiếu sáng cả hội trường.
Tôi lập tức hiểu, tại sao ông ta lại đặc biệt tìm cha mẹ tôi để bán thứ này, thứ này đừng nói người khác không mua nổi, dù có mua được, e rằng đi ra ngoài không lâu cũng sẽ bị người ta giết người cướp của.
Mẹ tôi kinh ngạc nói: "Đây là... tuyết tinh sao?"
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút, cái gọi là tuyết tinh, chính là tuyết hàn vạn năm không tan, tích tụ linh khí vạn năm hóa thành tinh hoa, loại tinh hoa này là dược liệu quý giá cần thiết cho rất nhiều loại đan dược cao cấp.
Đồng thời, nếu người thường nuốt tuyết tinh, có thể rèn luyện gân cốt, có được linh căn tu luyện công pháp hệ băng.
Điều này, không biết khiến bao nhiêu gia tộc tu đạo phát điên, dù sao nhà nào mà chẳng có một hai đứa con cháu phế vật không có linh căn? Bậc cha chú của họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để họ có thể tu luyện.
Những năm này, có nhiều gia tộc tuyên bố muốn thu mua tuyết tinh, thậm chí còn đưa ra giá cao là năm khối linh ngọc thượng phẩm.
Năm khối linh ngọc thượng phẩm, tương đương với năm vạn khối linh ngọc hạ phẩm đấy.
Một số gia tộc nhỏ mới nổi, năm vạn khối linh ngọc hạ phẩm, đủ để là toàn bộ tài sản của một gia đình.
Người đàn ông trung niên trông rất lôi thôi đó nói: "Hai vị có muốn mua không? Tôi chỉ cần sáu khối linh ngọc là được."
"Sáu khối?" Mẹ tôi cau mày, người đàn ông nói, "Cô Khương, lần này anh em chúng tôi sáu người đi vào, chỉ có một mình tôi đi ra, tôi còn phải kiếm đủ tiền trợ cấp cho năm gia đình còn lại nữa."
Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã có một thiếu niên sốt ruột nói: "Tôi ra bảy khối linh ngọc thượng phẩm."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào thiếu niên đó, người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh anh ta lập tức kéo anh ta lại, tức giận nói: "Thằng nhóc thối, nói bậy bạ gì đó?"
Bà ta quay đầu lại nói với cha mẹ tôi: "Hai vị đừng để ý, đứa trẻ này của tôi quá nghịch ngợm."
Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào tuyết tinh với ánh mắt nóng bỏng, nhưng hiện tại tuyết tinh đang ở trong tay cha mẹ tôi, cả Hoa Hạ chưa có ai có đủ can đảm để tranh giành với họ.
Người đàn ông lôi thôi đó cũng tự hiểu, dù có được bao nhiêu linh ngọc từ người khác, anh ta cũng không giữ được, nhưng nếu được từ tay cha mẹ tôi, người khác nể mặt sẽ không dám ra tay.
Vì vậy ông ta không đòi hỏi giá cao, chỉ cần có sáu khối linh ngọc thượng phẩm là được.
Mẹ tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Được, sáu khối." Nói xong, mẹ trực tiếp lấy ra sáu viên ngọc trong suốt long lanh từ túi Càn Khôn, đưa cho người đàn ông lôi thôi.
Editor: Frenalis
Người đàn ông lôi thôi nhận lấy nhét vào ngực mình, nhanh chóng biến mất khỏi hội trường.
Lúc này, tất cả mọi người đều tụ tập lại, tìm mọi cách để làm thân với cha mẹ tôi, mua tuyết tinh từ tay họ.
Cả Hoa Hạ, e rằng chưa có ai có đủ can đảm để cướp đồ từ tay họ.
Có tuyết tinh xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút, còn buổi đấu giá phía sau lại trở nên có phần nhàm chán.
Tôi đột nhiên nghĩ, cứ thế xuất hiện trước mặt cha mẹ mà không có quà gì, thật sự có chút ngại ngùng.
Tôi sờ cằm, hay là, đi tìm bảo vật tặng cho cha mẹ, em trai, chú Vân Kỳ, Phi Phàm và dì Tống Tống mỗi người một món?
Thế là tôi không kinh động đến ai, lặng lẽ đi ra ngoài, nên chuẩn bị quà gì cho họ đây? Hay là đi vào một số động phủ cổ xưa xem có gì hay ho không.
Thế giới này có rất nhiều động phủ do các tu sĩ thời thượng cổ để lại, có người thực lực rất mạnh, tu luyện đến cuối cùng, phá vỡ hư không đi đến vũ trụ cấp cao hơn.
Mọi thứ trên thế giới này đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chỉ cần tôi muốn, không có nơi nào tôi không thể đến.
Ngay ngoại ô của Dung Thành có một động phủ do một vị đại năng thượng cổ để lại, động phủ này không nằm trong thế giới chính, mà nằm trong một thế giới nhỏ.
Cái gọi thế giới nhỏ là tự thành một thể. Nhưng về mặt quy tắc nó vẫn thuộc về Thiên Đạo của thế giới chính, tức là do tôi quản lý.
Tôi đến bên hồ nước nhìn xung quanh, giơ tay khẽ phẩy một cái, trên mặt hồ xuất hiện một cánh cửa không gian hình bầu dục chỉ đủ cho một người đi qua.
Tôi bước trên mặt nước như đi trên đất bằng.
Đúng lúc này, tôi phát hiện ra có người đang lén lút nhìn trộm trong bụi cỏ bên cạnh.
Đó là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, trông rất thanh tú, cậu ấy mặc bộ đồ thể thao, là kiểu người mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có cơ bắp. Hơn nữa trong cơ thể có linh lực dao động, là một tu sĩ cấp ba.
Với nồng độ linh khí của thế giới hiện tại, cấp độ này coi như là thiên phú bình thường.
Thôi vậy, coi như cũng có duyên với cậu ấy, giúp cậu ấy một chút vậy.
Tôi bước vào động phủ, thiếu niên đó cũng nhanh chóng nhảy xuống hồ, bơi tới cánh cửa không gian và chui vào, gần như cùng lúc đó, cánh cửa phía sau đóng sầm lại.
Động phủ này vào thời thượng cổ đã từng trải qua một trận chiến lớn, bởi vì chủ nhân của động phủ đã có được một bảo vật kinh thiên động địa, khiến nhiều người thèm muốn.
Những người này đã vu khống tội danh cho vị đại năng đó, nên hùng hổ kéo đến tấn công, hòng chiếm đoạt bảo vật.
Lúc đó chủ nhân động phủ Vân Dương chân quân đang bế quan, mười đại đệ tử thân truyền và hàng trăm đệ tử ký danh dưới trướng ông ấy đã chiến đấu với những tu sĩ đến tấn công suốt một năm trời.
Cho đến cuối cùng, kẻ địch ngày càng đông, thật sự không chống đỡ nổi nữa, mười đệ tử thân truyền đã chết bốn năm người, ngay lúc mấu chốt, Vân Dương chân quân cuối cùng cũng tấn cấp, phá quan mà ra, giết chết những tu sĩ có ý đồ cướp đoạt bảo vật đó.
Không lâu sau, thiên kiếp ập đến, Vân Dương chân quân chiến thắng thiên kiếp, phá vỡ hư không bay lên trời, trở thành một truyền kỳ.
Nhìn thoáng qua thế giới nhỏ này, không khác gì thế giới bình thường, có núi có nước, còn có rất nhiều động vật, chỉ tiếc ở đây không có mặt trời, trên bầu trời mù mịt giống như trời mưa âm u.
Trên mảnh đất này, khắp nơi đều vương vãi một số pháp khí thượng cổ bị hư hại, tôi liếc nhìn một cái, không có gì tốt.
Mặc dù những thứ này rơi vào mắt người khác có lẽ đều là bảo bối hiếm có, nhưng trong mắt tôi đều không đáng kể, đã muốn tặng cho cha mẹ, đương nhiên là phải tặng thứ tốt nhất.
Tôi không nhịn được nấp trong bóng tối nhìn thiếu niên đó, cậu ấy nhìn thấy những thứ này trên mặt đất, hai mắt sáng lên, sờ soạng chỗ này, xem xét chỗ kia, cuối cùng không lấy gì cả, tiếp tục đi bào sâu trong rừng.
Tôi không khỏi gật đầu, xem ra thiếu niên này rất thông minh, biết những thứ bên ngoài đều không phải thứ tốt gì, thứ thật sự tốt nằm ở bên trong.
Chỉ là, trong rừng này cũng có rất nhiều dã thú hung dữ, một tu sĩ cấp ba nhỏ bé có thể chống đỡ nổi không?
Tôi nổi lên ý muốn trêu đùa, lặng lẽ đi theo phía sau cậu ấy.
Thân thủ của cậu ấy rất nhanh nhẹn, nhảy nhót trong rừng giống như Tarzan vậy, thỉnh thoảng cũng gặp phải một hai con thú dữ, cậu ấy đều dùng kinh nghiệm phong phú để né tránh một cách cẩn thận.
Tôi không khỏi nghĩ, chẳng lẽ trước đây cậu ấy là thợ săn?
Ngay khi cậu ấy nắm lấy một sợi dây leo nhảy từ cây này sang cây khác, đột nhiên một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên, cậu ấy bị bất ngờ nên không nắm được dây leo, ngã từ trên cây xuống.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con dị thú có hình dáng con hổ với những đốm đen đang đi tới.
Kích thước của nó gấp ba lần một con hổ bình thường, trong miệng có những chiếc răng nanh sắc nhọn vô cùng, một cái vỗ bằng móng vuốt của nó đủ để đập gãy một cây đại thụ ngàn năm.
Tôi không khỏi có chút lo lắng, thiếu niên này có thể đối phó được không?
Thiếu niên lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, cậu ấy lăn một vòng từ dưới bụng hổ ra, đã thoát khỏi móng vuốt của nó. Sau đó chui vào dưới bụng nó rút ra một con dao sắc bén, đâm mạnh vào bụng hổ nơi mềm mại nhất.
Phập!
Âm thanh máu thịt lẫn lộn vang lên, máu nóng phun ra như thác, văng đầy người cậu ấy.
Hổ đốm đen đau đớn đến tột cùng, còn thiếu niên lại nhẫn tâm chui vào vết thương của nó. Ở bên trong chém loạn xạ một trận, chui tới chui lui, con hổ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng tứ chi co giật rồi bất động.
Thiếu niên bò ra từ vết thương trên bụng, trong tay còn cầm một viên ngọc màu vàng sáng lấp lánh. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Viên ngọc màu vàng đó chính là nội đan của hổ đốm đen.
Gần đó có một con suối, thiếu niên nhảy vào suối để rửa sạch cơ thể, sau khi rửa sạch máu, cơ thể cậu ấy hơi đỏ lên.
Thật là một thiếu niên may mắn, máu của hổ đốm đen sau khi thấm vào cơ thể sẽ cải tạo thân thể, rèn luyện gân cốt, khiến thân thể càng thêm cường tráng.
Dược tính nhanh chóng phát tác, thiếu niên ở trong nước đau đến mức cong lưng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, miệng phát ra tiếng gầm rú thê lương.
Như tiếng gầm của dã thú.
Tôi cũng không biết tại sao lại lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cậu ấy, canh chừng cho cậu ấy, đuổi đi vài con dị thú nghe tiếng mà đến.
Sau gần mười hai tiếng đồng hồ, thiếu niên mới bò lên từ trong suối, kiệt sức ngã xuống đất, rồi đột nhiên bật cười lớn.
"Thang Ngôn Sĩ, ngươi làm được, ngươi nhất định làm được." Cậu ấy nắm chặt tay nói, "Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ đột phá cửu phẩm, trở thành nhân vật đỉnh cao nhất của Hoa Hạ, đến lúc đó sẽ cưới con gái của người đứng đầu Hoa Hạ hiện nay là Chu Nguyên Hạo, đưa cô ấy đến mộ của người để dập đầu!"
Tôi: "..."
Sống bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nói muốn cưới tôi, thật mới mẻ.
Nhưng mà, với thiên phú của cậu ấy, muốn đột phá cửu phẩm, quả thật là người si nói mộng (nằm mơ giữa ban ngày).
Tôi sờ cằm, thật thú vị, tôi có nên trêu chọc cậu ấy một chút không nhỉ.
Nói là làm, tôi bắt một con báo đen, giết nó bằng một nhát kiếm. Sau đó nằm trên mặt đất, đợi cậu ấy đến gần liền yếu ớt kêu lên: "Cứu, cứu mạng..."
"Ai?" Thiếu niên căng thẳng nhìn xung quanh.
Tôi đưa bàn tay nhuốm máu ra: "Tôi, tôi ở đây."
Thiếu niên cẩn thận mò tới, phát hiện toàn thân tôi đầy máu, sắc mặt trắng bệch, giật mình nói: "Cô, cô không phải là người lúc trước..."
"Tôi biết lúc đó cậu đang lén nhìn bên cạnh." Tôi nói, "Tôi bị con báo đen này làm bị thương, cầu xin cậu cứu tôi."
Thiếu niên vội vàng đỡ tôi dậy, lại phát hiện lưng tôi máu thịt lẫn lộn, vội vàng lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong túi, nói: "Cô đừng sợ, đây là thuốc mỡ sư phụ dạy tôi pha chế, trị thương ngoài da rất hiệu quả."
Tôi nhìn cậu ấy với vẻ đáng thương: "Cần phải cởi quần áo không?"
Thiếu niên đỏ mặt lắp bắp nói: "Hay là, cô, cô tự làm đi?"
"Vết thương ở trên lưng, tôi không thể tự làm được." Tôi nói, "Tôi đã như thế này rồi, không sao đâu, cậu xé áo tôi ra đi."
Thiếu niên gật đầu, bàn tay không hề run rẩy khi giết hổ đốm đen, lúc này lại run lên không ngừng, thử rất nhiều lần mới xé được áo ra.
Thiếu niên đỏ mặt bôi thuốc mỡ cho tôi, rồi vùi mặt thật sâu xuống: "Được, được rồi."
Tôi đứng dậy nói: "Trời sắp tối rồi, ban đêm rất nguy hiểm, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
Thiếu niên gật đầu: "Cũng được."
Chúng tôi đi tìm một hồi mới tìm thấy một căn nhà gỗ nhỏ, là nơi ở của các đệ tử trồng thuốc thời thượng cổ, bên cạnh là một khu rừng rộng lớn, nhiều năm trước là ruộng thuốc.
Thang Ngôn Sĩ đi ra ngoài tìm đồ ăn, tìm tới tìm lui lại tìm thấy một cây thuốc trong rừng.
"Đây, đây là Xoắn Ốc Thảo!" Thiếu niên vui mừng hét lên, "Có cái này là có thể nấu thuốc tắm, rèn luyện thân thể rồi."
Không lâu sau lại truyền đến tiếng thiếu niên: "Đây không phải là Nguyệt Phương Thảo sao? Còn có Lan Trung Hoa, Mạnh Đồng Thảo nữa! Phát tài rồi, phát tài rồi, lần này phát tài rồi!"
Tôi thầm cười, chỉ là một số thứ nhỏ không đáng tiền, vậy mà có thể khiến cậu ấy vui mừng như vậy.
Đã như vậy, chi bằng để cậu ấy vui hơn một chút.
Tôi nghĩ nghĩ rồi điều khiển một con thỏ chạy qua dưới chân thiếu niên, mắt cậu ấy tràn đầy kinh hỉ: "Haha, thật là may mắn, thỏ nhỏ, xin lỗi nhé, bữa tối nay chính là mày rồi."
Cậu ấy đuổi theo con thỏ đi mãi về phía trước, con thỏ chui vào một cái hang rồi biến mất, cậu ấy nằm sấp xuống đất đưa tay vào hang thỏ, đột nhiên sờ thấy một thứ cứng cứng.
Cậu ấy lấy thứ đó ra xem, là một viên đá màu vàng to bằng bàn tay, mỗi mặt đều đẹp đến mê hồn.
Cậu ấy yêu thích không rời tay, nhưng trong lòng nghi hoặc, thứ này rốt cuộc là cái gì? Không thể chỉ là đồ trang trí chứ.
Cậu ấy cầm viên đá và con thỏ trở về, đưa cho tôi xem: "Cô gái, cô có biết đây là gì không?"
Tôi có chút không nói nên lời, có nhầm không vậy, chúng ta chỉ là người xa lạ thôi mà, cậu đã tin tưởng tôi như vậy rồi? Biết đâu tôi sẽ giết người cướp của thì sao.
Cậu ấy nhìn tôi đầy hy vọng, tôi thầm thở dài, nhận lấy rồi giả vờ xem xét, kinh ngạc thốt lên: "Đây là tụ linh thạch, lúc cậu tu luyện hãy nhét viên đá này vào ngực, có thể thu hút tất cả linh khí xung quanh lại, khiến linh khí cậu hấp thụ đậm đặc hơn gấp nhiều lần."
Vẻ mặt Thang Ngôn Sĩ đầy phấn khích: "Quả nhiên là bảo bối."
Editor: Frenalis
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Cậu cứ tin tưởng tôi như vậy sao?"
"Tôi biết cô là người tốt." Thiếu niên nói một cách đương nhiên.
Tôi trêu cậu ấy: "Tại sao? Vì tôi xinh đẹp sao? Biết đâu tôi là mỹ nhân rắn rết đấy."
Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, kiên định nói: "Cô không phải."
Tôi cười, cảm giác được người khác tin tưởng như vậy thật sự không tệ.
Nghỉ ngơi trong nhà gỗ hai ngày, tôi đã "khỏi" vết thương, còn Thang Ngôn Sĩ cũng hào hứng tìm được một đống lớn dược liệu, sau đó luyện tất cả những dược liệu này thành thuốc mỡ.
Với thực lực hiện tại của cậu ấy còn chưa thể luyện đan, cho nên cậu ấy chỉ có thể vê thành viên thuốc, hiệu quả tuy không bằng đan dược, nhưng cũng không tệ.Người này quả thật có thiên phú luyện đan.
Chúng tôi kết bạn đồng hành tiếp tục đi sâu vào bên trong, vì có tôi, cả đoạn đường này rất thuận lợi, thỉnh thoảng có một hai con dị thú nhưng là thứ cấp thấp, ngay cả Thang Ngôn Sĩ cũng có thể đánh đuổi.
Ra khỏi khu rừng, bên ngoài là một đồng bằng rộng lớn. Đất đai trên đồng bằng này có màu đỏ, trên đó đầy rẫy những bộ xương đã hóa thạch từ lâu và pháp khí la liệt nằm trên mặt đất.
Mà ở sâu bên trong đồng bằng là một ngọn núi cao chọc trời, trong núi có lầu các nguy nga tráng lệ.
Tôi thấy Thang Ngôn Sĩ đi qua chỗ đầy xác chết, không nhịn được hỏi: "Nhiều pháp khí như vậy, cậu không thu thập sao?"
Thang Ngôn Sĩ nói: "Những pháp khí này tuy tốt, nhưng cấp bậc quá cao tôi đều không dùng được, mang ra ngoài ngược lại sẽ khiến người ta thèm muốn."
Tôi khẽ gật đầu, không bị bảo vật làm mờ mắt, chứng tỏ người này đầu óc tỉnh táo, đạo tâm kiên định, sau này sẽ có tiền đồ lớn.
Chúng tôi đi vào cổng núi của Vân Dương chân quân, trên núi càng nhiều xác chết hơn, rất nhiều nhà cửa đã sụp đổ hư hỏng, xem ra năm đó sau trận đại chiến, Vân Dương chân quân đã nhanh chóng phi thăng, động phủ này cũng đóng cửa không được sửa chữa lại.
Chúng tôi kiểm tra tìm kiếm từng nơi, phát hiện không có gì tốt để lại, năm đó trước khi Vân Dương chân quân phi thăng đã phân phát tất cả những thứ tốt trong động phủ cho các đệ tử dưới trướng mình, coi như là di sản.
Thang Ngôn Sĩ cũng không thất vọng, cậu ấy rất dễ thỏa mãn, trên núi lại tìm được không ít linh thực, lần này đã không uổng công rồi.
Đi một mạch đến đại điện trên đỉnh núi, đại điện rất hùng vĩ, trên mái vòm được chạm khắc trận pháp tụ linh, trên mặt đất còn bày những chiếc bồ đoàn màu trắng, tất cả như thể dừng lại ở khoảnh khắc hàng ngàn năm trước.
Thần thức của tôi quét qua, liền biết phía trên đại điện, dưới ngai vàng có một mật thất, mà trong mật thất có vài bảo bối rất tốt.
"Thang Ngôn Sĩ." Tôi gọi, "Ở đây chắc là không còn gì nữa, chi bằng chúng ta chia nhau hành động, tôi đi bên phải, cậu đi bên trái, bất kể ai tìm được thứ gì, đều thuộc về mình, thế nào?"
Thang Ngôn Sĩ gật đầu: "Cô nhất định phải cẩn thận."
Trong mắt cậu ấy là sự quan tâm chân thành, trong lòng tôi cảm thấy hơi ấm áp, thật là một thiếu niên tốt bụng.
Quá khứ của cậu ấy, chỉ cần tôi vừa nhìn một cái là có thể biết được.
Cậu ấy từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị ông nội bán cho một đạo sĩ qua đường. Đạo sĩ đặt cho cậu ấy cái tên Thang Ngôn Sĩ, hy vọng bồi dưỡng cậu ấy thành người kế thừa của mình.
Nhưng cậu ấy có tư chất bình thường, luyện công không có tiến triển gì. May mắn là có ý chí kiên cường, tuy tư chất bình thường nhưng cũng có thể đột phá tam phẩm vào năm mười sáu tuổi.
Trên con đường bên trái có hai món đồ tốt thích hợp cho cậu ấy sử dụng.
Đợi cậu ấy đi xa, tôi lại quay về đại điện, dễ dàng mở phong ấn đi vào xem. Bên trong lại là một mật thất, trong mật thất có một chiếc hộp, xung quanh hộp được thiết lập một cái bẫy thâm độc, nếu là người khác, một khi chạm vào hộp thì sẽ kích hoạt trận pháp xung quanh, những người dưới thất phẩm đều sẽ nhanh chóng bị thối rữa toàn thân mà chết.
Loại bẫy này đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ, haiz, thế giới này đối với tôi không có bất kỳ bí mật và trở ngại nào, sống những ngày như vậy cũng không thoải mái, vĩnh viễn không có bất ngờ.
Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này chẳng lẽ là?
Tôi đưa tinh thần lực vào bên trong chiếc nhẫn, trong lòng kinh hãi, đây... đây là chiếc nhẫn không gian trong truyền thuyết, hơn nữa không giống loại túi Càn Khôn chỉ có thể đựng đồ, bên trong có cả một thế giới nhỏ. Chỉ cần nhận chủ là có thể không ngừng trưởng thành, theo sức mạnh của chủ nhân tăng lên, thế giới nhỏ bên trong cũng sẽ dần dần sinh ra núi sông, thậm chí còn có thể sinh ra sinh mệnh.
Đồ tốt, thật sự là đồ tốt.
Loại nhẫn không gian ở thế giới này không có, chắc chắn là đến từ vũ trụ cấp cao hơn.
Trong vũ trụ cấp cao có rất nhiều đại năng có sức mạnh cường đại, có thể phá vỡ hư không. Họ sẽ du hành qua các thế giới khác nhau, tìm kiếm cách để trở nên mạnh mẽ hơn.
Thỉnh thoảng họ cũng sẽ mang những vật phẩm cấp cao đến thế giới cấp thấp.
Trong lòng tôi giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài, sau đó đặt chiếc hộp vào hư không, rồi chạy ra khỏi mật thất, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng dài màu xanh lam đậm đang đứng trong đại điện.
Người đàn ông đó để tóc dài, vẻ đẹp tuyệt trần, kiểu dáng áo choàng trên người rất xa lạ.
Rất mạnh, người này cực kỳ cực kỳ mạnh.
Tôi hơi cau mày hỏi: "Các hạ đến từ thế giới nào? Đến thế giới này có việc gì?"
Anh ta quay người lại, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cười nói: "Hóa ra là Thiên Đạo của thế giới này, không ngờ cô có thể ngưng tụ ra thân xác."
Sắc mặt tôi lạnh lùng, dù anh ta có mạnh hơn nữa, hiện tại cũng đang ở trong thế giới của tôi, phải tuân theo quy tắc của tôi, vì vậy anh ta vĩnh viễn không thể thắng tôi.
"Cô đừng căng thẳng." Anh ta nói, "Ta không phải đến để gây chuyện. Ta chỉ là đi ngang qua đây, đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước đến thế giới này du lịch, đã từng nhận một đệ tử tên là Vân Dương. Bây giờ đã qua mấy ngàn năm, đệ tử này của ta cũng đã sớm phi thăng đến thế giới khác, nhớ lại, giống như chuyện ngày hôm qua vậy."
Hóa ra Vân Dương chân quân là đệ tử của anh ta.
Tôi cười nói: "Chẳng lẽ các hạ lần này đến, lại muốn nhận một đệ tử?" Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Anh ta khẽ mỉm cười: "Ta nhận đệ tử, chỉ xem duyên phận."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Thang Ngôn Sĩ ồn ào chạy ra ngoài, cười nói: "Chu tiểu thư, cô xem tôi tìm được gì này?"
Lời còn chưa dứt, cậu ấy đã nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, người đàn ông tuấn mỹ cười nói: "Nhìn xem, duyên phận đã đến."
Tôi trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: "Anh đến, là vì cậu ấy sao?"
"Đúng vậy, ta đã bói một quẻ, đệ tử tiếp theo của ta ở ngay thế giới này, vì vậy mới vội vàng đến đây." Người đàn ông khoanh tay nói: "Đồ nhi, còn không mau quỳ xuống."
Thang Ngôn Sĩ đang ngơ ngác, quay đầu hỏi tôi: "Vị... vị này là ai?"
"Anh ta là cơ duyên lớn của cậu." Tôi cười nói, "Anh ta bằng lòng nhận cậu làm đệ tử, cậu nên mừng thầm đi. Còn không mau quỳ xuống dập đầu bái sư."
Thang Ngôn Sĩ không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, trịnh trọng dập đầu ba cái: "Đệ tử bái kiến sư phụ."
Người đàn ông tuấn mỹ gật đầu cười: "Tốt, tốt. Đồ nhi, con có đồng ý rời khỏi thế giới này cùng ta phá vỡ hư không, đi du hành nhiều thế giới không?"
Thang Ngôn Sĩ sững sờ một chút rồi quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có sự không nỡ, tên nhóc này sẽ không phải là vừa mới gặp đã thích tôi rồi chứ?
Thang Ngôn Sĩ giật mình, ấp úng nói: "Tôi, tôi lúc nào đã nói?"
"Cậu nói cậu muốn cưới con gái của người đứng đầu Hoa Hạ Chu Nguyên Hạo, bây giờ còn tính không?" Tôi nháy mắt với cậu ấy.
Thiếu niên trợn to mắt: "Chẳng lẽ... cô chính là?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Tôi chính là."
Mặt Thang Ngôn Sĩ đỏ như tôm luộc, luống cuống nói: "Cái đó... tôi, tôi không có ý đó..."
Người đàn ông mặc áo choàng dài màu xanh đậm đứng bên kia cười: "Có gì không thể? Chỉ là với bản lĩnh hiện tại của con, không xứng với cô ấy, chỉ có khi trở nên mạnh mẽ như ta, mới có tư cách đứng bên cạnh cô ấy."
Thang Ngôn Sĩ cắn răng nói: "Sư phụ, đệ tử nguyện ý cùng người du hành khắp nơi."
"Rất tốt." Người đàn ông tuấn mỹ vỗ vỗ đầu thiếu niên, rồi đi đến trước mặt tôi: "Bây giờ những lời chúng ta nói, tên nhóc đó không nghe thấy được. Cô có muốn nâng cấp thế giới này không?"
Tôi giật mình. Nâng cấp thế giới thành vũ trụ cấp cao hơn, tôi đương nhiên là muốn, nhưng quá khó khăn. Có một số thế giới cho đến khi hủy diệt, cũng không thể nâng cấp.
"Anh muốn gì?" Tôi bình tĩnh nói.
"Coi như là lễ vật đính hôn được không?" Anh ta cười, "Làm vợ tương lai của đệ tử này của ta."
Anh ta chỉ vào Thang Ngôn Sĩ.
"Được." Tôi không chút do dự đồng ý.
So với hạnh phúc của thân xác, để thế giới được nâng cấp là quan trọng hơn, huống hồ tên nhóc này tôi nhìn cũng rất vừa mắt.
Anh ta cười lớn: "Tốt, tốt, ta có một Thiên Đạo làm con dâu, thật thú vị."
Anh ta ghé sát tai tôi, nói nhỏ một hồi. Sau đó lùi lại một bước: "Cô gái nhỏ, hẹn gặp lại."
Nói xong, xung quanh cơ thể anh ta tỏa ra một lớp ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng lan ra bao bọc lấy Thang Ngôn Sĩ bên cạnh.
Thang Ngôn Sĩ nhìn tôi thật sâu, lớn tiếng hô: "Chu tiểu thư, nhất định đừng quên tôi nhé."
Ánh sáng vàng tan ra, hai người họ đã đi rồi.
Không biết vì sao tôi lại có chút mất mát.
Thôi vậy, vẫn nên quay về gặp cha mẹ tôi thôi.
*****
Lúc này tại biệt thự nhà họ Chu, cả nhà đều vây quanh cây Sinh Mệnh, một quả lớn treo ở đó nhưng bên trong lại trống rỗng.
"Đây là... chuyện gì vậy?" Khương Lâm nắm chặt tay Chu Nguyên Hạo, run rẩy hỏi, "Tiểu Hi, Tiểu Hi của em đã trở về rồi sao?"
"Mẹ, mẹ đừng kích động." Minh Hi vội vàng lên tiếng.
Hai mắt Khương Lâm đỏ hoe: "Con bé đã trở về rồi, sao không đến gặp mẹ? Chúng ta đã đợi con bé bao nhiêu năm, nhớ con bé bao nhiêu năm, chẳng lẽ con bé không muốn gặp chúng ta sao?"
"Mẹ, mẹ nhất định là suy nghĩ nhiều rồi." Minh Hi nói, "Chị sao có thể là loại người đó chứ?"
Tống Tống bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu Lâm. Tiểu Hi là đứa hiểu chuyện nhất, hơn nữa con bé đã làm Thiên Đạo nhiều năm như vậy, làm việc đều có chừng mực."
Mạc Phi Phàm ngồi xổm trên mặt đất nhìn cái quả trống rỗng, vẻ mặt chán nản, cái đuôi quét qua quét lại phía sau, lẩm bẩm nói: "Nhóc con vậy mà không đến gặp tôi đầu tiên, thật đau lòng, nhóc con nhất định là không thích tôi nữa rồi."
Trước mắt mọi người bỗng nhiên loé lên, đến khi hoàn hồn lại đã ở trong một thế giới nhỏ, nơi đây sơn thủy hữu tình, chim hót hoa thơm, bên sông còn có một căn nhà nhỏ được xây dựng bằng tre, trông như một chốn đào nguyên.
"Đây là... một thế giới nhỏ sao?" Mạc Phi Phàm kinh ngạc thốt lên.
Khương Lâm nhìn về phía căn nhà tre đó, hai mắt sáng rực.
Có một thiếu nữ đang mở cửa sổ để lộ khuôn mặt trắng như ngọc, nhìn về phía người thân bên bờ sông đối diện, khóe môi nở nụ cười dịu dàng thân thiết: "Con đã về rồi."