Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 34: Lúc nãy các em chơi trò gì?



*

Hơn 3 tiếng sau, xe dừng dưới chân núi LB, học sinh lần lượt di chuyển xuống xe, xếp ngay ngắn thành các hàng dọc.

Sau khi điểm danh, giáo viên chủ nhiệm dẫn đường đưa học sinh ra bãi K, cũng chính là nơi mọi người tổ chức dã ngoại.

Những người có mặt chia làm hai nhóm, nhóm nam hỗ trợ nhau trong việc dựng lều trại, nhóm nữ phụ trách việc nấu nướng.

Dưới bóng mát cây xanh, bầu không khí thoáng đãng khiến ai nấy đều tươi cười tạo nên một khung cảnh náo nhiệt.

Bãi K nằm bên cạnh một con suối, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rì rầm len lỏi qua từng mỏm đá.

Đứng ở vị trí này, những ngọn núi từ phía xa đều được triển lộ ngay trong tầm mắt.

Đã lâu rồi Diệp Ân mới được hít thở không khí trong lành, tâm tình cũng theo đó thoải mái hơn hẳn.

Cô đảo mắt, ngóng tới ngóng lui như đang tìm kiếm hình bóng thân thuộc.
Bất ngờ bả vai lại vang lên một tiếng "bốp", cô không khó đoán được người phía sau là ai.

Mặt mày bí xị, Diệp Ân ngoái đầu nhìn.

Không sai, là Chung Giai Kỳ.

Vị đại tẩu này gần đây có vẻ rất thích lại gần cô, khiến cô không thể không hoảng sợ!

"Đại tẩu. Sao chị không về lớp đi?" Diệp Ân nhắc khéo.

Trưng ra vẻ mặt kênh kiệu, Chung Giai Kỳ đáp: "Sao chị phải về? Lão đại đã căn dặn, hôm nay chị phải hỗ trợ em!"

Diệp Ân: ". . ."

Hỗ trợ cái quỷ gì đây?

Có phải muốn tra tấn tinh thần tôi nữa không?!

Nhìn rõ Diệp Ân đang tỏ vẻ khó tin, Chung Giai Kỳ cười nhạt, gõ lên trán người kia một phát: "Ngốc! Chị sẽ làm chất xúc tác, thúc đẩy quá trình giúp em nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

"Vậy sao?" Diệp Ân nửa tin nửa ngờ, nhíu mày hỏi: "Chị dự định sẽ làm gì?"

"Chút nữa em sẽ biết." Chung Giai Kỳ nhếch môi, cười ranh mãnh.
Diệp Ân: ". . ."

Nghe sợ ghê. . . !

Chẳng thà đừng giúp còn cảm thấy an tâm hơn!

*

Sau giờ trưa, các giáo viên bàn luận tổ chức trò chơi cho các học sinh. Vì không muốn tham gia nên Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ đều viện lý do đau bụng để tránh mặt.

Vốn chỉ là trùng hợp, nhưng khi Khương Nhã Tịnh trông thấy hai nữ nhân lần lượt rời khỏi, ánh mắt cô lập tức tối sầm lại.

Nét mặt âm hàn nhìn thế nào cũng đằng đằng sát khí.

Dằn xuống tâm trạng không thoải mái, cô gượng cười phối hợp với các học sinh hoàn thành phần chơi của mình.

Trò này nối tiếp trò kia, đến gần 4 giờ chiều mới bắt đầu dừng lại.

Thời điểm mọi người ngồi nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn xế cũng là lúc Diệp Ân cùng Chung Giai Kỳ quay trở lại.

Vừa trông thấy Khương Nhã Tịnh ngồi xỏ thức ăn vào các que xiên, Diệp Ân lon ton chạy đến, ngồi xuống bên cạnh ngỏ ý muốn phụ giúp.
"Cô Khương, để em giúp cô một tay."

Khương Nhã Tịnh không nhìn, càng không đáp. Nhưng từ lúc Diệp Ân xuất hiện, động tác Khương Nhã Tịnh đột ngột tăng nhanh, không những thế còn có chút hậm hực.

Khiến Diệp Ân bất giác lạnh hết sống lưng.

Cô thầm nhủ, xem ra nữ nhân này thật sự ghét bỏ mình rồi!

Vừa vươn tay đến chuẩn bị cầm lấy que xiên đặt trên mâm, từ phía sau lại truyền đến tiếng gọi: "Diệp Ân!"

Thanh âm này cô nghe đến phát chán luôn rồi!

Chẳng thiết tha ngoảnh đầu nhìn lại, Diệp Ân uể oải xiên từng miếng thịt, mặt ủ mày chau nhìn thế nào cũng vô cùng thiểu não.

Cô không hề phát hiện, khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng gọi kia, động tác xiên thịt của nữ nhân bên cạnh đã dừng lại trong chốc lát.

Bất quá, thái độ vẫn như cũ dửng dưng, tỏ ra như không có chuyện gì.
Tiến lại gần Diệp Ân, Chung Giai Kỳ ngồi xuống bên cạnh, cất giọng tinh quái: "Lúc nãy chơi có vui không? Chúng ta cùng làm lại lần nữa có được không?"

Diệp Ân: ". . ."

Có cái gì mà vui. . . ?

Chúng ta đã làm gì kia chứ?

Đợi mãi không thấy Diệp Ân trả lời, ngoài Chung Giai Kỳ ra thì nữ nhân nào đó ngồi ngay bên cạnh cũng sốt ruột không kém!

Bất chấp Khương Nhã Tịnh che giấu kỹ càng, Chung Giai Kỳ vẫn tinh ý phát hiện giữa ấn đường của nữ nhân kia đã xuất hiện một vết nhăn mờ nhạt.

Bắt được tín hiệu, cô không chút ngần ngại, tiếp tục châm ngòi: "Diệp Ân. Sao không trả lời chị? Em không thấy như vậy vui lắm sao?"

Diệp Ân thở dài, cô cũng không biết vui là vui như thế nào?

Rõ ràng hai người ngồi ở hai góc, bản thân an tĩnh ngắm cảnh, còn Chung Giai Kỳ thì video call cùng Liễm Văn tình tình tứ tứ, hoàn toàn không đả động gì đến nhau!
Ngầm đoán Chung Giai Kỳ đang tiến hành kế hoạch nên Diệp Ân cũng không hề phản bác.

Bất quá, cô cũng chẳng biết phải phối hợp thế nào.

Đành phải tỏ vẻ không hứng thú: "Em đang bận rồi, để dịp khác mới nói đi."

Bất thình lình, Chung Giai Kỳ tựa đầu lên vai Diệp Ân, cất giọng nũng nịu: "Không muốn. Người ta muốn chơi ngay bây giờ kia~"

Diệp Ân: ". . ."

Toàn thân nổi hết gai ốc, Diệp Ân theo phản xạ né người sang một bên, cô đẩy Chung Giai Kỳ ra, nói như thể bị làm phiền: "Được rồi được rồi. Tránh xa em ra một chút. Đừng có. . . ớn lạnh như vậy có được không?"

Chung Giai Kỳ: ". . ."

Cái con nhóc này. . . muốn chết có đúng không?!

Nếu không phải đang đóng kịch thì bà đây thèm vào!!!

"Diệp Ân." Giọng Chung Giai Kỳ gằn xuống như đang cố nhắc nhở, cô nói: "Em ghét chị đến vậy sao?"
Diệp Ân: ". . ."

Không biết phần này có nằm trong kế hoạch không, nhưng nếu không có, cô rất muốn trả lời là "phải!"

Ngay lúc bản thân chưa biết phản ứng như thế nào, đột ngột một thanh âm vang lên, khiến cô cùng Chung Giai Kỳ hướng mắt về cùng một vị trí.

"Chung Giai Kỳ, sao trước đây tôi không biết em cũng có sở thích làm phiền đến người khác?"

Khoảnh khắc Khương Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, Diệp Ân có thể nhìn rõ trong đôi mắt kia phủ dày một tầng âm khí.

Có chút. . . đáng sợ!

Cô giáo Khương muốn nhe nanh múa vuốt để bảo vệ học trò có đúng không nào?

Đáp lại ánh nhìn không chút thiện ý, Chung Giai Kỳ chỉ khẽ rũ mi, bày ra bộ dáng tội nghiệp: "Cô Khương. . . em thật sự rất quý Diệp Ân. Em chỉ muốn chơi với em ấy lâu hơn một chút."

Hoàn toàn ra dáng một nữ sinh, không có chút phong thái của một tay sát thủ!
Diệp Ân không thể không thán phục!

Mi tâm Khương Nhã Tịnh hơi co lại, cô hỏi: "Lúc nãy các em chơi trò gì?"

Chung Giai Kỳ cắn cắn vành môi, vẻ ngượng ngùng không sao giấu được: "Ngại. . . ngại lắm. Cô Khương, đừng hỏi vấn đề này có được không?"

Khương Nhã Tịnh không nhịn được liền quay sang Diệp Ân, gầm giọng hỏi: "Em nói đi. Lúc nãy hai người chơi trò gì?"

Diệp Ân: ". . ."

Khẽ liếc mắt nhìn Chung Giai Kỳ, hai chữ "cứu mạng" hiện trên trán Diệp Ân thấy rõ.

Rất nhanh Chung Giai Kỳ nắm lấy cổ tay Diệp Ân, vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi cô Khương. Em muốn nói chuyện riêng với Diệp Ân một chút."

Vứt que xiên xuống mâm, Khương Nhã Tịnh lập tức cởi bỏ bao tay, vươn lên nắm lấy cổ tay còn lại của Diệp Ân, nghiêm giọng, nói: "Sắp đến giờ ăn rồi. Chung Giai Kỳ, em về lớp đi, để học trò của tôi ở lại dùng bữa."
Tình huống phát sinh khiến Diệp Ân không ngừng căng thẳng.

Ngoài việc đứng yên theo dõi diễn biến ra thì cô hoàn toàn không biết phải làm gì khác.

"Diệp Ân." Chung Giai Kỳ ủ rũ, nói: "Đi với chị, chỉ một lúc thôi có được không?"

Khả năng diễn xuất đỉnh cao, kèm theo ánh mắt biết nói kia quá mức quen thuộc.

Diệp Ân làm sao không hiểu, vị đại tẩu này đang ngấm ngầm đưa ra ám hiệu!

Nói chính xác một chút, ánh mắt kia chính là một mệnh lệnh, và cô, tuyệt đối phải tuân theo mệnh lệnh của nữ nhân này!

Cô mở hé môi, vừa định nói gì đó thì cùng lúc Khương Nhã Tịnh đứng lên, nhìn đến cô bằng ánh mắt ôn hoà, dường như đã có chút nhiệt ấm lan toả.

"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh điềm đạm, nói: "Ở lại phụ tôi một chút. Các bạn khác còn mệt nên nghỉ ngơi hết cả rồi."

Diệp Ân: ". . ."
Ai đó làm ơn cứu tôi với!!!

------------//------

P/s:

Diệp Ân: Ét o ét!!!

Tác giả: Mai đi rồi tui cíu, tới giờ tui nghỉ ngơi ròy! 🥹

= ))))~