Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 49: Cuộc giao dịch



*

Từ sáng sớm, Diệp Ân đã thay một bộ quần áo đen co giãn, cột tóc lên cao. Cô trang bị đầy đủ những món đồ cần thiết, bỏ hết vào balo nhỏ sau đó ra khỏi nhà.

Cô đến một khu đất trống gần bìa rừng BR, địa điểm giao dịch mà ngày hôm qua cô nghe lén được trong cuộc trò chuyện.

Dựa theo lời bọn nam sinh nói, có lẽ lúc này Tưởng Doanh đang đứng ngoài phía bìa rừng, chờ người đến đón cô nhóc vào đây.

Diệp Ân nấp sẵn trong một lùm cây ngó nghiêng xung quanh vài vòng.

Vẫn chưa thấy ai đến, có lẽ lúc này còn quá sớm.

Cô ngồi chờ đợi khá lâu, mất hơn 1 giờ sau mới nghe thấy tiếng xe đang dần tiến đến.

Ngồi thẳng người dậy trông ngóng tình hình, Diệp Ân nhìn thấy từ rất xa đang chạy đến vài chiếc xe hơi màu đen.

Cô đoán là xe của đám người buôn ma tuý, hôm qua vẫn không nghe được từ miệng bọn nam sinh là ai sẽ giao dịch với ai. Cô không biết những người này thuộc nhóm nào trong bang hắc đạo.
Chiếc xe dẫn đầu mở cửa ra, lần lượt từng tên du côn bước xuống, trên người đều có vác theo vũ khí.

Trong đó có một tên đầu trọc, đeo kính râm, tay chân chi chít các hình xăm lớn nhỏ.

Diệp Ân nhận ra hắn, là Nhậm Phú Cường, ba của Nhậm Quân, cũng là là đại ca của băng Báo Đen, băng đảng đứng đầu thành phố X hiện nay trong mảng mua bán ma tuý!

Tên trùm đứng sau băng Báo Đen hầu như chưa từng lộ diện, hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ đều giao hết cho con chó sai vặt Nhậm Phú Cường này.

Không ngoài suy đoán của Diệp Ân, chỉ vài giây sau Tưởng Doanh đã bước xuống xe. Cô nhóc tóc vàng mặc thường phục, một chiếc áo thun trắng cùng với quần ống dài.

Khác với những tên côn đồ kia, Tưởng Doanh bị bọn hắn dùng vải đen che kín mắt, dường như không muốn cô quan sát diễn biến của cuộc giao dịch.
Cô tự hỏi, nếu đám người Nhậm Phú Cường đều có mặt ở đây, vì lý do gì lại cưỡng ép Tưởng Doanh phải đến giao hàng thay cho bọn hắn?

Chẳng lẽ bọn hắn muốn bắt cô làm con tin sao?

Đợi thêm một lúc, Diệp Ân trông thấy từ xa có một chiếc Maybach màu đỏ rượu đang chạy đến với tốc độ khá nhanh.

Có lẽ là nhóm người mua hàng.

Xe dừng lại, từ bên trong bước ra một tên nam nhân cao ráo, ăn mặc lịch lãm.

Hắn đeo kính, tướng mạo có chút quen mắt. . .

Diệp Ân cố nheo mắt nhìn thật rõ, đến lúc nhận dạng được, trong đầu cô liền vang lên những tiếng búa bổ.

Không sai, hắn là Châu Lễ!

Là vệ sĩ riêng của Khương Nhã Tịnh theo lời Chung Giai Kỳ từng nói!!!

Hắn di chuyển đến cửa ghế phụ, kéo tay nắm cửa mở ra, thời điểm Diệp Ân vừa trông thấy diện mạo nữ nhân bước ra từ chiếc xe Maybach, tâm trí của cô hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho xây xẩm.
Khương Nhã Tịnh, nữ nhân của cô diện một bộ vest trắng sọc đen, mái tóc được cột thấp thả ra phía sau, dáng vẻ vẫn cao quý không chút thay đổi.

Thế nhưng. . . Khương Nhã Tịnh, cô ta tại sao lại có mặt ở đây?!

Phải rồi phải rồi, chắc chắn là đến cứu Tưởng Doanh!

Chắc chắn là như vậy. . . !

Cô nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nỗ lực đưa cho bản thân một đáp án thích hợp nhất!

Quan sát diễn biến, cô thấy Châu Lễ tiến ra sau mở cốp xe, lấy từ trong đó một chiếc vali nhỏ.

Hắn cầm vali trong tay mang đến trước mặt Nhậm Phú Cường, bật khoá mở ra.

Diệp Ân trố mắt kinh ngạc.

Có rất nhiều tiền đặt trong chiếc vali đó!

Ước tính là một con số rất lớn, được sắp xếp ngay hàng thẳng lối.

Nhậm Phú Cường cầm lên một xấp như đang kiểm tra, sau đó liền khoát tay ra hiệu cho tên đàn em phía sau.
Bàn tay Diệp Ân siết chặt thành nắm đấm, cô hy vọng vào bước tiếp theo, việc mà đám người Nhậm Phú Cường làm chính là thả Tưởng Doanh ra.

Nhưng không!

Bọn hắn lại đến mở cốp xe, lấy ra một chiếc vali sắt màu đen, kích thước không lớn.

Diệp Ân thấp thỏm, tinh thần cũng theo đó dần trở nên suy sụp.

Khoảnh khắc tên du côn mở nắp vali, tia hy vọng cuối cùng của Diệp Ân gần như bị dập tắt.

Khương Nhã Tịnh tiến đến, cầm lên từng túi hàng được bọc lại kín đáo, vẻ mặt nghiêm trọng xem xét từng chút một.

Sau đó đưa đến tay Châu Lễ, hắn mở túi ra, đồng thời thử hàng ngay tại chỗ.

Diễn biến bên dưới chỉ thông qua hành động, hoàn toàn không ai mở miệng nói ra bất cứ lời nào.

Có vẻ như Khương Nhã Tịnh không muốn lên tiếng, vì không muốn để Tưởng Doanh phát hiện người nhận hàng là cô!
Diệp Ân cảm tưởng cơ thể đang nhũn ra từ từ, thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không còn cách nào để biện minh được nữa. . .

Khương Nhã Tịnh, cô ta chính là người mua hàng!

Sau khi hai bên trao đổi vali, Tưởng Doanh vẫn không được thả, trực tiếp bị đám người Nhậm Phú Cường ném vào trong xe.

Diệp Ân ngồi thẳng người dậy, cô đoán bọn hắn muốn đưa Tưởng Doanh đến nơi khác rồi mới thả ra, không để cô nhóc nhận diện Khương Nhã Tịnh, hoặc tiếp tục dùng cô nhóc làm con tin cho một mục đích nào đó.

Vị trí Diệp Ân ẩn nấp là trong một lùm cây nằm trên con dốc khá cao.

Vốn nấp rất kỹ, chỉ là không ngờ, ngay lúc cô đang tập trung thì bất chợt một con chó hoang không biết từ đâu lại xuất hiện, gầm gừ ở sau lưng cô.

Cô ngoái đầu nhìn, vừa trông thấy bộ dáng hung tợn của nó, trán cô tuôn xuống mồ hôi ồ ạt.
Nó nhìn cô như nhìn một miếng thịt béo bỡ, hàm nanh sắt nhọn nhe ra không ngừng tiết nước dãi.

Trên đời này, Diệp Ân sợ nhất chính là chó!

"Chết. . . chết tiệt! Sao có thể xui xẻo như vậy được chứ?!!!"

Tay chân cô run lên cầm cập, lập tức phóng người ra khỏi lùm cây, con chó cũng nhanh chóng chuyển sang chế độ săn mồi, rượt theo sủa vang inh ỏi.

Động tĩnh lớn rất nhanh thu hút sự chú ý của đám người Nhậm Phú Cường cùng Khương Nhã Tịnh.

"Cái quái gì kia?!"

Phát hiện kẻ lạ mặt, Nhậm Phú Cường không chút do dự rút súng ra, hắn bóp cò nhắm thẳng vào nữ nhân đang chạy xồng xộc về phía mình.

Thời điểm Khương Nhã Tịnh nhìn sang, dù ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn tinh mắt nhận ra nữ nhân đang chạy đến chính là Diệp Ân.

Cô cả kinh, không chậm trễ vươn tay hạ xuống nòng súng của Nhậm Phú Cường: "Không được bắn!"
"Cô điên rồi sao?!" Hắn quát lên, hất tay Khương Nhã Tịnh ra, tiếp tục giương súng chĩa thẳng vào người Diệp Ân.

"Tôi không cho phép! Cô ta là người của tôi!!!" Khương Nhã Tịnh giằng co, dùng sức ngăn lại Nhậm Phú Cường.

Hắn hết cách, đành phải hạ tay xuống. Muốn xem rốt cuộc Khương Nhã Tịnh đang giở trò gì!

Dù sao hắn cũng đi rất đông người, không lý nào lại không thể khống chế đại cuộc.

Vì quá hoảng loạn nên Diệp Ân không kiềm được tốc độ, càng chạy càng nhanh muốn thoát khỏi bộ nanh sắt nhọn của con chó đang rượt theo phía sau.

Cô rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Chính cô cũng không biết mình ngu ngốc cỡ nào lại cắm đầu chạy như bay đến vị trí đám người đang giao dịch.

Dù sao thì. . . con chó hoang ngang ngược kia đối với cô vẫn đáng sợ hơn. . .

Phải! Nỗi khϊếp đảm của cô đang ở ngay sau lưng kia kìa!!!
Chết thì chết! Thoát khỏi con chó chết tiệt này rồi mới tính đã!

"Đoàng!"

"Oái!!!" Tiếng súng vừa vang lên, Diệp Ân giật bắn mình hét to, lập tức ngồi xuống bịt chặt hai tai của mình lại.

Mất vài giây sau cô mới bình tĩnh, ngoái đầu nhìn ra phía sau. Hoá ra phát súng vừa rồi là nhắm vào con chó hoang, khiến nó chết tức tưởi.

Lại nhìn về phía trước, ở khoảng cách 10 mét cô thấy rõ trên tay Châu Lễ vẫn giữ nguyên cây súng lục, miệng súng còn bốc khói.

Hắn đã giải vây cho cô, Khương Nhã Tịnh đứng bên cạnh thở ra một hơi, sắc mặt tái mét.

Môi run rẩy, cô cất cao âm lượng: "Diệp Ân. . . ? Sao em lại đến đây?!"

Ngồi trong xe, lúc nãy Tưởng Doanh nghĩ mình nghe lầm. Nhưng lần thứ hai cô nghe thấy giọng nói Khương Nhã Tịnh gọi tên Diệp Ân, cô lập tức tháo xuống miếng vải đen che mắt, vội vã mở cửa lao ra bên ngoài.
"Cô Khương! Cứu em với!!!"

Tình hình hỗn loạn, mọi thứ trở nên rối tung rối mù vượt ngoài tầm kiểm soát của Nhậm Phú Cường.

Khương Nhã Tịnh cũng không khá hơn là bao. Cô không ngờ Diệp Ân lại xuất hiện ở đây, đảo lộn hết mọi kế hoạch của cô.

"Khốn kiếp!" Nhậm Phú Cường nắm đầu Tưởng Doanh, lôi cô về phía hắn: "Khương Nhã Tịnh! Cô muốn giở trò có đúng không?!"

Rõ ràng đã thông báo chỉ đi hai người, bây giờ lại xuất hiện thêm người thứ ba.

Nhậm Phú Cường không thể không cảnh giác.

Tưởng Doanh gắng sức giãy giụa: "Thả tôi ra! Cô Khương! Cô báo cảnh sát rồi có đúng không? Có phải cảnh sát đang đến cứu chúng ta hay không?"

Khương Nhã Tịnh lập tức hét lớn: "Tưởng Doanh! Không được nói bậy!"

Nghe đến hai từ cảnh sát, Nhậm Phú Cường càng điên tiết hơn.

Hắn rút súng chĩa vào đầu Tưởng Doanh, Diệp Ân sửng sốt, cô vội vã lao đến với tốc độ tên bắn.
Đám đàn em Nhậm Phú Cường cũng lập tức rút ra vũ khí, hướng đến Diệp Ân bằng tư thế phòng thủ.

Quan sát tình huống xấu sắp xảy đến, Khương Nhã Tịnh không khỏi choáng váng, cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!

Hoàn toàn ngoài ý muốn của cô, không cách nào gỡ rối!!!