Sắc diện Diệp Ân càng lúc càng trầm trọng, cô ném ánh mắt khinh thường đến tình địch của mình.
Không nói không rằng, chỉ trong nháy mắt cô liền xoay qua, bế thốc Khương Nhã Tịnh áp chặt vào tường.
Khương Nhã Tịnh: "!!!"
Một nụ hôn đầy tính chiếm hữu ập tới không chút do dự, Khương Nhã Tịnh xanh mặt, cô bàng hoàng vì khá đông người qua lại đều dồn lực chú ý đến tình huống kỳ dị đang diễn ra.
Hai nữ nhân xinh đẹp tình tứ với nhau không chút xấu hổ.
Mặc dù đôi mắt vẫn mở to, nhưng Khương Nhã Tịnh không cách nào thoát khỏi sự cưỡng đoạt của Diệp Ân.
Vật nóng ấm khuấy đảo trong khoang miệng quá mức dữ dội, thâu tóm mọi lý trí trong cô lúc này.
Hai bàn tay đặt lên vai Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh tự hỏi, có phải bản thân càng lúc càng dễ dãi rồi không?
Sao cô lại thích mọi hành động càn rỡ của nữ nhân này đến thế kia chứ?! Bất chấp bao nhiêu cặp mắt vẫn không ngừng săm soi, Khương Nhã Tịnh dần dần đắm chìm trong mê muội.
Cô hôn đáp lại Diệp Ân, hôn một cách cuồng nhiệt, trao đổi từng dư vị ngọt ngào.
Một màn này rơi vào mắt Nghiêm Đình, cô lẳng lặng nghiến răng, quay mặt sang nơi khác.
Cay cú không sao tả được!!!
"Hah. . ." Rời khỏi nụ hôn, Khương Nhã Tịnh thở dốc, gục đầu lên vai nữ nhân của mình.
Cô nhỏ giọng, mắng: "Em. . . xấu tính! Hài lòng em rồi chứ. . . ?"
Cô biết bản thân không nên nhìn đến Nghiêm Đình, bởi nếu nữ nhân kia trông thấy vẻ mặt mê dại của cô lúc này, chắc chắn sẽ càng thêm ganh tức.
Nghiêm Đình đã từng yêu thích cô nhiều đến mức nào. . . cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Tốt xấu gì cũng không nên giày vò mảnh chân tình mà người kia dành cho cô! Ghì Khương Nhã Tịnh trong vòng tay, Diệp Ân hôn hôn lên tóc đối phương, mỉm cười thoả mãn.
Tiếp đến liền quay sang Nghiêm Đình, không nói gì, chỉ nhướn mi đầy vẻ cao ngạo.
Cô xoay gót chân, vẫn bế chặt Khương Nhã Tịnh không buông, nhấc chậm từng bước trở về phòng của mình.
Nghiêm Đình mải đứng nhìn theo, nắm đấm trong tay chợt run lên.
Tuy rằng cay cú, nhưng cô buộc phải thừa nhận, nữ nhân mà cô yêu chân chính đã rơi vào tay người khác.
Từng biểu cảm khi nãy đã chứng minh, cả tâm hồn Khương Nhã Tịnh đều trao cho nữ nhân kia mất rồi!
*
Trên suốt đoạn đường đi, không biết đã có bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ dán lên người Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh.
Không thể không nói, Khương Nhã Tịnh cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng ngoài việc chôn mặt mình lên vai Diệp Ân ra thì cô cũng không thể làm gì khác. Nữ nhân này. . . cứ thế bế cô đi một vòng dãy hành lang, trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười đắc thắng. . .
Không biết thẹn là gì!
Thời điểm gần về đến trước cửa phòng, Khương Nhã Tịnh liền ngẩng mặt, vỗ vỗ lên vai Diệp Ân vài cái: "Được rồi. Thả. . . thả tôi xuống. . ."
Cô nựng nựng đôi má người mình yêu, cười khẽ: "Nhã Tịnh thấy thế nào? Lúc nãy hôn có thích không?"
Khương Nhã Tịnh trừng mắt, chỉ tay lên trán Diệp Ân trách cứ: "Còn dám hỏi sao? Em có biết lúc nãy bản thân càn rỡ đến mức nào không? Có rất nhiều người chú ý chúng ta. . ."
"Mặc kệ họ." Diệp Ân ngoắc môi: "Nữ nhân của tôi, tôi muốn hôn ở đâu, hôn lúc nào là quyền của tôi!"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô vừa cười vừa lắc đầu trong bất lực. Cái vẻ mặt kênh kiệu này. . . lại khiến cô cảm thấy rất đáng yêu!
Nhớ đến một vấn đề, Khương Nhã Tịnh liền nói: "Tối nay tôi có chút chuyện cần xử lý. . ."
"Tôi đi cùng cô." Diệp Ân nhanh miệng chen vào: "Tôi đã nói, sẽ không để cô rời xa tôi nửa bước kia mà!"
Khương Nhã Tịnh thở dài: "Em không nên nhúng tay vào những việc này, sẽ không hay. . ."
Nâng tay xoa xoa mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân mỉm cười: "Tôi không yên tâm, tôi muốn luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô, như vậy cũng không được sao?"
Liễm Văn đã nói, bằng mọi cách cô phải theo chân Khương Nhã Tịnh đến đó. . .
Lưu Tân sống chết như thế nào. . . tất cả đều phải trông cậy vào cô!
Khương Nhã Tịnh rũ mi: "Diệp Ân. . . những việc tôi đang làm đều rất nguy hiểm. . ."
Cô không muốn Diệp Ân can thiệp quá nhiều.
Diệp Ân bản tính ngay thẳng, tâm tư đơn thuần, cô càng nhiều hơn là không muốn nữ nhân này dần dần bị tha hoá. . . Bởi những mớ hỗn độn xoay quanh cô lúc này. . . vô cùng phức tạp!
"Chính vì nguy hiểm nên tôi mới không yên tâm!" Diệp Ân nghiêm giọng, sau đó lại nâng nhẹ đuôi mắt: "Cô Khương, chẳng lẽ cô lại xem thường vệ sĩ rồi sao?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười, nghiêng đầu hỏi: "Công việc của em gần đây thế nào? Không tiếp tục bảo vệ Triệu Lâm nữa sao?"
Diệp Ân "chậc" nhẹ một tiếng, cô khoát tay: "Thằng nhóc đó làm sao so sánh với cô được chứ? Nhã Tịnh, cô đối với tôi chính là quan trọng nhất!"
Khương Nhã Tịnh ấm lòng.
Cô cười ngượng ngùng, nghĩ tới nghĩ lui liền đưa ra quyết định: "Được rồi. Tối nay chúng ta cùng đi. Nhưng em chỉ đứng bên cạnh thôi, không được nói, cũng không được phép can thiệp. Có đồng ý không?"
"Đồng ý!" Diệp Ân lập tức đáp.
Cô hướng đến Khương Nhã Tịnh nở ra nụ cười. Nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó, chính là một sự dằn vặt không sao diễn tả. Khương Nhã Tịnh gật nhẹ đầu: "Đi thôi, chúng ta vào trong xem Tưởng Doanh thế nào rồi."
Hai người một lượt tiến vào, Tưởng Doanh ngồi trên giường vừa trông thấy liền cười hớn hở: "Cô Khương, Diệp Ân. Hai người về rồi sao?"
Cả ba ngồi quây quần trò chuyện, hỏi han sức khoẻ của Tưởng Doanh. Tâm trạng cô nhóc lúc này đã cải thiện đáng kể, Khương Nhã Tịnh thấy vậy cũng an tâm không ít.
Trò chuyện được một lúc, bất ngờ nam nhân mặc blouse trắng từ bên ngoài bước vào. Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh vội đứng lên nhường chỗ cho bác sĩ thăm khám.
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ thông báo: "Không còn gì đáng ngại. Các vết thương đã được xử lý cẩn thận, tâm trạng bệnh nhân cũng ổn định rất nhiều. Có thể xuất viện được rồi."
"Cảm ơn bác sĩ." Khương Nhã Tịnh lịch sự mỉm cười. Bác sĩ rời đi, Tưởng Doanh vui vẻ thu xếp quần áo cùng các vật dụng. Sau khi mua thêm vài đơn thuốc được bác sĩ kê sẵn, cả ba cùng đi ra xe, Khương Nhã Tịnh cầm lái đưa Tưởng Doanh trở về căn hộ.
Ngồi trong khoang xe, Tưởng Doanh đánh mắt nhìn sang Diệp Ân ngồi bên cạnh. Cô chần chừ một lúc rồi nói: "Sư phụ. . . cảm ơn cô."
Những ngày vừa qua, Tưởng Doanh cảm nhận được Diệp Ân rất quan tâm đến mình. Nữ nhân bình thường lưu manh, nhưng thực chất nội tâm rất ấm áp.
Thậm chí còn nghỉ học để đến bệnh viện chăm sóc cô, khiến cô không thể không cảm động.
Thế nhưng, cô nào hay biết, lý do Diệp Ân nghỉ học chỉ một phần vì cô, chín phần còn lại đều là vì Khương Nhã Tịnh!
Diệp Ân nghiêng mặt, cô nhìn Tưởng Doanh mỉm cười: "Chú ý sức khoẻ một chút. Đợi đến khi cô bình phục hẳn, tôi sẽ dạy võ cho cô, có thích không?" "Thích a!" Tưởng Doanh hồ hởi: "Sư phụ yên tâm. Tôi nhất định sẽ mau chóng khoẻ lại!"
Xe dừng trước cổng một căn hộ khá lớn, là nơi mà Khương Nhã Tịnh đã thuê cho các học trò của mình.
Tưởng Doanh xuống xe, vẫy tay tạm biệt giáo viên cùng cô bạn học sau đó chạy tuốt vào trong.
Dù chỉ 2 ngày nằm viện nhưng cũng quá mức gò bó, được trả tự do khiến cô mừng rỡ đến quên mất bản thân vừa trải qua biến cố gì.
Xác định Tưởng Doanh đã vào nhà, Khương Nhã Tịnh lúc này mới xoay vô lăng, chiếc xe ung dung rẽ về hướng ra đường cao tốc.
Diệp Ân ngạc nhiên, chồm người đến, hỏi: "Nhã Tịnh, chúng ta đang đi đâu? Nhà tôi cũng không phải hướng này. . ."
Vẫn chăm chú nhìn đường lái xe, Khương Nhã Tịnh đáp: "Hôm nay sẽ không đến nhà em."
Diệp Ân chu môi: "Không muốn! Về nhà trước có được không? Tôi biết cô hai ngày nay ở bệnh viện không được rên thoả thích. . ." Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cái miệng xấu xa. . . chỉ toàn nói những lời không đứng đắn!
Bất quá. . . đúng thật là cô đã rất khó khăn trong việc kiềm nén tiếng rên của mình. . . !
Sắc mặt ửng đỏ, Khương Nhã Tịnh dịu giọng bình thản: "Không chỉ ở nhà em tôi mới được rêи ɾỉ thoả thích. . ."
Cô nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, mỉm cười với người phía sau: "Ở nhà tôi cũng có thể."
--------------//-------
P/s: cô Khương đã dần làm quen, và càng ngày càng tà răm rùi các b à!
Vẫn thói qen của tui, trước khi ngược phải tưng bừng khói lửa một chút tui mới có tâm trạng viết ngược~ 🫦🫦🫦